Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 43

Tô Diên im lặng một lúc, sau đó hỏi tiếp: "Vậy hiện giờ chị ta vẫn vậy à?"

"Tất nhiên rồi, với tính cách của chị ta, có lẽ cả đời này cũng không thay đổi. May mà chị ta không trở thành chủ tịch hội phụ nữ, nếu không cuộc sống của các hàng xóm xung quanh còn khổ sở hơn nhiều."

Nghe những điều này, trái tim của Tô Diên dần dần trở nên nặng nề.

Như dự đoán, Tô Diễm Ninh không bị kích thích hay điên loạn gì cả, mà là Tô Kiến Quốc đã lừa dối cô.

"Tô Diên, cô sao vậy?"

Tô Diên nghe tiếng nói ngẩng đầu lên, chua chát nở nụ cười: "Tôi không sao, chỉ là đang nghĩ tại sao lại có những người như vậy tồn tại trên thế giới này thôi."

"Rừng rậm có nhiều loài chim, như những người hàng xóm của cô vậy, sau này chỉ cần không để ý đến họ là được."

"Ừ, được."

Vào tối hôm đó.

Tô Diên lăn qua lăn lại không thể ngủ, cô liên tục suy nghĩ về những chuyện của nhà họ Tô. Cô nhớ lại những gì Tô Kiến Quốc đã nói trong phòng đọc sách, nhận ra rằng chẳng một lời nào là thật…

*

Sau một tuần cố gắng, lô bánh trôi hấp nhân đậu đầu tiên cuối cùng cũng được hoàn thành.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Tô Diên mang chúng đi đến thành phố Thanh Sơn, nơi có nhiều sức mua hơn so với thị trấn nhỏ này.

Phó Mặc Bạch lái xe jeep đến đón cô, giúp đỡ đóng gói lô bánh lên xe, lại mở cửa ghế phụ cho cô, vô cùng tri kỷ.

Tô Diên ngồi lên xe, rất xấu hổ: "Có nhiều xe khách lên Thanh Sơn mà, lần sau anh đừng đưa em nữa, không chỉ lãng phí thời gian mà còn phí tiền xăng."

"Bây giờ gần Tết rồi, số lượng trộm trên xe khách ngày càng nhiều, em không muốn làm mất tiền mà mọi người đã làm việc cật lực để kiếm được đâu đúng không?" Phó Mặc Bạch dùng lời này làm lý do, cố gắng giành quyền được đưa đón vào lần sau, nhưng Tô Diên không quan tâm, nghĩ một hồi, cô thì thầm vào tai anh: "Em có may một cái túi ở bên trong, còn cố định bằng ghim băng nữa, không mất được đâu."

Bên trong là chỉ quần lót và quần đùi, Phó Mặc Bạch thoáng chốc đỏ mặt, anh mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: "Em không nên làm vậy, đó là ghim băng, cẩn thận đ.â.m vào chính mình."

"Nhưng em thấy nhiều người làm vậy lắm."

Tô Diên tỏ vẻ không phục, vẫn nghĩ đây là cách tốt. Phó Mặc Bạch không còn cách nào khác ngoài việc dùng chiến lược dụ dỗ, anh xoa tóc cô, dùng giọng điệu du dương lôi cuốn của mình mà nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ em không muốn ở bên anh ư? Mỗi chuyến đi đều là thời gian chỉ có riêng chúng ta, anh rất trân trọng, không cho rằng đó là lãng phí."

Ánh mắt thâm tình ấy khiến trái tim Tô Diên đập lên thình thịch, cô chớp mắt, không thể chống lại sức quyến rũ của anh chàng này.

Thế là, cô đã đồng ý để anh tiếp tục đưa đón cô.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến thành phố Thanh Sơn, Tô Diên định đến các cơ quan để thử vận may, nhưng lại được Phó Mặc Bạch đưa đến đại viện quân khu.

Nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, Tô Diên cảm thấy khó hiểu: "Sao anh lại chở em đến quân khu? Bánh nhân đậu của em còn chưa được bán đây này."

"Đi với anh, anh đã bán chúng rồi."

Anh cầm vô lăng, khẽ mỉm cười.

Tô Diên ngạc nhiên nhíu mày, hỏi ngay: "Anh bán cho ai?"

"Nhà ăn."

Bộ phận hậu cần có con đường nhập hàng riêng, nếu đã chọn một nơi nào đó thì sau này sẽ không dễ thay đổi, đây là một giao dịch dài hạn. Tô Diên rất phấn khích: "Anh giỏi quá đi! Cảm ơn anh!"

Cảm nhận được sự hạnh phúc của cô, nụ cười của Phó Mặc Bạch càng sâu hơn: "Bởi vì bánh trôi hấp nhân đậu của các em rất ngon nên mới được nhà ăn này chọn, thực ra không liên quan gì đến anh cả."

"Dù sao cũng phải cảm ơn anh! Anh đã giúp đỡ bọn em giải quyết một vấn đề lớn đấy."

Mười lăm phút sau.

Hai người mang theo một số hàng lớn, đứng trước văn phòng hậu cần, giao chúng cho người mua hàng

Kế toán dựa theo số bánh trôi hấp nhân đậu trả tiền cho họ.

Cô ấy vừa tính tiền vừa nói: "Theo quy định thì ở đây chúng tôi chỉ thanh toán mỗi tháng một lần, nhưng xem xét đến tình hình cấp thiết rằng các em học sinh cần số tiền này để cải thiện điều kiện học tập, sau khi được sự đồng ý của các cấp lãnh đạo, chúng tôi có thể đưa ra ngoại lệ, thanh toán theo số lần đưa hàng."

