Có sức lao động miễn phí để dùng, Tô Diên tất nhiên vui mừng. Nghĩ đến mình còn món quà muốn tặng cho anh, cô vội chạy vào nhà lấy, làm rất bí ẩn.
Phó Mặc Bạch thấy cô rời đi, hỏi Khương Nguyên: "Cô ấy sao vậy, em biết không?"
Đương nhiên Khương Nguyên biết, nhưng phải giữ bí mật: "Chắc là thay đồ ấy ạ, lát nữa sẽ quay lại."
Phó Mặc Bạch tin thật, ngoan ngoãn chờ đợi, nghĩ xem cô còn thiếu thứ gì.
Vài phút sau, Tô Diên từ trong nhà bước ra, cười tươi tiến lại gần nói: "Anh nhắm mắt lại trước đi, em có món quà muốn tặng anh."
Phó Mặc Bạch ngạc nhiên nhướng mày, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Giây tiếp theo, anh cảm thấy cổ tay mát lạnh, ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng lướt qua da anh, mang theo chút ngứa ngáy, như lông vũ quét qua tim.
Anh khẽ nuốt nước bọt, rất muốn nắm lấy tay cô.
"Xong rồi, anh có thể mở mắt."
Theo giọng nói dịu dàng của cô, Phó Mặc Bạch chậm rãi mở mắt, trước mắt là một chiếc đồng hồ mới toanh. Mặt đồng hồ lớn, dây đeo kim loại, trông có vẻ đắt tiền.
Anh nhếch môi hỏi: "Sao em biết đồng hồ của anh bị hỏng?"
Tô Diên nhìn vào mắt anh, đáp: "Từ khi anh về sau nhiệm vụ, anh không đeo đồng hồ nữa. Nên em đoán vậy. Thế nào, có thích không? Em ở tòa nhà bách hóa chọn mãi mới được chiếc này đấy."
"Ừ, thích lắm." Anh cười rạng rỡ, mân mê mặt đồng hồ, lòng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Diên dẫn Lý Thụ đến địa điểm thi, là cung thiếu nhi của Bắc Kinh.
Khi họ đến hội trường nhỏ, bên trong đã chật kín người, có thầy cô giáo và học sinh từ khắp nơi trên cả nước. Giáo viên tiếp đón thấy họ, tiến hành đăng ký.
Lần đầu tiên đối mặt với nhiều người như vậy, Lý Thụ có chút sợ hãi. Tô Diên vỗ vai cậu nhóc, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, cứ coi họ là bắp cải lớn hết đi, chúng ta cứ phát huy bình thường là được."
Lý Thụ bị cách nói của cô chọc cười, căng thẳng cũng giảm đi nhiều. Dưới sự săn sóc của Tô Diên, hôm nay cậu nhóc ăn bận sạch sẽ gọn gàng, trông rất có tinh thần, nụ cười này, đúng chuẩn thiếu niên rạng ngời.
Người khác thấy họ, đều lắm miệng hỏi một câu: "Mọi người đến từ thành phố nào thế?"
Mỗi lần như thế, Lý Thụ sẽ ưỡn n.g.ự.c nói mình đến từ nông thôn Đông Bắc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của họ, cậu nhóc cảm thấy hơi vui.
Khi cuộc thi chính thức bắt đầu, cả hội trường trở nên yên lặng. Đề thi lần này là "Thu hoạch vụ thu", đối với một người lớn lên ở nông thôn như Lý Thụ, đề này rất đơn giản.
Tô Diên rất tin tưởng cậu nhóc.
Thời gian trôi qua từng phút, các học sinh lần lượt hoàn thành tác phẩm của mình. Thấy Lý Thụ vẫn đang vẽ, Tô Diên lặng lẽ chờ đợi, trên mặt không tỏ ra chút lo lắng nào.
Giáo viên ngồi cạnh cô thấy vậy lấy làm khó hiểu: "Cô không lo cho học sinh của mình sao? Tôi thấy cậu ấy vẽ lâu lắm rồi, có phải vẽ không ra không?"
Tô Diên nghe vậy quay đầu, chỉ mỉm cười, không giải thích.
Khi cuộc thi đếm ngược đến những giây cuối cùng, lại có thêm vài học sinh nộp bài. Lý Thụ là người nộp bài vào giây thứ năm cuối cùng. Rời khỏi phòng thi, cậu nhóc bình thản bước đến trước mặt Tô Diên, giọng nhẹ nhàng nói: "Cô giáo, em nghĩ em vẽ cũng tạm được."
Tô Diên nghe xong mỉm cười hài lòng: "Em đã ký tên vào tác phẩm chưa? Điều này rất quan trọng, không được quên đâu đấy."
"Vâng, cô yên tâm! Em đã viết đầy đủ những gì cần viết rồi."
Còn về kết quả cuộc thi, phải một tháng sau mới công bố.
Để ăn mừng cuộc thi lần này kết thúc tốt đẹp, Tô Diên và Phó Mặc Bạch đưa hai đứa trẻ đến ăn ở tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
Họ gọi bốn món một canh, trong đó món nổi tiếng nhất là cá chép giòn xào, trông rất hấp dẫn.
Khương Nguyên hít sâu một cái, không kìm được nước dãi chảy ra, nhưng cô nhóc không vội ăn mà trước tiên gắp một miếng cá đặt vào bát của Tô Diên.
