Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 73

Tô Diên cũng rất tò mò, người nhà họ Hứa đang nghĩ gì? Tại sao đột nhiên lại liên lạc với họ?

Hứa Khánh Dương thu lại nụ cười, nói rất chân thành: "Thực ra cha mẹ em vẫn luôn quan tâm đến anh họ, chỉ là họ không giỏi biểu đạt tình cảm, nên mấy năm gần đây mọi người ít liên lạc hơn."

Phó Mặc Bạch hơi cười khẩy, lười để ý. Tô Diên thấy vậy, cười giải vây: "Cậu đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi, tôi đi vào bếp nấu cơm, hai người nói chuyện trước nhé."

Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi đây, muốn để hai người họ nói chuyện riêng, nếu có thể giải tỏa khúc mắc thì tốt nhất.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Hứa Khánh Dương không khỏi căng thẳng, nụ cười cũng trở nên không tự nhiên: "Anh, anh định khi nào trở về Bắc Kinh? Với khả năng của cha vợ anh, về Bắc Kinh chắc không khó chứ?"

Phó Mặc Bạch liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Câu hỏi này là cậu muốn biết? Hay là cha cậu muốn biết? Hoặc là… tham mưu trưởng Tô muốn biết?"

Hứa Khánh Dương bị hỏi ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: "Là em muốn biết, không liên quan gì đến họ, anh đừng hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm gì? Dù có là họ muốn hỏi, chẳng phải cũng rất bình thường sao?"

Đối diện với sự công kích của anh, Hứa Khánh Dương không khỏi toát mồ hôi hột, gần như không chống đỡ nổi, cảm giác như quay lại hồi còn nhỏ làm đàn em của anh vậy.

"Anh, em đến đây chỉ để ôn chuyện, không có ý gì khác, nếu anh không muốn gặp em, em có thể đi ngay bây giờ."

Thấy anh ta muốn chơi trò lấy lui làm tiến, Phó Mặc Bạch cười mỉa: "Vậy thì đi đi, không tiễn."

"..."

Liên tục bị nói chặn họng, Hứa Khánh Dương cứng đờ, do dự giữa việc đi hay không đi, cuối cùng không chịu nổi bầu không khí áp lực này, đứng dậy chào tạm biệt ra về.

Khi Tô Diên nấu đồ ăn xong, đi ra gọi họ ăn cơm thì thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phó Mặc Bạch: "Ủa? Em họ anh đâu rồi?"

"Đi rồi." Người đàn ông ngồi đó đọc sách, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Tô Diên không hỏi nhiều, mà bảo anh dọn đồ ăn ra ăn cơm.

Hôm nay món ăn rất phong phú, bốn món mặn một món canh, hai người ăn không hết.

Phó Mặc Bạch dọn bát đũa xong, gắp cho cô một miếng đậu hủ, thản nhiên nói: "Sau này Hứa Khánh Dương có đến, không cần phải quá khách sáo với cậu ta. Duyên phận đã đứt thì không thể nói nối là nối lại được."

Thấy anh chủ động nhắc đến, lúc này Tô Diên mới hỏi: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai nhà đột nhiên không qua lại nữa?"

Người đàn ông im lặng một lúc, trả lời: "Sau khi ông nội anh qua đời không lâu, có người lan truyền tin đồn nói ông từng phạm sai lầm nghiêm trọng. Dù ông không còn, nhưng người thân vẫn còn, nhà họ Phó phải chấp nhận hình phạt mới xong chuyện. Những người họ hàng đó của anh đã cắt đứt quan hệ với anh vào lúc ấy. Sau này, may mắn có ông cụ Hoắc giúp đỡ, anh mới có thể nhập ngũ, nhà họ Phó cũng không phải chịu oan ức."

Trước hôm nay, Tô Diên chưa từng nghe về những chuyện này, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa.

"Thảo nào hồi đó anh không nói với ai, tự chạy đi nhập ngũ, hóa ra là vậy."

Nếu không có sự xuất hiện của Hứa Khánh Dương, Phó Mặc Bạch chưa bao giờ nghĩ đến việc kể cho cô những chuyện này, những điều không vui trong quá khứ, anh không muốn nhắc lại, nên chuyển đề tài: "Ngày mai để Tiểu Hắc ở trong nhà nhé, nếu chúng ta không ở nhà, cố gắng đừng để nó ở ngoài sân."

Tô Diên khó hiểu: "Tại sao chứ? Nó không cắn người cũng không sủa, ở trong sân nhà mình cũng là phạm pháp à?"

Cô càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng lên. Phó Mặc Bạch bị dáng vẻ của cô chọc cười, kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta không thể không có lòng phòng người, lỡ ai đó có ý xấu cho nó ăn thứ không nên ăn, đến lúc đó biết tính sao?"

"..." Tô Diên sững lại, lúc này mới phản ứng, thực sự có khả năng đó.

"Thế cũng được, ôi ~ Tiểu Hắc này rốt cuộc chọc ai ghét, còn phải chịu thiệt thòi này."