"Cảm ơn các cô."

Tô Diên thay mặt cho tất cả các em học sinh biểu đạt lòng biết ơn chân thành với họ, trong lòng tràn đầy xúc động.

Ra khỏi bộ phận hậu cần, cô vẫn cười khanh khách. Phó Mặc Bạch và cô sóng vai cùng đi, anh đưa ra đề xuất: "Nhân lúc trước Tết, các em có thể sản xuất nhiều hơn. Nếu mọi người cảm thấy ăn ngon thì chắc chắn nhà ăn sẽ tăng số lượng mua vào, nếu lúc đó các em không cung cấp đủ, họ sẽ không do dự chọn người khác."

Tô Diên nghe xong gật đầu đồng ý. Cô bắt đầu suy nghĩ về cách kích thích các học sinh khác cùng kiếm tiền nếu thật sự tăng doanh số bán hàng.

Đúng lúc này, Phó Mặc Bạch bỗng nói: "Sắp đến giờ trưa rồi, chúng ta về nhà ăn trưa nhé."

"Ah?" Tô Diên chưa kịp phản ứng, hơi ngơ ngác một chút.

Nhìn cô trơ ra như vậy, anh cảm thấy cô rất dễ thương. Ánh mắt và nét mặt của anh đầy vẻ dịu dàng, giảm tốc độ nói: "Anh nói là, giờ chúng ta đến nhà ăn lấy cơm rồi đem về nhà ăn."

Đến nay Tô Diên vẫn chưa có cơ hội ghé thăm ký túc xá của anh. Tưởng tượng việc trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cô không kiềm được đỏ mặt. Nhưng nếu không đi thì cũng quá làm kiêu.

"Được." Để không gây sự chú ý, Phó Mặc Bạch đảm nhận việc mua đồ, còn Tô Diên đứng ở ngoài nhà ăn chờ anh.

Tuy nhiên, do nhan sắc xinh đẹp nên tỉ lệ người đi ngang qua quay đầu lại nhìn cô cực cao.

Đúng lúc này, Phương Nhị Nha thấy cô, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

"Lần trước ăn cơm là cô cố ý đúng không?"

Tô Diên nghe tiếng bèn quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của cô ta, cười khẽ: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"

Thấy cô dám thừa nhận, Phương Nhị Nha tức điên lên: "Cô có biết vì cô mà tôi và Trương Lương đã sắp chia tay không vậy! Còn Viên Mộng cũng ít quan tâm đến tôi hơn, tất cả đều là lỗi của cô."

Tô Diên lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười: "Các người chia tay thì liên quan gì đến tôi? Chỉ có thể nói rằng nhân phẩm của cô quá kém, mới khiến cô bị người khác xa lánh."

"Cô!"

Phương Nhị Nha tức giận muốn xuống tay, nhưng lại sợ bối cảnh của Phó Mặc Bạch, chỉ biết tức giận mà không làm được gì.

"Tô Diên, nếu một ngày nào đó tôi và Trương Lương chia tay. Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Bị đe dọa như vậy, Tô Diên vẫn giữ bình tĩnh: "Vậy... Chúc cô sớm chia tay, tôi rửa mắt mong chờ."

"..."

Sau khi Phương Nhị Nha bị chọc tức rời đi, Phó Mặc Bạch cầm cà mèn trở lại, thấy cô cười xấu xa như thế, anh nhướng mày hỏi: "Vừa nãy người yêu của Trương Lương đến à?"

Tô Diên không phủ nhận: "Có lẽ không lâu nữa, cô ta sẽ không còn là người người yêu của anh ta."

Trong thời gian gần đây, Phó Mặc Bạch cũng nghe một số tin đồn. Anh không khỏi lo lắng: "Cô ta có đe dọa em không?"

"Không có, anh yên tâm đi. Có anh ở đây, cô ta sẽ không dám làm gì em đâu."

Tô Diên chủ động nắm lấy tay anh, không để anh lo lắng quá nhiều.

"Thật không?"

"Ừ, thật mà, cực kỳ thật luôn."

Nói xong, Tô Diên dắt tay anh đi về phía ký túc xá của anh.

Khi khoảng cách dần dần gần lại, cô bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Mặc dù ở Bắc Kinh, cô đã đến nhà anh vô số lần...

Lúc này, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Phó Mặc Bạch bất ngờ tăng tốc độ bước chân, Tô Diên cũng theo sát, trái tim cô đập lên liên hồi.

Khi họ đi vào hành lang, không gian yên tĩnh ban đầu bỗng chốc lan tràn từng bước chân lộn xộn.

Mỗi tiếng đều như đập vào lòng.

Phó Mặc Bạch ở tầng hai, cuối cùng, anh đứng trước cửa ký túc xá, quay sang phía Tô Diên nói: "Diên Diên, lấy chìa khóa ra giúp anh."

Tô Diên nao nao, thấy anh một tay cầm cà mên, một tay nắm tay cô, cô muốn rút tay lại nhưng sức lực của anh quá lớn, không thể rút được.

Lại nghĩ đến bình thường chìa khóa sẽ được buộc ở lưng quần, cô thoáng chốc đỏ mặt.

"Anh buông em ra rồi tự lấy đi chứ."

Nhưng anh vẫn thờ ơ: "Nó nằm trong túi áo khoác quân đội, em giúp anh đi."

"Anh không buộc ở lưng quần à?"

Phó Mặc Bạch nhìn chăm chú vào cô một lúc, hỏi: "Em mong nó ở trên lưng quần?"

Tô Diên: "..."

Bình Luận (0)
Comment