Nhắc đến "Phương Đức Thắng", trong mắt Khương Tùng chỉ có sự chán ghét: "Sao cậu lại biết gã kia?"
"Anh nói cho tôi tửu lượng của gã ta thế nào trước đã."
Khương Tùng mím môi, tức giận nói: "Hai năm trước gã bị bệnh bao tử, không dám uống nhiều rượu."
Tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Mấy năm nay anh ấy luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Phương Đức Thắng.
Phó Mặc Bạch nghe xong nhíu mày. Một lúc lâu sau mới nói: "Làm phiền anh một chuyện, mong anh gần đây theo dõi gã sát sao giúp tôi."
Khương Tùng khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì? Nếu cậu không nói rõ thì tôi không giúp được rồi."
Thấy anh ấy có cá tính như vậy, Phó Mặc Bạch cười khẽ một tiếng. Anh dẫn anh ấy đi đến chỗ không người, kể đơn giản đầu đuôi sự việc cho anh ấy.
Khương Tùng nghe xong vô cùng khiếp sợ: "Cậu nói thanh niên trí thức Tô đang điều tra anh em nhà họ Phương giúp nhà tôi? Sao cô ấy lại biết chuyện này?"
"Thôn Bạch Vân không có bí mật, biết cũng là chuyện thường. Cô ấy đã điều tra nhà họ Phương một thời gian rồi. Tôi không biết Phương Đức Thắng định làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Để đề phòng bất trắc, chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn."
Im lặng một lúc, cuối cùng Khương Tùng mới lấy lại tinh thần, nghiêm túc hứa với anh: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để thanh niên trí thức Tô xảy ra chuyện gì đâu."
Phó Mặc Bạch trầm giọng nói câu "Cảm ơn".
Lúc sau, hai người trở lại nhà chính, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Tô Diên thấy họ, cười tủm tỉm hỏi: "Sao hai người lại về cùng nhau vậy?"
Phó Mặc Bạch đi về phía cô, cười nói: "Không phải về cùng nhau, bọn anh gặp nhau ở phòng bếp."
Thấy hôm nay bình dấm chua nhà anh biểu hiện tốt đẹp, Tô Diên cảm thấy vui mừng. Cô bảo anh ngồi bên cạnh mình, sau đó lấy khăn quàng cổ vừa đan xong cách đây không lâu, làm bộ thản nhiên như thường mà đưa cho anh: "Lát đi về lạnh lắm, anh quàng cái này đi, làm bằng lông cừu đó, chắc cũng sẽ ấm hơn."
Phó Mặc Bạch cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Rất đẹp, em đan à?"
"Ừm, quà tân niên tặng trước cho anh."
Đây là lý do cô nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
"Em quàng lên giúp anh đi."
"Gì cơ?"
Tô Diên ngẩn ra, sau đó từ chối.
"Ở trong nhà mà quàng cái gì? Ngộ nhỡ dì Cầm tưởng anh chê lò sưởi nhà dì ấy không ấm thì sao bây giờ?"
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của cô, Phó Mặc Bạch bất đắc dĩ cười khẽ: "Chỉ có em cảm thấy thế thôi, dì Cầm là người từng trải, sẽ hiểu cho anh."
"Vậy cũng không được, đợi ra ngoài rồi anh hẵng đeo."
Tô Diên đỏ mặt, thái độ kiên quyết, người đàn ông không còn cách nào, chỉ đành phải thỏa hiệp.
Ăn cơm chiều xong, lúc rời đi, Phó Mặc Bạch không quên chuyện đeo khăn quàng cổ. Anh đưa nó đến trước mặt cô, cúi đầu xuống, vẻ mặt chờ mong.
Dưới ánh trăng, hai người đứng đối diện nhau.
Bên tai Tô Diên đỏ ửng, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng quấn khăn quàng cổ lên cổ anh, nhỏ giọng dặn dò: "Lái xe chậm một tí, trên đường chú ý an toàn."
"Ừm."
Ngửi được hương thơm thoang thoảng như có như không trên người cô, Phó Mặc Bạch lại không kiềm được xúc động muốn hôn môi, anh nhỏ giọng hỏi: "Thời tiết lạnh thế này, hay là em dọn lên thị trấn ở đi. Em ở chỗ này anh không yên tâm."
Tuy có lời hứa của Khương Tùng, nhưng anh vẫn rất lo lắng.
Tô Diên ngước mắt, vẻ mặt nghi hoặc: "Có gì mà không yên tâm? Ngày nào Lý Thụ cũng đến trường cùng em, an toàn lắm. Hơn nữa sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, đi qua đi lại quá phiền phức."
"Nhóc đó vẫn còn là con nít, không cần em bảo vệ đã không tệ rồi."
Nghe vậy, Tô Diên bị chọc cười, cũng nhận ra một chút điều không ổn từ lời nói của anh: "Anh nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Mặc Bạch chưa từng nghĩ sẽ giấu cô, sau vài giây im lặng, anh kể hết cho cô chuyện mình nghe được hôm nay.
Cô nghe xong thản nhiên cười, ngược lại còn an ủi anh: "Anh yên tâm đi, em biết mấy chiêu phòng thân, còn có thế liên quyền, với vóc người đó của Phương Đức Thắng vốn không phải đối thủ của em, điểm này anh biết rõ mà."
