Thoắt cái đã đến chủ nhật.
Nhà họ Tô có khá nhiều khách đến, đều là bạn bè thân thích, mục đích là thăm hỏi Trương Lan Quyên đang dưỡng thương, cũng chúc mừng Triệu Tiểu Tuyết nhận tổ quy tông.
Một ngày quan trọng như thế, Văn Yến thân là con dâu họ Tô không thể không xuất hiện chiêu đãi khách.
Cô ấy lôi kéo Tô Diên đang ở trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Mấy thân thích này thật dối trá, trước kia gặp cậu là sáp sáp lại gần. Giờ thì hay rồi, đến cả cười một cái cũng không, chỉ thiếu điều dùng lỗ mũi nhìn người khác."
Tô Diên cười cười, chấp nhận mấy điều này rất tự nhiên.
"Mình không cần phải nghe bọn họ nhắc mãi chuyện mình khiến mẹ khó sinh đến xuất huyết nữa, chẳng phải khá tốt sao? Cảm giác tội lỗi giờ đã hết rồi, mình rất thích như hiện tại."
Lúc này, ở nhà chính.
Triệu Tiểu Tuyết bị mấy trưởng bối lôi kéo, lại bắt đầu kể ra mấy chuyện năm đó, nói Trương Lan Quyên khó khăn nhường nào, sinh một đứa con mà suýt nữa toi mạng.
Trương Lan Quyên ngồi tại bên cạnh lau nước mắt, cả người tản ra ánh sáng từ mẫu.
Triệu Tiểu Tuyết ngồi nghe thấy rất bực bội, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Lúc Tô Diên bưng trà tiến vào liền nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cô ta.
Cô buông trà xuống vừa định đi, bỗng nhiên nghe thấy có người nhắc tới cô mình, không khỏi thả chậm bước chân muốn nghe cho rõ ràng.
"Tô Nguyệt sống ở Đông Bắc thế nào rồi? Còn gửi thư cho gia đình không?"
"Lâu lâu sẽ gửi thư, con bé sống bên đó khá tốt, con trai sắp học cấp hai rồi."
Dĩ vãng thư người nhà họ Tô gửi đến đều nằm ở phòng đọc sách của Tô Kiến Quốc, Tô Diên chưa từng gặp qua thư của cô mình.
Nàng dựng lỗ tai tiếp tục nghe.
"Haizz, năm đó nó quá không hiểu chuyện, một mực đòi gả cho một thằng nhóc nghèo, rời nhà xa như vậy, ngộ nhỡ bị ai bắt nạt cũng không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ."
"Người làm anh là Kiến Quốc đã làm rất tốt rồi, đổi thành người khác, ai sẽ để ý đến người em gái đã lấy chồng nhiều năm như thế chứ! Không chỉ sắp xếp công việc mà còn đưa tiền cho nó nữa."
Sợ tiếp tục nghe đi nữa sẽ khiến Trương Lan Quyên chú ý. Tô Diên bước nhanh trở lại phòng bếp, nhờ Văn Yến đến nhà chính nghe tiếp, xem có tin tức quan trọng nào khác không.
Mười mấy phút trôi qua, Văn Yến xách phích nước nóng trống không về, lắc đầu với cô: "Bọn họ không nói tiếp nữa, chỉ nói vài chuyện vặt vãnh trong nhà thôi."
Lúc này, bên ngoài sân truyền tới tiếng đập cửa.
Tưởng rằng họ hàng nhà ai đến, Tô Diên nhanh chóng đi mở cửa, chỉ thấy Tôn Tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt gấp gáp.
"Chị, không ổn rồi! Thằng súc sinh Tiêu Kỳ đó lại đặt điều về chị, nói với bên ngoài rằng cuối tháng này chị với nó sẽ kết hôn, cha mẹ hai bên đều đồng ý. Giờ phải làm sao đây chị?"
Đầu cô "Ong" một tiếng, tức giận vô cùng, phải mất một lúc lâu mới cử động lại được.
Nơi này không phải nơi để nói chuyện, Tô Diên đưa cậu ta đến phòng chứa củi không có ai, nỗ lực để bản thân bình tĩnh.
"Em và Lý Triều Dương tuyệt đối đừng xúc động, chị sẽ nói thật với em, chị đã chuẩn bị xuống nông thôn rồi, anh ta không uy h.i.ế.p được chị đâu."
"Gì cơ? Xuống nông thôn ạ?! Chị định đi đâu? Anh Mặc Bạch có biết không?"
Tôn Tiểu Hổ trừng lớn hai mắt, khiếp sợ không thôi.
"Tạm thời không ai biết, em phải giữ bí mật cho chị."
Trong tiểu thuyết ban đầu Tiêu Kỳ không gấp gáp như thế, không biết có phải do cốt truyện thay đổi mới khiến anh ta ngày càng quá mức như thế không.
Hiện giờ biến số quá lớn, Tô Diên chuẩn bị đẩy nhanh tiến độ, trước khi nhà họ Tô nghe được mấy tin đồn nhảm nhí kia, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Chạng vạng, những bạn bè thân thích đó ăn cơm xong, tất cả đều rời đi.