Phó Mặc Bạch giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nghiêm túc đảm bảo: "Trong ba ngày, anh nhất định sẽ giải quyết xong chuyện này, trả lại tự do cho Tiểu Hắc, được không?"

Tô Diên gật đầu, vì vậy tâm trạng khá lên một chút.

Ngày hôm sau.

Lãnh đạo cấp trên tìm đến Phó Mặc Bạch, chỉ vì chuyện ngày hôm qua.

"Bác gái đó tìm đến tận chỗ tôi rồi, bà ấy tuổi đã cao, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy."

Phó Mặc Bạch mím chặt môi, im lặng không nói, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

Lãnh đạo thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Cậu nói gì đi chứ, thế nào? Còn muốn cứng đối cứng với người ta à?"

Lần này, cuối cùng Phó Mặc Bạch cũng lên tiếng.

"Bà ấy muốn thế nào? Nếu là xin lỗi, tôi không sai. Càng không thể bồi thường phí thuốc men."

Thấy anh không xin lỗi cũng không bồi thường tiền, thái độ còn rất cứng rắn, lãnh đạo tức giận nói: "Thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, cậu không thể nói vài câu dễ nghe, dỗ dành bác gái đó à?"

"Không thể." Phó Mặc Bạch từ chối dứt khoát, không để lại chút đường sống nào.

Điều này khiến lãnh đạo tức giận, cũng không muốn quản nữa: "Đi đi đi, cậu muốn làm gì thì làm! Tôi thật là ăn no rỗi việc lo chuyện bao đồng!"

Phó Mặc Bạch bước ra khỏi văn phòng, trầm ngâm một lúc, đi đến thao trường tìm Khâu Dã.

"Cậu biết Dương Thiết Phong ở đâu không? Dẫn tôi đi gặp anh ta."

Dương Thiết Phong là con trai của bà cụ đó, cho đến hiện tại vẫn luôn ở ẩn.

Khâu Dã nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi lãnh đạo bảo cậu bồi thường xin lỗi à?"

"Ừm, có lẽ là sợ phiền phức, nên muốn dĩ hòa vi quý."

Phó Mặc Bạch nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không để ý vì chuyện này mà làm lãnh đạo tức giận.

Là người bạn tốt nhất, Khâu Dã hoàn toàn ủng hộ anh, dẫn anh đến văn phòng của Dương Thiết Phong.

Bên kia, tại trường học.

Tô Diên đang chấm bài, thỉnh thoảng còn thất thần.

Trong lòng nghĩ đến những chuyện trong đại viện, không biết Tiểu Hắc bị nhốt trong phòng có quen không? Còn nữa, lãnh đạo cấp trên có gây áp lực cho Phó Mặc Bạch không?

Dù sao chuyện này không xảy ra với bản thân, người bình thường đều nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục cầm một lá thư, bước nhanh vào, hào hứng nói: "Cô Tô, có tin vui nè! Lý Thụ lớp cô đoạt giải rồi!"

Trong văn phòng, tất cả các giáo viên không hẹn mà cùng nhìn về phía ông, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tô Diên đứng lên, vội hỏi: "Có phải là bức tranh 'Cày Bừa Vụ Xuân' lần trước đoạt giải không?"

Chủ nhiệm giáo dục đưa thư cho cô, vẫn rất kích động: "Đúng! Chính là nó, giải nhất! Cả ba tỉnh Đông Bắc chỉ có một!"

Ở thị trấn nhỏ của họ, có thể đạt được vinh dự này, quả thực là tổ tiên phù hộ!

Tô Diên cúi đầu nhìn nội dung trong thư, trên mặt nở nụ cười xán lạn: "Tốt quá, nếu Lý Thụ biết được chắc sẽ vui lắm cho xem."

"Lần thi này, vì Lý Thụ đạt giải nhất nên nhà trường rất coi trọng! Vòng chung kết diễn ra trong kỳ nghỉ hè tại Bắc Kinh, tôi đã bàn với hiệu trưởng, muốn cô dẫn cậu nhóc đi thi, cô có vấn đề gì không?"

Tô Diên ngước mắt, chỉ do dự một chút rồi đồng ý: "Không vấn đề gì, tôi rất quen thuộc Bắc Kinh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc."

Nghe vậy, chủ nhiệm giáo dục cười hài lòng.

Buổi tối, sau giờ làm việc.

Tô Diên kể tin vui này cho Phó Mặc Bạch nghe, anh khẽ nhướng mày: "Em định đi Bắc Kinh?"

"Vâng, chỗ đó đâu phải đầm rồng hang hổ, có gì mà phải sợ." Giờ cô đã là người đã kết hôn, nhà họ Tô không thể làm gì cô được.

Phó Mặc Bạch nghĩ một lúc, rồi nói: "Anh sẽ đi cùng các em, nếu không anh không yên tâm."

"Em là người trưởng thành, có gì mà không yên tâm chứ? Anh vẫn nên ở lại làm việc chăm chỉ đi."

Nhắc đến "công việc", cô đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, lo lắng hỏi: "Lãnh đạo có làm khó anh không?"

Bình Luận (0)
Comment