Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 76

Anh xoa nắn quả đào, không lâu sau, tiếng nước dần dần vang lên, trong đêm tĩnh lặng, nghe rõ ràng vô cùng.

Tô Diên chống khuỷu tay, gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng.

Cho đến khi anh cắn mút thịt đào, cô mới yếu ớt lên tiếng: "Đừng, bẩn lắm."

"Không bẩn, rất ngọt."

Giọng anh trầm ấm, mang theo vài phần gợi cảm. Để chứng minh lời mình nói là thật, anh càng chăm chú hơn, nuốt trọn toàn bộ nước đào, không để lại một giọt.

Cùng lúc đó, như có luồng điện xẹt qua, Tô Diên thực sự không chịu nổi, suýt kêu lên, may mà kịp cắn môi mới không bị xấu hổ.

Ăn đào xong, anh áp sát vào cô, không nhịn thêm nữa...

Sáng hôm sau.

Tô Diên bị tiếng cười làm tỉnh giấc, mơ màng nhớ ra trong nhà còn có hai đứa trẻ.

Cô mở to mắt, vội vàng tìm quần áo, mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy ở góc nào đó.

Mặc xong váy liền thân, cô bước ra khỏi phòng, thấy Phó Mặc Bạch đang cưa gỗ cùng bọn trẻ, trông rất náo nhiệt.

"Mọi người đang làm gì đấy?" Cô bước lại hỏi.

Khương Nguyên cầm dây thừng, hào hứng đáp: "Thầy ấy đang làm xích đu! Làm xong thì chúng ta có thể chơi đấy ạ!"

Tô Diên ngạc nhiên nhướng mày, tò mò nó làm thế nào. Cô tiến thêm vài bước, muốn ngồi xuống xem kỹ hơn.

Lúc này Phó Mặc Bạch ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lưng em bị đau, ngồi lâu sẽ mệt. Vào nhà ăn sáng đi, xong thì anh gọi."

"..." Tô Diên chớp mắt nhìn anh, rất muốn đ.ấ.m anh vài cái.

Khương Nguyên không hiểu gì, lo lắng hỏi: "Cô ơi, cô bị đau lưng à? Có cần em xoa bóp cho cô không?"

Mặt Tô Diên ửng đỏ, sợ anh nói ra lời gì nữa, không dám ở lại thêm phút nào.

"Lưng cô ổn, em không cần lo đâu."

Nói xong, cô quay người rời đi, còn nhanh hơn cả thỏ. Phó Mặc Bạch nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, không nhịn được cười.

Sau bữa sáng, xích đu cũng sắp hoàn thành.

Nó đặt dưới bóng cây, trông rất chắc chắn.

Khương Nguyên gọi Tô Diên ra, hai người một đẩy một ngồi, chơi đùa rất vui vẻ. Chơi đủ rồi, vừa lúc Phó Mặc Bạch mượn xe về, gọi họ xuất phát đi Thiên An Môn.

Xe chạy trên đường, hai tay anh nắm vô lăng, đột nhiên hỏi: "Anh nghe nói gần đây cha mẹ em thường xuyên cãi nhau, mẹ em còn bỏ nhà đi. Em có muốn về thăm nhà không?"

Tô Diên nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định trước khi rời đi sẽ ghé qua xem.

Chẳng mấy chốc, họ đến nơi.

Nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ trước mặt, bọn trẻ rất phấn khích, thấy trên quảng trường có thợ chụp ảnh, họ còn chụp vài tấm kỷ niệm.

Thăm xong Thiên An Môn, họ lại thăm Cố Cung, mọi người chơi rất vui vẻ. Đến giờ cơm tối, họ mới lưu luyến rời đi.

"Tôn Tiểu Hổ và Lý Triều Dương đang đợi ở tiệm cơm đấy, chúng ta đi thôi."

Từ đây đến tiệm cơm chỉ mất bảy, tám phút lái xe. Tô Diên gật đầu, lòng đầy mong đợi.

"Giờ hai người họ thế nào rồi? Tìm được đối tượng chưa?"

"Hình như chưa, lát nữa em hỏi thử."

Tiệm cơm họ hẹn là quán vịt quay, chi phí rất cao. Tô Diên đi theo Phó Mặc Bạch vào đại sảnh, không nhịn được líu lưỡi.

Cô kéo góc áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Nói thật đi, có phải anh được phát tiền thưởng không thế?"

Không thì sao dám đến nơi đắt đỏ thế này ăn cơm chứ?

Phó Mặc Bạch bị cô kéo dừng bước, quay đầu cười bất lực: "Thông minh thật, cái gì cũng đoán ra."

"Được thưởng bao nhiêu?"

Cô vốn không muốn hỏi, nhưng thực sự tò mò.

Anh thật thà đáp: "98.65 tệ."

Chỉ thiếu chút nữa là tròn 100 tệ, nếu đến 100 tệ thì phải nộp về nhà. Tô Diên không khỏi nghi ngờ rằng anh và người thưởng bàn bạc trước, không thì sao lại chỉ thiếu hơn một đồng như vậy?

Nghĩ đến đây, cô tức tối: "Quỹ đen của anh đúng là đầy đủ, nên mới dám đến quán vịt quay."

