Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 60

"Mẹ đang ở nhà chăm nom cô ta đấy, đúng là cục cưng bảo bối của nhà họ Tô mà."

Văn Yến châm chọc xong, bỗng nhận ra điều gì, sắc mặt trở nên không quá tự nhiên: "Diên Diên, cậu… Đừng để lời vừa rồi trong lòng nhé, người nhà họ Tô bị mù hết mới không thấy sự tốt đẹp của cậu."

Cô ấy còn mắng luôn cả chồng mình, Tô Diên không nhịn được cười khẽ: "Tớ không sao, cậu yên tâm đi. Thực ra tớ đã nghĩ thông rồi, trong lòng không còn yếu đuối nữa."

Thấy cô có vẻ nghiêm túc, Văn Yến thấy lòng mình nhẹ hẫng, cũng bắt đầu trêu cợt: "Chuyện giữa cậu và anh Mặc Bạch lang sao đấy? Ai là người theo đuổi trước vậy?"

Trước đó trong bức thư không nói rõ, Tô Diên nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tóm tắt một lần, những đoạn quá xấu hổ thì không tự động lược bớt.

Văn Yến nghe xong cười ha hả: "Không ngờ anh Mặc Bạch lại giỏi giả bộ thế, trước đây là một người lạnh lùng, ai ngờ lại có thể buông bỏ mọi thể diện để theo đuổi người khác. Chắc là anh ấy đã thích cậu lâu rồi, chỉ là chưa nói ra mà thôi."

Tô Diên cũng từng nghĩ vậy, nhưng nhìn cách ứng xử của anh gần đây, lại không dám khẳng định.

"Yến Tử, cậu nghĩ xem... Gần đây anh ấy không hề chạm vào tớ, điều này có bình thường không?"

Nói xong, cô cúi đầu thẹn thùng, sắc mặt đỏ bừng.

Văn Yến dùng khuỷu tay đẩy bả vai cô, cười hì hì hỏi: "Là chạm theo kiểu tớ nghĩ đấy à? Trời ơi! Các cậu phát triển nhanh quá, đến tàu hoả cũng không đuổi kịp luôn rồi!"

"Tớ chỉ nói đến việc ôm ấp với hôn thôi, không có gì khác." Tô Diên lấy tay che mặt, cảm thấy má mình nóng bừng.

Nhưng Văn Yến không tin, vẫn tỏ ra kinh ngạc: "Anh Mặc Bạch mới hai mươi sáu tuổi phải không? Chẳng lẽ mới bây lớn đã không được?"

"Không được gì cơ?"

"Là mặt kia không được ấy." Văn Yến chỉ xuống dưới.

Tô Diên hiểu ra, muốn bảo vệ danh dự cho chồng mình, chưa nghĩ ngợi gì đã nói: "Gì chứ? Anh ấy rất giỏi đó! Đừng nói bậy."

"..."

"..."

Biết mình nói sai, cô muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Biết da mặt cô mỏng, Văn Yến không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà nhỏ giọng nói: "Dù các cậu có gì đi nữa, đó cũng là chuyện hợp pháp, cậu có gì phải ngại? Đàn ông đều thích hồ ly tinh, em cứ buông thả chuyện đó một chút, chắc chắn sẽ nắm gọn anh ấy trong tay."

Tô Diên chưa hiểu lắm, muốn tìm hiểu thêm: "Buông thả như thế nào? Tớ chưa hiểu."

Văn Yến chớp mắt, ngập ngừng một lúc, cuối cùng thì thầm vào tai cô vài câu.

Tô Diên nghe xong, không tự chủ được mà mở to mắt, như thể nghe thấy chuyện vô cùng phi thường...

Chiều tối.

Phó Mặc Bạch đưa mấy người Diệp Khiết đến nhà khách, sắp xếp chỗ ở cho họ.

Đúng là khi kẻ thù gặp nhau thì hết sức đỏ mắt. Nhìn thấy Tô Kiến Quốc, bà luôn không cho ông ta chút thiện cảm nào.

Tô Kiến Quốc nhìn Ngô Duy Khanh đứng cạnh bà, sắc mặt cũng tối sầm, hỏi Tô Diên: "Người đó là ai? Sao cha chưa từng thấy?"

Tô Diên nhìn theo hướng ông ta chỉ, đáp: "Chú ấy là chú Ngô, bạn của mẹ nuôi con."

Tô Kiến Quốc nghe xong, chau mày: "Chỉ là bạn thôi à? Sao lại tham dự tiệc cưới của con?"

"Bởi vì... Có thể chú ấy sẽ trở thành cha nuôi của con."

Nghe vậy, mặt Tô Kiến Quốc càng thêm u ám, quay người bỏ đi.

Hành động này khiến Tô Diên hoàn toàn bối rối, cô vội huých tay Văn Yến, nhỏ giọng hỏi: "Ông ấy bị sao thế? Sao tớ chẳng hiểu gì hết vậy?"

Văn Yến bĩu môi, cực kỳ khinh bỉ: "Có gì mà không hiểu, có kiểu đàn ông ăn trong chén còn nhìn trong nồi, muốn có cả hai chứ sao. Vợ cũ cũng là vợ, giờ thành của người khác, dĩ nhiên ông ta không chịu nổi."

"??"

Tô Diên hơi nghẹn họng, nghĩ thầm nếu là vậy thật thì cũng kỳ quặc quá rồi!

