Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 67

"Cái này tặng cho em, mấy ngày nữa em sẽ cần dùng trong lúc thi đấy."

Lý Thụ nhận hộp bút sáp màu đủ mọi màu sắc, trong lòng cảm động, đồng thời muốn nói lại thôi.

Đoán được cậu nhóc muốn hỏi điều gì, Tô Diên kiên nhẫn giải thích: "Em đừng vội, nếu không có gì bất ngờ thì giữa tháng này chúng ta sẽ mở lại hoạt động vừa học vừa làm thôi. Những ngày này, em cứ dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị các tác phẩm hội họa của mình đi. Từ hôm nay, mỗi giữa trưa em phải ăn cơm cùng cô."

Lý Thụ khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: "Em về nhà ăn trưa, cô cứ ăn một mình đi ạ."

Từ trường đến nhà cậu nhóc đi về mất hơn hai tiếng, câu này vừa nghe đã biết là nói dối. Tô Diên không để cậu nhóc từ chối: "Nhớ kỹ, trưa nay đợi cô ở lớp. Nếu cô không thấy em, sau này em không cần tham gia hoạt động vừa học vừa làm nữa."

Lý Thụ mím chặt môi, ngập ngừng một lát, không dám nói không.

Đến trưa, Tô Diên lấy từ túi ra những chiếc bánh bao đã chuẩn bị sẵn, phát cho Lý Thụ và Khương Nguyên mỗi người ba cái, cô giữ lại hai cái.

Khương Nguyên vừa cắn bánh bao, vừa thỏa mãn nói: "Bánh bao do chồng cô làm ngon quá, còn ngon hơn cả ở tiệm cơm nữa."

Lý Thụ chỉ ăn từng miếng nhỏ, cuối cùng chỉ ăn hết một cái.

Thấy vậy, Tô Diên dịu dàng hỏi: "Em đang tuổi ăn tuổi lớn, sao lại không ăn hết hai cái kia?"

"Em đã no rồi, hai cái còn lại, cô ăn đi ạ."

Cậu nhóc rất hiểu rõ trong thời buổi này, lương thực là thứ quý giá nhất, làm người không thể quá tham lam.

Tô Diên im lặng trong giây lát, rồi nhét chiếc hộp đựng bánh bao vào túi xách của cậu nhóc, nghiêm nghị nói: "Trưa không ăn hết, có thể để dành buổi tối ăn tiếp, có sức khỏe thì học hành mới tốt được. Đây không phải là cô cho không em đâu, sau này cô sẽ đòi lại tất cả."

Khương Nguyên cũng khuyên nhủ: "Cậu nên nghe lời cô giáo đi, nhìn cậu gầy nhom như thế kia, không chịu ăn, đến lúc gió thổi cũng bị cuốn bay mất đấy."

Lý Thụ hiểu rõ lòng tốt của họ, cậu nhóc nắm chặt dây túi, cúi đầu cảm ơn Tô Diên thật sâu.

Chiều tối tan học, Phó Mặc Bạch đã đợi sẵn ở cổng trường. Khi có giáo viên nhìn thấy, đều nhiệt tình chào hỏi, anh cũng mỉm cười đáp lại, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Tô Diên bước ra cổng trường, vui vẻ bước đến bên anh, đưa túi xách và bình nước cho anh: "Anh đợi lâu chưa? Sao không đợi trong xe?"

Phó Mặc Bạch đón lấy đồ, giả vờ thần bí nói: "Vì anh muốn cho em một bất ngờ, nên không thể đợi thêm, muốn đến sớm một chút."

Nghĩ đến chú cún đen mà trước đó anh đã nhắc tới, Tô Diên lập tức sáng mắt: "Là bất ngờ gì thế?"

Người đàn ông đẩy nhẹ vai cô về phía xe, khi mở cửa xe, chỉ thấy trên ghế sau có một chiếc radio.

"Sợ em thấy buồn chán, cái này để ở thị trấn, khi anh không có ở đây, em có thể nghe nó giải khuây."

Tô Diên nhìn chiếc radio mới tinh ấy, trong đáy mắt thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn chân thành cảm ơn: "Anh chu đáo thật, em thích lắm, cảm ơn anh."

Phó Mặc Bạch nhận ra sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô, không kìm được bật cười: "Sáng nay anh đã đến chợ, nhưng chưa tìm thấy chú cún con như em nói. Chuyện này phải tùy duyên, biết đâu vài ngày nữa lại gặp."

Thấy anh tinh tế như vậy, Tô Diên không khỏi ngạc nhiên.

"Sao anh nhìn ra được chứ? Không hổ danh xuất thân từ quân nhân mà."

"Cảm xúc của em đều hiện hết lên mặt rồi, anh không muốn chú ý cũng khó." Người đàn ông nhẹ nhàng véo mũi cô, ánh mắt đầy yêu chiều.

Tô Diên ngượng ngùng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Em không có ý giục anh, chỉ là anh khiến em hiểu lầm thôi."

"Được rồi, là lỗi của anh. Hôm nay chúng ta đi ăn tiệm, em thấy sao?"

Về phần ăn gì, Tô Diên không có ý kiến gì cả.

Hai người đến một tiệm cơm quốc doanh, mỗi người gọi một tô mì nóng hổi rồi trở về nhà thuê.

Vừa đến trước cửa nhà, cô đã nhận ra điều khác biệt so với thường ngày… trên tường bao quanh sân có cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, tạo cảm giác an toàn hơn hẳn.

