Ôm nhau xong, Tô Diên mới nhận ra Khương Nguyên đã đi mất, không khỏi ngượng ngùng nói: "Cô bé này thật tinh nghịch, không biết tối nay em ấy ăn gì đây nữa?"
Phó Mặc Bạch lại rất cảm kích hành động của Khương Nguyên, chỉ mong mỗi phút giây sau này đều có thể ở riêng với Tô Diên như vậy.
"Gần đây có tiệm cơm, chúng ta mua ít bánh bao rồi mang đến cho con bé là được."
Tô Diên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Sau khi mua bánh bao, Phó Mặc Bạch đứng đợi ngoài cổng trường, Tô Diên đến ký túc xá tìm Khương Nguyên.
Thấy cô nhóc đang ngồi trên giường ăn bánh quy, cô cười bất đắc dĩ: "Em chạy đi đâu vậy? Ăn mỗi thứ này sao mà no được? Này, ăn mấy cái bánh bao này đi."
Khương Nguyên nhận lấy bánh bao, vội đẩy vai cô, giục cô đi: "Cô về nhanh đi, em lớn rồi, không cần cô lo đâu. Đừng để chồng cô giáo chờ lâu."
Tô Diên bị ép ra ngoài, vẫn không quên dặn dò: "Tối nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya nữa, cô sẽ nhờ các bạn khác giám sát em."
Gần đây, Khương Nguyên mê trò đan len, thường thức đến khuya mới ngủ, quầng thâm mắt rất rõ.
Cô nhóc liên tục gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng tiễn được Tô Diên.
Cùng lúc đó, Phó Mặc Bạch lấy ra món quà mình đặt trong xe, cười rạng rỡ. Khi thấy Tô Diên bước ra, anh bèn đưa món quà cho cô rồi nói: "Đây là quà anh mua từ tỉnh Quảng Đông, xem em có thích không?"
Tô Diên nhận lấy túi vải, mở ra xem, bên trong là một chiếc váy liền thân màu xanh lam, chất liệu rất đẹp, kiểu dáng thời trang.
"Đây là anh chọn à?"
Cô sờ lên vải, yêu thích không rời.
Thấy vậy, Phó Mặc Bạch cười càng tươi hơn: "Anh thấy nó rất hợp với em nên mua."
Trong lòng Tô Diên cảm thấy ấm áp, khóe mắt cong cong. Nhưng vui chưa được bao lâu, cô chợt nghĩ đến một vấn đề: "Toàn bộ gia sản của anh đều ở chỗ em rồi, tiền mua váy này từ đâu ra?"
"…"
Người đàn ông khẽ chớp mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Anh mượn của đồng đội, tháng sau có lương anh sẽ trả."
Thực ra, số tiền này là từ quỹ đen mà anh đã tích góp từ trước, không ngờ vì một chiếc váy mà suýt lộ tẩy.
Nghe nói là tiền mượn, Tô Diên vội lo lắng: "Thiếu nợ để mua đồ là không được, em đưa tiền cho anh, anh mau đi trả lại cho người ta!"
Thấy lời nói dối càng ngày càng phóng đại, Phó Mặc Bạch nuốt nước bọt, phân vân một lúc rồi quyết định không giấu nữa.
Nghe anh giải thích xong, Tô Diên vừa giận vừa buồn cười: "Chúng ta mới kết hôn được nửa năm mà anh đã nói dối em rồi, nói đi, còn chuyện gì anh giấu em nữa không?"
Thấy cô thật sự giận, Phó Mặc Bạch nắm lấy tay trái của cô, dịu dàng dỗ dành: "Không còn chuyện gì khác nữa, tin anh đi, chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Tô Diên ngước lên nhìn anh, ánh mắt đó khiến anh khẽ nuốt ực nước bọt.
Một lúc sau, cô xòe tay phải ra: "Anh còn bao nhiêu quỹ đen, mau giao nộp hết."
Thấy cô không truy cứu, còn biết đòi lại tiền, Phó Mặc Bạch cười khẽ: "Quỹ đen của anh chỉ đủ mua chiếc váy này thôi, thật sự hết tiền rồi."
"Thật sự hết rồi?"
"Đúng vậy! Anh có thể thề."
Tô Diên nhìn chiếc váy, thấy nó đắt tiền thật, cũng không làm khó anh nữa.
"Thôi được, chuyện này coi như xong, sau này không được tái phạm."
Sau đó, hai người lái xe về nhà, chưa kịp vào cửa thì đã nghe thấy tiếng chó sủa "gâu gâu" trong sân, khiến Phó Mặc Bạch ngạc nhiên: "Nhà mình có chó từ khi nào thế?"
Tô Diên kể tóm gọn lại chuyện của Tiểu Hắc, mắt ánh lên vẻ yêu thích: "Em đã dán thông báo tìm chủ, nhưng đến giờ vẫn chưa ai nhận nuôi. Vậy nên không còn cách nào khác, em phải nuôi nó thôi."
Nói xong, cô mở cổng, chỉ thấy một con ch.ó đen béo lùn vẫy đuôi vui mừng chạy đến, rất thân thiện.