"Em nhớ cô thích ăn cá nhất, cô thử đi."
"Cảm ơn, em cũng mau ăn đi."
Tô Diên được thương thì có phần kinh ngạc, vội gắp miếng cá lên đưa vào miệng, nhưng chưa kịp ăn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, chẳng muốn ăn chút nào.
Cô cứ gắp miếng cá như vậy, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phó Mặc Bạch.
"Sao thế?"
Tô Diên ngẩng đầu nhìn anh, thuận thế đặt miếng cá vào miệng anh, giải thích: "Có lẽ do thời tiết quá nóng, em cảm thấy ăn không vào, tự nhiên không thấy đói."
Phó Mặc Bạch nghe xong nhíu mày, lo lắng: "Có phải là vấn đề về dạ dày không? Để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé."
Không muốn vì chuyện nhỏ này mà đi bệnh viện, cô vội lắc đầu: "Em không đi đâu, đây gọi là mùa hè khổ sở. Mỗi năm vào thời gian này em đều chán ăn, đó là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng."
Nhưng Phó Mặc Bạch không muốn chiều theo cô: "Đi kiểm tra một chút đi, bệnh viện cách đây không xa mà."
"Không đi, không có bệnh mà đi kiểm tra làm gì?"
Để tránh phải vào bệnh viện, sau bữa ăn, nhân lúc Phó Mặc Bạch vào nhà vệ sinh, Tô Diên bèn lén dẫn Khương Nguyên trốn đi. Ngay cả Lý Thụ cũng không biết họ đi đâu.
Phó Mặc Bạch quay lại chỉ biết thở dài bất lực, đành đưa Lý Thụ về nhà trước.
Ở bên khác.
Tô Diên đến nhà mẹ Văn Yến tìm cô ấy, đã hơn nửa năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Văn Yến ôm chầm lấy cô, mắt rưng rưng nước, trách móc: "Cậu về Bắc Kinh bao lâu rồi, sao bây giờ mới đến thăm mình? Có phải sắp quên mình rồi không?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Diên oan ức: "Mình nghe nói mấy ngày trước cậu đi xa, nên không đến tìm. Nghe nói cậu về Bắc Kinh rồi, mình mới vội đến."
Nghe thấy cô luôn theo dõi động tĩnh của mình, cuối cùng Văn Yến cũng mỉm cười: "Mình biết mà, cậu là tốt nhất!"
Lúc này, mẹ Văn bưng mấy cốc nước đường đến cho mọi người, nhìn Tô Diên hỏi: "Cháu và Mặc Bạch sống thế nào rồi? Nghe nói hai đứa kết hôn, làm mọi người ngạc nhiên lắm."
Tô Diên cười trả lời: "Bọn cháu rất tốt, bất cứ chuyện gì cũng bàn bạc với nhau, chưa bao giờ cãi vã."
Mẹ Văn nghe xong rất vui: "Trong số đám trẻ, dì thích con và Mặc Bạch nhất, không ngờ hai đứa lại nên duyên vợ chồng, thật tốt!"
Thấy mẹ mình định ngồi xuống trò chuyện, Văn Yến vội kéo Tô Diên và Khương Nguyên vào phòng ngủ của mình.
"May mà mình chạy nhanh, nếu không hai người chẳng thoát được đâu, mẹ mình có thể trò chuyện đến sáng mai đấy."
Tô Diên bị cô ấy chọc cười, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngưỡng mộ.
"Cậu và dì Văn có tình cảm thật tốt."
Nghe thấy câu này, Văn Yến ngập ngừng một chút, nhắc đến Trương Lan Quyên: "Cậu có nghe chuyện của nhà họ Tô không? Đến giờ mẹ chồng mình vẫn chưa về nhà, lần đầu tiên mình thấy bà ấy chống lại cha như thế."
Tô Diên nghe xong gật đầu: "Ừ, mình có nghe nói."
Văn Yến tiếp tục nói: "Hai người họ trở nên như vậy, một nửa trách nhiệm là của Tô Tiểu Tuyết. Cậu không biết đâu, cô ta luôn gây chia rẽ, cứ như thể cha có thù với cô ta vậy, hoàn toàn không coi tình cha con ra gì. Mẹ chúng ta cũng như bị trúng tà, chỉ nghe theo cô ta."
Chuyện này khiến Tô Diên rất ngạc nhiên: "Tại sao cô ta lại chia rẽ? Đó không phải là cha mẹ ruột của cô ta sao?"
"Hầy, tuy là cha mẹ ruột, nhưng có bao nhiêu tình cảm chứ? Có lẽ là do oán trách cha đã đuổi cô ta ra khỏi đại viện, nên ghi hận trong lòng."
Sau đó, hai người lại nói thêm nhiều chuyện khác. Văn Yến tò mò hỏi: "Các cậu định khi nào có con? Với nhan sắc của hai cậu, chắc chắn con sinh ra sẽ rất đẹp!"
Tô Diên không cầm được đỏ mặt, vì ngại Khương Nguyên còn nhỏ, không nói chi tiết: "Chúng mình tạm thời chưa định có, đợi vài năm nữa."
Còn Văn Yến thì muốn có con nhưng mãi chưa mang thai.