"Anh làm cái này đấy à?"

"Ừ, nếu anh không ở nhà, có những thứ này sẽ an toàn hơn một chút."

Sau đó, hai người đẩy cửa vào nhà, trong sân có những viên gạch than mới làm, chăn đệm cũng được phơi trên dây, thoang thoảng mùi thơm, bước vào bếp, gạo trắng bột mì đều có đủ cả.

Như là chuẩn bị sống lâu dài ở đây vậy.

Tô Diên khẽ nhướng mày, quay đầu hỏi anh: "Những thứ ở đây được sắp xếp ổn thỏa thế này, có phải anh sắp nhận nhiệm vụ rồi không?"

"…" Phó Mặc Bạch kinh ngạc trong giây lát, rồi nhanh chóng thừa nhận: "Cấp trên có kế hoạch, nhưng thời gian chưa được xác định."

Nghĩ đến việc anh sẽ rời xa mình, Tô Diên ngước nhìn vào đôi mắt anh, lòng dâng lên một nỗi niềm lưu luyến: "Anh có biết sẽ đi bao lâu không?"

"Chuyện này cũng chưa rõ, mọi thứ đều phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên."

Cô biết có hỏi thêm cũng không thể biết thêm điều gì, nên không nói về chuyện này nữa.

Đêm ấy, cả hai người trong một môi trường mới đều có chút kích động. Tô Diên nhớ lại những lời thì thầm mà Văn Yến từng nói, nên hiếm có khi chủ động.

Khuôn mặt đỏ bừng, cô ngồi lên. Mái tóc đen dài xõa tung, tựa như một yêu tinh trong núi hoang, đẹp đến mức không gì tả được.

Phó Mặc Bạch nhìn cô đăm đăm, lồng n.g.ự.c anh phập phồng dữ dội.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tô Diên không thể chịu đựng thêm nữa, cất giọng mềm mại tố khổ: "Mệt quá, chừng nào anh mới xong đây?"

Đôi mắt người đàn ông đỏ như tơ máu, anh bỗng dưng ngồi dậy rồi hôn mạnh lên môi cô...

*

Sáng hôm sau, mưa to chưa đến, Phó Mặc Bạch lại nhận được thông báo từ cấp trên, năm ngày sau anh sẽ phải đi công tác ở tỉnh ngoài.

Những ngày tiếp theo, ngoài thời gian làm việc, Phó Mặc Bạch và Tô Diên gần như không rời nhau nửa bước. Những người hàng xóm trong khu thấy vậy đều khen tình cảm hai người thật tốt.

Đêm trước khi đi, Phó Mặc Bạch giúp cô sắp xếp hành lý, nghiêm túc dặn dò: "Hầu hết những người hàng xóm trong thị trấn đều rất nhiệt tình, nếu em gặp khó khăn mà không có ai giúp đỡ, em có thể tìm chị Dương ở sân trước, anh đã nói với chị ấy rồi."

Thấy anh lo lắng chu đáo cho mình, Tô Diên bất đắc dĩ cười nói: "Em đã là người lớn rồi, không cần anh phải lo lắng. Chỉ là anh đó, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu dám mang thương tích trở về, năm nay anh đừng mong ngủ chung phòng với em."

"..." Phó Mặc Bạch dùng ngón tay gãi gãi chân mày, thầm nghĩ cô gái này thật là tàn nhẫn.

Sợ cô lo lắng quá nhiều, anh chỉ có thể cam đoan: "Em yên tâm, anh sẽ bình an trở về."

Ba giờ sáng hôm sau.

Phó Mặc Bạch mặc quân phục, xách túi hành lý đơn giản, hôn lên trán cô một cái rồi chuẩn bị xuất phát.

Tô Diên đứng ở cửa, vẫy tay chào anh.

"Nhớ những gì em nói, phải an toàn trở về."

"Ừm, anh sẽ, em cũng phải tự chăm sóc bản thân đấy."

Tô Diên gật đầu, dõi theo bóng anh biến mất trong màn đêm. Khi cô quay về nhà, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, ngay cả căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường.

Đến khi trời sáng, cô mới xách túi hành lý, rời khỏi đại viện quân khu.

Nghe nói cô sẽ ở lại thị trấn lâu dài, Khương Nguyên tự nguyện đề nghị ở chung với cô. Nhà có thêm một người, cũng tăng thêm chút hơi ấm, mỗi ngày Tô Diên đi làm về, ba điểm một tuyến đường, xem như thích nghi tốt đẹp.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng ba.

Trong sự mong đợi của mọi người, hoạt động vừa học vừa làm lại một lần nữa bắt đầu.

Giáo viên lao động mới của trường tên là Tiêu Chấn Sơn, cùng Tô Diên chịu trách nhiệm hoạt động này.

Tiêu Chấn Sơn người cũng như tên, cao to như ngọn núi, nghe nói là em vợ của hiệu trưởng, trước đây từng làm đầu bếp ở huyện bên, còn vì lý do gì đến đây? Không ai biết rõ nội tình.

Có lẽ vì vẻ ngoài, học sinh có phần e dè anh ta.

Trước cuộc họp, Tô Diên và anh ta thảo luận: "Thời tiết dần ấm lên, tiếp tục làm bánh trôi hấp nhân đậu thì không ổn nữa. Anh có ý tưởng gì hay không?"

Bình Luận (0)
Comment