"Làm sao em biết là em gái?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Lý Thụ gãi đầu, cười rất ngượng ngùng: "Mẹ em nói chua con trai cay con gái, bà ấy muốn ăn cay, nhưng hiện giờ là mùa đông, nhà không còn ớt khô, trong vườn cũng không còn ớt."
Cậu bé muốn kiếm thêm chút tiền để mua món cay Tứ Xuyên được bán trong tiệm cơm quốc doanh cho mẹ.
"Chỗ cô có một ít ớt khô, ngày mai học tiết lao động xong em cứ lấy về một ít."
Số ớt khô đó vẫn còn từ lần mua cùng Phó Mặc Bạch để học nấu món cay Tứ Xuyên, lâu rồi vẫn không dùng đến.
Lý Thụ nghe xong liên tục cảm ơn cô, còn muốn trả tiền.
Tô Diên không nhận, thay vào đó hỏi về tình hình gần đây của cha Lý Thụ: "Lúc đến thăm phụ huynh cô chưa gặp được cha em, ông ấy có khỏe không?"
Nhắc đến người đàn ông đó, sắc mặt Lý Thụ hơi cứng đờ, không còn nụ cười như trước: "Đã nửa tháng rồi ông ấy không về nhà, mẹ em cũng không kiểm soát được ông ấy."
Tô Diên nhíu mày: "Ông ấy đi đâu vậy? Chẳng phải mẹ em đang mang thai sao?"
Trong ấn tượng của cô, phụ nữ mang thai rất vất vả, phải có một người trưởng thành ở cạnh bên, lỡ như xuất hiện điều ngoài ý muốn gì đó sẽ rất nguy hiểm.
Như đã quen với hành vi của cha mình, vẻ mặt Lý Thụ c.h.ế.t lặng: "Ông ấy nói lên thị trấn xây giường sưởi cho người ta để kiếm tiền, nhưng mỗi lần về nhà lại chẳng kiếm được một xu, mẹ em nói rằng tiền đã bị ông ấy thua hết sạch, còn bảo em sau này đừng học theo ông ấy."
Nhớ lại căn nhà nhỏ lộn xộn của nhà họ Lý, Tô Diên cảm thấy vô cùng phức tạp, cô nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cậu bé: "Khi kiếm được tiền ở trường thì nhớ giấu kỹ, đừng nói cho ai biết, nhất là cha của em, hiểu không?"
"Vâng! Em sẽ!" Lý Thụ dùng sức gật đầu, quyết định tối nay về nhà sẽ lén may một cái túi trong chiếc áo mùa thu, mỗi khi chạm vào thì lòng sẽ kiên định hơn.
Sau một hồi, hai người chia tay ở giao lộ hai thôn, Khương Tùng và Thẩm Tình đã đợi ở đó từ lâu, đứng sát gần nhau.
Nhìn thấy họ, Tô Diên cảm động mà cũng hơi bất lực: "Em đã nói với hai người rồi mà? Không cần đến đón em, em có đèn pin, không sợ đi về một mình đâu."
Thẩm Tình tiến lên phía trước, mặt đẹp như hoa, tươi cười hạnh phúc: "Chị vì để được lén lút hẹn hò với anh ấy nên mới đến đón em, em đừng mang gánh nặng."
Không lâu trước đây cô ấy và Khương Tùng đã chính thức hẹn hò, lúc ấy khiến cả thôn oanh động, nói gì cũng có, mọi người trong thôn đều không đánh giá cao tương lai của hai người.
Nhưng Thẩm Tình vẫn tự tin làm theo ý mình, còn ngày càng trở nên nổi bật. Tô Diên rất vui cho họ, rất hy vọng có một ngày họ sẽ tu thành chính quả.
Ba người dùng đèn pin soi đường về nhà.
Lúc này, Khương Tùng lấy ra một lá thư từ túi áo len của mình, đưa cho cô: "Chiều nay có người giao đến, có vẻ như là thư từ Bắc Kinh."
Tô Diên nhận lấy lá thư, nhìn thoáng qua thì thấy chữ ký là Văn Diên.
Sau khi về đến nhà, cô nóng lòng về phòng mở thư ra ngay, phát hiện đó là một vài tờ giấy viết thư khá dày.
Trong lá thư, Văn Diên rất vui mừng khi biết cô và Phó Mặc Bạch đang hẹn hò! Cô ấy cũng đề cập rằng Tiêu Kỳ cũng đã chính thức hẹn hò với Triệu Tiểu Tuyết. Cụ thể làm sao họ lại đến với nhau thì chẳng ai biết, chỉ coi như song phương có tình cảm với nhau.
Ngoài ra chị dâu cả nhà họ Tô sinh ra một bé gái trắng trẻo đáng yêu. Mà trong số những người khác, có lẽ Trương Lan Quyên là người sống khó khăn nhất, không chỉ phải lo liệu việc nhà còn phải giúp đỡ chăm sóc trẻ con, mệt đến c.h.ế.t đi sống lại.
Tô Kiến Quốc thường xuyên đi sớm về khuya, hoàn toàn không có thời gian để lắng nghe những lời than phiền của bà ta.
Văn Diên nhắc nhở Tô Diên: Nếu nhận được điện thoại của Trươn
g Lan Quyên, tuyệt đối đừng nên mềm lòng.
Tô Diên thấy bất ngờ khi đọc đến đoạn này, cảm thấy Văn Diên lo lắng quá nhiều rồi, vì một người tự cao tự đại như Trương Lan Quyên sẽ không bao giờ hạ mình để gọi cho cô.
Sáng chủ nhật.
Cô thức dậy lúc bảy giờ, sắp xếp xong mọi thứ rồi chuẩn bị ra ngoài hẹn hò với Phó Mặc Bạch.