Tô Diên cầm cây chổi quét sạch đống rác ở góc tường, lúc này Văn Yến đi tới, ngước mắt chỉ chỉ trên lầu: "Cha có việc đi ra ngoài, hình như đêm nay không ngủ ở nhà, chẳng phải cậu muốn đi tìm thư sao? Giờ là cơ hội tốt, mình canh chừng giúp cậu."
Cô ấy nói rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe được. Tô Diên nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó khẽ gật đầu với Văn Yến.
Dĩ vãng sau khi ăn cơm chiều xong chắc chắn Trương Lan Quyên sẽ ra bên ngoài đi dạo, gần đây vì chân bị thương không ra ngoài được, mỗi đêm đổi thành ngồi hóng mát trong sân.
Triệu Tiểu Tuyết sẽ ở cùng bà, mãi đến khi trời tối mới vào nhà.
Phòng đọc sách nằm sâu bên trong tầng hai, Tô Diên nhân dịp không có ai lặng lẽ lẻn vào.
Thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là giá sách nằm bên nửa mặt tường, trước sách có một bàn làm việc dài hơn một mét, bên trên ngoại trừ ống đựng bút thì không còn gì nữa.
Căn phòng này xem như cấm địa của nhà họ Tô, Tô Kiến Quốc không cho phép người khác tùy tiện đi vào. Cô nhớ khi còn nhỏ Tô Ái Dân từng lén vào đây, còn làm rối tung đồ đạc bên trong, kết quả bị cho ăn đòn một trận.
Lúc ấy cảnh tượng vô cùng thảm thiết, Tô Diên còn nhỏ tuổi thấy rất sợ hãi, thế nên có nỗi ám ảnh không nhỏ với nơi này, sau đó trừ bỏ quét tước vệ sinh, căn bản cô sẽ không đi vào phòng đọc sách.
"Hô…"
Tô Diên thở phào một hơi, bắt đầu lục lọi ở bàn làm việc trước. Sáu ngăn kéo có hai cái đã bị khóa lại, cô thật cẩn thận tìm kiếm trong bốn ngăn kéo khác, kết quả không thu hoạch được gì.
Hiện giờ chỉ có hai ngăn kéo bị khóa chưa được tìm kiếm, Tô Diên nhìn chằm chằm một lúc lâu, quyết định từ bỏ.
Chắc chắn chìa khóa nằm trên người cha Tô, cạy khóa là không thể thực hiện được, cô chỉ đành gửi gắm hy vọng cuối cùng vào kệ sách.
Theo thời gian từng chút trôi đi, Tô Diên lật xem tất cả từng quyển sách, sau đó lại đặt chúng về chỗ cũ.
Nghĩ rằng cha Tô là một người tinh ý, lúc cô đặt sách không quên nhìn xem giữa những cuốn sách có dấu vết bụi bặm không.
Nửa tiếng sau, bốn hàng sách bên trên đã được kiểm tra xong, chỉ còn hàng sách phía dưới cùng.
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, Tô Diên cũng đẩy nhanh tốc độ. Bỗng nhiên, một ngăn bí mật dưới một quyển sách thu hút sự chú ý của cô, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị phớt lờ.
Cô từ từ cạy cái ngăn bí mật kia ra, chỉ thấy một xấp phong thư lẳng lặng nằm bên trong.
Bởi vì sắc trời quá mờ, lại không dám bật đèn, Tô Diên chỉ đành cúi đầu dí sát vào nhìn, địa chỉ được gửi qua bưu điện nằm rải rác khắp cả nước, nhưng điều kỳ lạ là mỗi phong thư đều bị sáp đóng kín, trông như chưa từng được mở ra vậy.
Cô tìm kiếm những thư đến từ Đông Bắc, rất nhanh tìm được hai lá thư từ bên trong, người gửi thư là Tô Diễm Ninh, đó là tên của cô út.
Tô Diên nhanh chóng móc giấy và bút ra chép lại địa chỉ bên trên.
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Văn Yến khiến cô sợ tới mức vội vàng cất giấy bút lại, rồi chui xuống gầm bàn làm việc mà trốn, trái tim đập "bình bịch" không ngừng.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng đọc sách bị mở ra, ngoại trừ tiếng bước chân còn kèm theo giọng của Trương Lan Quyên.
"Yến Tử, con đi theo mẹ làm gì? Mau trở về ngủ đi, có Tiểu Tuyết đi cùng mẹ là được."
"Mẹ, con muốn dệt một chiếc áo lông cho Ái Quân, nhưng cứ không dệt đẹp được. Hay là mẹ về phòng của con xem thử giúp con được không?"
Văn Yến chủ động ôm lấy cánh tay Trương Lan Quyên, ngăn cản bà tiếp tục đi vào trong phòng đọc sách.
Triệu Tiểu Tuyết thấy thế không vui: "Chị dâu hai, chị làm gì thế? Em còn chờ mẹ đưa em đi xem ảnh chụp mà."
"Tối lửa tắt đèn, xem ảnh chụp làm gì chứ, hay là em cũng đi theo chị đi, vừa hay chỗ chị có hai tấm vé xem phim, muốn tặng cho em."
Vì không để Tô Diên bị lộ, Văn Yến đã trả giá mọi thứ.