Nhưng khi nó thấy Phó Mặc Bạch thì lại cong người lên, "gừ gừ" rồi sủa, còn ra vẻ muốn đánh nhau.
Người đàn ông cúi đầu nhìn nó, nghĩ thầm: Mong muốn thế giới riêng của hai người xem như tan tành mây khói.
Anh cúi người xuống, mặc kệ tiếng sủa của chú chó đen nhỏ, cứ thế xoa đầu nó.
Chú chó đen ngây người ra, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, phát ra vài tiếng rên "ư ử".
Thấy vậy, Tô Diên vô cùng ngạc nhiên: "Hình như nó hơi sợ anh, sao lại vậy nhỉ?"
Phó Mặc Bạch xoa đầu chú chó, đứng lên cười trả lời: "Vì anh tuổi sói mà."
"…"
Tô Diên giận dỗi liếc anh một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Em thấy anh là sói háo sắc thì đúng hơn."
Dù giọng cô nhỏ nhưng anh nghe thấy rất rõ, anh khẽ nhướng mày, không hề phủ nhận.
Lúc này, chú chó đen lại chạy đến bên Tô Diên, vẫy đuôi vui mừng.
Cô cúi người bế nó lên, đi thẳng vào nhà. Phó Mặc Bạch theo sau, lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy những mảnh kính vỡ trên tường vẫn nguyên vẹn, mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Ba tháng không gặp, nhà cửa không có gì thay đổi. Anh chủ động vào bếp chuẩn bị bữa tối. Tô Diên giả vờ đùa với chú chó, thực ra dùng ánh mắt len lén nhìn anh, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Khi tiếng xắt rau vang lên, cô đặt chú chó xuống, định quay lại phòng thì nghe anh bất ngờ nói: "Diên Diên, đập ba quả trứng giúp anh với."
"À, được."
Tô Diên bước vào bếp, lấy ba quả trứng từ trong vại hồ lô đặt lên thớt, sau đó quay người lấy bát.
Nhưng ngay lúc này, anh lại ôm cô từ phía sau, cằm kiên định đặt lên cổ cô, môi mỏng khẽ mở: "Thật sự không nhịn được, anh vẫn muốn ôm em thêm chút nữa."
Giọng trầm khàn của anh vang lên bên tai, thổi hơi nóng, khiến nửa thân cô tê dại. Tô Diên mím chặt môi, mặt đã đỏ bừng.
Tấm lưng mảnh mai của cô dựa vào lồng n.g.ự.c anh, tiếng thở cũng trở nên cẩn thận: "Chúng ta còn phải nấu cơm mà, anh không đói sao?"
"Có em ở đây, anh không đói."
Nói rồi, anh siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, lưu luyến lướt xuống, hôn lên cần cổ trắng ngần. Tô Diên bất giác dựa vào anh, bị ép ngửa đầu, thân thể dần trở nên mềm nhũn.
"Đừng ở đây, bên ngoài sáng lắm."
"Không ai nhìn thấy đâu, đừng sợ."
Tiếng động xào xạc, trong không gian chật chội này trở nên cực kỳ rõ ràng.
Ba tháng xa cách, anh vẫn thành thạo như cũ, trong một khoảnh khắc nào đó, Tô Diên không nhịn được, khẽ rên, xung quanh cũng vì thế mà nóng lên.
Đôi mắt cô ngấn lệ, muốn bám víu lấy thứ gì đó, nhưng đầu óc mơ hồ, chẳng thể nắm lấy gì cả…
Từ bếp đến phòng ngủ, cho đến khi trời sáng, vẫn chưa dừng lại.
Tô Diên thực sự không chịu nổi, ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, cuối cùng cô tỉnh dậy từ trong mơ, cả người như bị nghiền nát, khó chịu vô cùng.
Phó Mặc Bạch thấy cô tỉnh, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đói không? Anh nấu cơm xong rồi."
Tô Diên hừ một tiếng, không thèm để ý anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lên cao, vô cùng may mắn vì hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, không thì cô xấu hổ c.h.ế.t mất.
Nhận ra tâm trạng cô không vui, anh ngồi xuống bên cạnh, cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn như chú chó mặt xệ: "Hôm qua anh không kiềm được, còn đau không?"
Ba tháng nhớ nhung, hóa thành sức mạnh không thể xem thường, Tô Diên lườm anh một cái, bị anh dọa sợ rồi.
"Nếu anh còn như thế nữa, em sẽ ly hôn với anh." Cô thực sự không chịu nổi mỗi đêm năm sáu bảy lần, da thịt sắp bị mài mòn rồi…
Nghe thấy hai chữ "ly hôn", người đàn ông bình tĩnh kiềm chế mọi ngày lại hiếm khi hoảng hốt: "Em có thể phạt anh, nhưng đừng nhắc đến hai chữ đó, nói ra tổn thương tình cảm biết bao."
Thấy phản ứng của anh, Tô Diên cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ vào eo mình, nói: "Anh xoa bóp cho em trước rồi chúng ta nói chuyện."
Phó Mặc Bạch rất ngoan ngoãn đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.