Sau bữa tối, Phó Mặc Bạch dẫn anh em nhà họ Tô về ở nhà mới, còn Tô Diên lại ở lại nhà khách, chuẩn bị "xuất giá" tại đây, Diệp Khiết và Văn Yến ở cùng phòng với cô.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã phủ một màu tuyết, trắng xóa, xinh đẹp đến cùng cực.

Trong phòng, Tô Diên trải chăn đệm lên giường, Diệp Khiết đưa cho cô một ly sữa mạch nha: "Uống cái này đi, nhất định ngày mai làn da sẽ đẹp lên."

"Cảm ơn mẹ nuôi."

Cô nhận lấy ly sữa nhưng chưa uống ngay, mà hỏi: "Con thấy chú Ngô cũng đến, mẹ đã đồng ý với chú ấy rồi à?"

"Ừ, coi như cho nhau một cơ hội vậy."

Vào đêm giao thừa, Ngô Duy Khánh đã từng cầu hôn, lúc đó Diệp Khiết chưa đồng ý, sau khi suy đi nghĩ lại, bà quyết định tiếp tục tìm hiểu nhau thêm nửa năm, nếu mọi thứ vừa ý thì kết hôn, còn không chắc chắn thì chia tay, không ai làm dở lỡ ai.

Tô Diên mừng thay cho bà: "Con cũng thấy chú Ngô là người tốt, hy vọng hai người sẽ sớm tìm được hạnh phúc."

Văn Yến ở bên cạnh im lặng hóng chuyện, tò mò hỏi: "Dì Diệp, chừng ấy năm qua, dì có hận mẹ chồng cháu không? Nếu không phải vì bà ấy, dì cũng không phải ly hôn."

Diệp Khiết không cho là đúng: "Dù không có Trương Lan Quyên thì cũng sẽ có Triệu Lan Quyên, Lý Lan Quyên thôi. Loại người như Tô Kiến Quốc, chỉ biết cùng mình chịu khổ chứ không hề chia ngọt cho mình, dì chưa bao giờ hối hận khi ly hôn với ông ta cả."

Thấy bà suy nghĩ rất thấu đáo, Văn Yến không khỏi kính nể.

Đúng lúc này, Diệp Khiết lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi vải nhỏ, đưa cho Tô Diên, nói với vẻ trịnh trọng: "Đây là món quà mẹ của mẹ tặng cho mẹ khi mẹ lấy chồng. Bây giờ mẹ tặng lại nó cho con, chúc con và Mặc Bạch sẽ bên nhau trọn đời, hạnh phúc mãi mãi."

Tô Diên nhận lấy túi vải nhỏ, trong lòng cảm động vô cùng. Cô ôm lấy cánh tay Diệp Khiết, làm nũng vịn vào vai bà mà nói "Cảm ơn", không muốn buông ra.

Khi màn đêm buông xuống, trời lộ ra tia sáng bàng bạc.

Cuối cùng ngày cưới cũng đến rồi!

Mới sáng sớm, Tô Diên đã ngồi ngay ngắn bên giường để Thẩm Tình trang điểm cho mình, Dương Hiểu Hồng phụ trách cho cô ăn trứng luộc: "Ăn thêm một chút nữa đi, lỡ như đến tiệc cưới không kiếm được gì ăn, cũng không đến nỗi đói bụng."

"Ừ, tôi ăn một quả là đủ rồi."

Do căng thẳng, cô không cảm thấy đói, ăn không được nhiều...

Lúc này, ở nhà mới.

Phó Mặc Bạch mặc bộ quân phục màu xanh đứng trước gương, n.g.ự.c trái còn đeo một đoá hoa hồng, cao to lạnh lùng, khí chất bất phàm.

Nhớ lại lời dặn dò của cha, Tô Ái Dân đi qua hỏi: "Ông Hoắc biết cậu sắp kết hôn không? Lỡ như làm ông ấy giận thì nhà họ Tô chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy. Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào, cậu có thể suy nghĩ một chút không?"

Phó Mặc Bạch nghe vậy xoay người lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Ông ấy đã sớm biết chuyện giữa tôi và Diên Diên rồi, còn rất ủng hộ nữa, bảo Tết đến chúng tôi hãy về Bắc Kinh thăm ông ấy. Anh yên tâm đi, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ không ảnh hưởng gì đến nhà họ Tô cả."

Tô Ái Dân luôn không thích vẻ cao ngạo của anh, không khỏi chau mày: "Nếu không phải Diên Diên thích cậu, gia đình chúng tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Ban đầu cha tôi định sắp xếp cho em ấy trở về Bắc Kinh đi học đại học, tại vì anh nên em ấy mới từ bỏ tương lai tươi sáng, ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này. Làm người không thể quá ích kỷ, cậu căn bản không thật lòng thích em ấy."

Nhìn bộ dạng vô tri của Tô Ái Dân, Phó Mặc Bạch vô cùng đồng cảm vỗ vai anh ấy, nói nhỏ: "Tôi phát hiện anh là một cây gậy gỗ tốt, thật là chỉ đâu đánh đó, không cần phải dùng não gì. Sinh ra trong nhà họ Tô thật đáng tiếc..."

Tô Ái Dân nghe mà hoàn toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói đó. Ngay khi anh ấy định hỏi cho rõ, Khâu Dã đột nhiên đẩy cửa bước vào, hớn hở hét lên: "Mặc Bạch, giờ lành đến rồi, chúng ta đi đón dâu thôi!"

Bình Luận (0)
Comment