Hai người lớn lên cùng nhau, chiêu phòng thân của cô là do anh dạy. Nhưng Phó Mặc Bạch vẫn không yên tâm: "Đôi khi minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Em đừng quá tự tin, vẫn nên dọn lên thị trấn sống đi."
Chỉ cần cô nói với lãnh đạo trong thôn một tiếng, viết tờ chứng minh là có thể tạm thời rời đi, nhưng Tô Diên không muốn rời khỏi.
"Nếu Phương Đức Thắng thật sự có ý đồ xấu với em, em không muốn bỏ lỡ cơ hội để điều tra chân tướng thế này."
Sớm đoán được cô sẽ như vậy, Phó Mặc Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn cô mà nói: "Để một mình em ở đây đối mặt với nguy hiểm sẽ khiến anh lo lắng. Dẫu chỉ vì anh, em dọn lên thị trấn ở vài ngày trước được không? Chân tướng sớm muộn gì cũng sẽ được điều tra, anh cam đoan sẽ điều tra rõ trước khi đến Tết."
Dưới thế công của anh, Tô Diên suy nghĩ một lát, đồng ý với anh sẽ suy xét lại.
Phó Mặc Bạch biết tính cách của cô, không khuyên bảo nữa. Sau khi rời khỏi thôn Bạch Vân, anh không về thành phố Thanh Sơn mà đi đến đồn công an thị trấn.
Sáng hôm sau.
Tô Diên cầm một xấp giấy và bút mực chuẩn bị lên thị trấn đi làm.
Khương Tùng đưa cô đến con đường rộng rãi ngoài thôn như đã hứa, không ngừng nhắc nhở: "Để anh đưa em lên trấn cho, con người Phương Đức Thắng xấu xa, chuyện gì cũng làm ra được."
"Không cần đâu, em đi với Lý Thụ mà, anh ta không dám trắng trợn vậy đâu. Hơn nữa trước mắt chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng người Phương Đức Thắng đối phó không phải em thì sao?"
Hai người ai cũng không thuyết phục được ai, mãi đến khi Lý Thụ đến gần mới im miệng.
Thấy hôm nay lại có một người theo cùng, Lý Thụ rất tò mò: "Cô ơi, anh ấy là ai vậy?"
Không đợi Tô Diên trả lời, Khương Tùng đã đáp lại ngay: "Cậu là cậu ba của cháu, từ hôm nay trở đi cậu đưa hai người đến trường."
"??"
Lý Thụ và Tô Diên không hẹn mà cùng trợn to mắt. Lý Thụ không ngờ anh ấy trông trẻ như vậy mà lại có bối phận lớn thế kia!
"Anh là cậu ba nào vậy? Sao em không nghe mẹ em nhắc đến?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của cậu bé, Khương Tùng nhướng mày: "Tối nay về cháu có thể hỏi thăm gia đình một chút, xem cậu có lừa cháu không là biết."
Lý Thụ gãi đầu, không nói gì nữa.
Đến khi đưa họ đến cổng trường, Khương Tùng mới yên tâm rời đi.
Tiết học đầu tiên là tiết Ngữ Văn, Tô Diên phát giấy và bút mực hôm qua mình mua xuống cho cả lớp, nói: "Các em có thể viết lại chữ Phúc mà cô đưa ra trước. Vì điều kiện có hạn, mọi người lấy nước luyện tập trên mặt đất trước nhé."
Nhìn chữ Phúc cứng cáp có lực kia, có bạn học hiếu kỳ hỏi: "Cô ơi, chữ này ai viết thế ạ? Viết đẹp quá luôn!"
Nghe thấy bạn trai được khen, Tô Diên rất tự hào: "Là thầy của cô viết, nếu các em luyện tập chăm chỉ, chắc chắn trong tương lai sẽ còn viết đẹp hơn thầy ấy."
Mọi người được khích lệ, sôi nổi tỏ vẻ mình sẽ luyện tập chăm chỉ!
*
Thời gian thoáng chốc trôi qua, đảo mắt đã đến bốn ngày sau.
Mấy hôm nay vì có Khương Tùng đón đưa, ngày nào Lý Thụ ngồi xe ngựa đến trường đều vô cùng vui vẻ. Cậu bé rất sợ ngày nào đó không được đưa rước nữa, bản thân lại phải đi bộ đến trường như trước.
Thế là cậu bé rất có ánh mắt hỏi han ân cần, lúc mọi người im lặng thì tìm lời để nói, Khương Tùng bị làm phiền cực kỳ.
Tô Diên thấy vậy rất muốn cười, thầm cân nhắc phải nên thuyết phục đối phương thế nào để anh ấy không đi đón mình nữa.
Hôm nay mọi người tan trường về nhà như mọi khi, khi đi ngang qua văn phòng ủy ban thôn, họ thấy rất nhiều người tụ tập với nhau, tiếng la hét ầm ĩ vang trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Diên đi lên phía trước muốn hỏi rõ, lại bị Dương Hiểu Hồng vây xem lén kéo qua một bên nói khẽ: "Nhà họ Phương xảy ra chuyện, cô đừng qua đó. Mẹ của Phương Đức Thắng đang ngồi bệt dưới đất khóc tang kia kìa."