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Phó Mặc Bạch không kiềm được khẽ chạm vào mũi cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Muốn lấy lại tiền thưởng không? Chỉ cần đồng ý với anh một điều kiện thôi."

Mắt cô sáng lên, vội hỏi: "Điều kiện gì? Anh nói thử xem?"

Trong đại sảnh ồn ào, anh nói với giọng chỉ hai người nghe thấy: "Chỉ cần số lần thành ba, tiền thưởng đều cho em."

Là số lần gì, không cần nói cũng hiểu. Cô lập tức đỏ mặt, kiên quyết không nhượng bộ: "Anh mơ đi, em không đồng ý!"

Phó Mặc Bạch bị chọc cười, nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: "Đó không phải lỗi của anh, là do em không muốn đấy chứ."

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến trước cửa phòng bao, vì cửa mở nên Tôn Tiểu Hổ nghe thấy liền nhìn ra, vừa vặn thấy Tô Diên.

Cậu ấy lập tức đứng dậy, vui vẻ gọi: "Chị, em nhớ chị c.h.ế.t đi được! Cuối cùng chị cũng trở về rồi!"

Lý Triều Dương cũng đứng dậy, nhưng cậu rất nhạy bén, thấy sắc mặt Phó Mặc Bạch không tốt lắm nên không dám quá nhiệt tình.

Tô Diên cười tươi bước lại gần họ, chân thành nói: "Chị cũng rất nhớ các em, mỗi lần viết thư cho Văn Yến, chị đều hỏi thăm tình hình của các em."

Nhắc đến Văn Yến, không thể không nhắc đến những chuyện của nhà họ Tô. Tôn Tiểu Hổ là người thẳng thắn, không nghĩ nhiều liền nói to: "Chị, chị có biết không? Mấy ngày trước anh cả chị dẫn vợ con dọn ra ngoài rồi, hình như là do mẹ chị và Tô Tiểu Tuyết, cụ thể em cũng không rõ lắm."

Bây giờ Triệu Tiểu Tuyết đã đổi họ thành Tô, mọi người cũng thay đổi cách gọi theo.

Lý Triều Dương vốn không ưa cô ta, thấy từng người bạn nối khố đều mê mẩn cô ta thì càng thêm chán ghét.

"Hiện giờ Nhị Lôi và Quách Tử đều rất thích cô ta, nhất là sau khi Tiêu Kỳ chia tay cô ta, hai người đó giống như chó mặt xệ, ngày nào cũng chạy đến chỗ cô ta, như kẻ điên vậy."

Tô Diên luôn mỉm cười lắng nghe, không chen lời. Phó Mặc Bạch giúp cô kéo ghế, đợi mọi người ngồi xuống rồi mới bắt đầu gọi món.

Chủ đề vừa rồi cũng theo đó mà dừng lại.

Lần đầu tiên Khương Nguyên và Lý Thụ được đến quán ăn lớn như vậy, đối diện người lạ, họ rất ngượng ngùng.

Tôn Tiểu Hổ là người dễ gần, cười hỏi thăm thân phận của hai người.

"Đều là học trò của chị, lần này về Bắc Kinh là đưa chúng đi thi đấu."

Nhắc đến chuyện này, Tô Diên vô cùng tự hào. Tôn Tiểu Hổ ngạc nhiên nói: "Thật không ngờ chị lại làm giáo viên trung học. Người xinh đẹp như chị thế này, học sinh sẽ sợ chị sao?"

Đúng lúc đó, Phó Mặc Bạch ho khan một tiếng, cắt ngang họ: "Các cậu còn muốn ăn gì nữa không? Nếu không thì tôi đi trả tiền."

Thời này đều phải trả tiền và phiếu lương thực trước rồi mới ăn, Tôn Tiểu Hổ vội hỏi: "Có món canh xương vịt mà em thích nhất không?"

Phó Mặc Bạch nhìn cậu ấy một cái, không nói gì.

Lý Triều Dương nhận ra anh đang ghen, vừa khiếp sợ vừa đứng ra hoà giải: "Cái này còn phải hỏi sao? Chỉ cần gọi món vịt quay, chắc chắn sẽ có canh xương vịt."

Tôn Tiểu Hổ không nghi ngờ gì, quay đầu muốn tiếp tục trò chuyện với Tô Diên nhưng lại bị Phó Mặc Bạch cắt ngang lần nữa: "Không phải cậu nói thích một cô gái sao? Hình như là nhân viên bán hàng, tiến triển thế nào rồi?"

Chuyện nửa năm trước lại bị nhắc đến, Tôn Tiểu Hổ ngẩn ra một lúc: "Chẳng phải em nói với anh rồi sao? Cô gái đó đã có đối tượng rồi, em với cô ấy không có duyên."

"Ồ, tôi quên rồi."

Thấy Phó Mặc Bạch nghiêm túc, Lý Triều Dương đổ mồ hôi hột thay cho Tôn Tiểu Hổ, thầm trách cậu ta không biết nhìn sắc mặt, đến giờ vẫn chưa hiểu ra, người này là một hũ dấm lớn.

Tô Diên đang chăm sóc hai đứa trẻ, nên không để ý đến sự ghen tuông của anh.

Bình Luận (0)
Comment