Nhưng chưa đợi cô ra khỏi nhà họ Khương, ủy ban thôn đã thông báo cô đi nhận một cuộc gọi đường dài.
Thời buổi này cả việc nhận cuộc gọi cũng phải trả tiền, Tô Diên không ngần ngại mà từ chối luôn.
"Làm phiền anh, nếu về sau người này lại gọi đến nữa, anh cứ nói thôn ta không có ai tên Tô Diên giúp tôi nhé." Cô lấy ra một vài quả cam từ túi xách rồi nhét vào tay người kia, thể hiện sự chân thành.
Người đó lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó nhận lấy quả cam, hứa rằng, "Đừng lo, nếu có gọi lại tôi sẽ cúp máy ngay."
"Vậy thì cảm ơn anh rồi!"
Sau khi tiễn người đi, Tô Diên không nghĩ đến mục đích của cuộc gọi đó nữa, cô cầm túi xách đi về phía cửa thôn.
Phó Mặc Bạch đã đợi ở đó từ lâu, ánh mắt kiên định như một hòn vọng phu, không mảy may động đậy.
Nhìn thấy anh, Tô Diên nhanh chóng tiến lại gần, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Anh đến sớm thật đấy!"
"Anh sợ em phải chờ quá lâu nên muốn đến sớm hơn một chút."
Hai người nhìn nhau cười, chuẩn bị lên xe rời khỏi. Đúng lúc có một số người khác cũng ra khỏi thôn, chạm mặt với họ.
Một bác gái trong số đó nhìn thấy chiếc xe jeep màu xanh này, huých tay Phương Nhị Nha đứng cạnh: "Nha Nhi, mau nhìn kìa, đó có phải là xe của đối tượng con không?"
Phương Nhị Nha vốn định tránh mặt Tô Diên, nhưng nghe vậy thì bắt buộc phải đối mặt: "Dì hai, dì nhìn nhầm rồi, xe đó không phải đâu."
"Gì? Sao mà nhầm được? Rõ ràng là biển số xe đó mà? Trí nhớ của dì tốt lắm."
Mẹ Phương nghe vậy nhanh chóng chen vào: "Nhị Nha, rốt cuộc cái xe đó là chuyện thế nào? Có thật giống biển số xe như dì hai con nói không?"
Mắt thấy ngày càng đến gần Tô Diên, Phương Nhị Nha lo sợ mất mặt, chỉ đành thừa nhận: "Đúng là chiếc xe đó, được cấp từ quân đội, ai cần thì dùng thôi, hai người có gì phải kinh ngạc?"
Lúc này, mẹ Phương phản ứng lại, vội vàng tìm cách lấy lại thể diện: "Nhị Nha nói đúng đấy, xe của nhà nước, ai cần dùng thì dùng, không có gì quá đáng cả."
Dì hai nhà họ Phương bĩu môi không tin, còn lầu bầu: "Hai người coi tôi là kẻ ngốc à? Chiếc xe cao cấp như vậy thì sao có thể để ai dùng cũng được chứ?"
Dù giọng của bà ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ. Phương Nhị Nha tức đến đen mặt, đến khi tiễn mọi người đi cũng không nói thêm lời nào.
Trên đường về nhà, mẹ Phương càng nghĩ càng mất mặt, không khỏi oán giận: "Con làm việc ở đoàn văn nghệ nhiều năm như vậy, sao không thể tìm được một đối tượng ưu tú chứ? Nhìn thanh niên trí thức Tô nhà người ta đi kìa, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như chúng ta cũng tìm được người đàn ông tốt hơn con nữa."
Phương Nhị Nha cau mày, thật sự không chịu đựng được, cuối cùng cũng nổi đóa: "Mẹ bớt cằn nhằn đi có được không? Một người phụ nữ không có nền tảng, không có học thức như con, tìm được một quan quân như Trương Lương đã là lựa chọn tốt nhất rồi! Nếu mẹ vẫn muốn trách móc con thì con còn phải trách ngược lại mẹ nữa kìa. Sinh ra trong gia đình nghèo, từ nhỏ đã thua kém người ta một bậc rồi. Nếu không phải con luôn cố gắng, chắc cả đời này chỉ có thể lấy chồng làm nông dân!"
Nói xong một hơi, cô ta quay đi mà không màng đến tiếng gọi của mẹ Phương.
Mẹ Phương thấy vậy vội đẩy Phương Đức Thắng đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh, ý bảo anh ta nhanh chân kéo Phương Nhị Nha về.
Vẻ mặt Phương Đức Thắng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, anh ta đuổi kịp Phương Nhị Nha, bất đắc dĩ khuyên bảo: "Mẹ chỉ đáng tiếc thay cho em thôi, sao em lại trở nên nóng tính đến vậy?"
Phương Nhị Nha nghe vậy xoay người, vẫn tức giận: "Chẳng phải anh có bản lĩnh lắm sao? Giúp em xử lý thanh niên trí thức Tô kia đi, xong việc em trả anh hai trăm tệ!"
"Gì cơ?" Phương Đức Thắng ngẩn ra, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
"Anh đừng có giả ngu giả ngơ với em, lúc trước anh xử lý Khương Tuyết thế nào, giờ anh xử lý cô ta y như vậy cho em! Trước lạ sau quen, không cần em dạy đâu đúng chứ?"
Nghe cô ta nói xong, Phương Đức Thắng nuốt ực nước miếng, ấp úng nói: "Hay là thôi đi, đối tượng của thanh niên trí thức Tô là doanh trưởng đó! Sao anh trêu chọc được? Dù em cho anh năm trăm cũng không thể."