Buổi tối khi tan học, cậu nhóc mang chiếc đài radio đến trước mặt Tô Diên, ngượng ngùng nói: "Cô giáo, cảm ơn cô đã giúp đỡ em, em tặng cô cái này."
Thời này, một chiếc đài radio rất đắt tiền. Tô Diên ngẩn ra một lúc rồi từ chối: "Nhà cô có radio rồi, đây là phần thưởng của nhà nước dành cho em, em hãy giữ lấy, cô không thể nhận."
Nhưng Lý Thụ vẫn kiên quyết đưa nó, thái độ rất kiên định.
Tô Diên cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng khuyên: "Em đang ở tuổi cần không ngừng tiếp thu tri thức, chiếc đài radio này rất hữu ích cho em. Nghe lời cô, đừng tặng cho ai cũng đừng bán nó đi. Sau này nhất định em sẽ thấy được lợi ích từ nó."
Lý Thụ nghe mà chỗ hiểu chỗ không, cuối cùng đành từ bỏ ý định, mang radio về nhà.
Cậu nhóc nghiêm túc hứa với Tô Diên: "Cô giáo, sau này nhất định em sẽ học thật giỏi, khi có thành tựu sẽ báo đáp cô đầu tiên!"
Tô Diên nghe xong không nhịn được cười: "Được, cô sẽ chờ ngày đó, cô tin rằng em nhất định sẽ làm được."
Một bên khác, trong quân khu.
Phó Mặc Bạch đã báo cáo tình hình của Trương Tiểu Thiên với cấp trên, chính thức liệt cậu ta vào danh sách nghi ngờ là gián điệp.
Khâu Dã nhíu mày, chặc lưỡi vài tiếng: "Cậu nói xem, tên đó tiếp cận cậu là vì cái gì chứ? Theo tôi thấy thì tên này bị ngốc thật, cứ đ.â.m đầu vào chỗ cứng là cậu, đúng là tự tìm đường chết."
Phó Mặc Bạch liếc nhìn cậu ta, hỏi về chuyện nhà họ Giang.
Khâu Dã gãi đầu, nhún vai bất đắc dĩ: "Tôi điều tra một vòng cũng không ra manh mối gì, sợ đánh rắn động cỏ nên cũng không dám điều tra sâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, dù có tra mười năm cũng chẳng có kết quả gì, tôi khuyên cậu nên đánh trực diện, tìm người nhà họ Giang hỏi thẳng, chẳng phải sẽ xong chuyện sao?"
Phó Mặc Bạch mím môi, suy nghĩ nghiêm túc lời cậu ta nói.
Khâu Dã lại tiếp tục: "Đúng rồi, có tin vui muốn báo cho cậu đây. Đầu tháng mười một tôi và Hiểu Hồng sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu và em dâu ngồi bàn chính, nhất định phải mừng cưới nhiều một chút nhé."
Phó Mặc Bạch kinh ngạc nhướng mày, thẳng thắn: "Hai người quyết định nhanh vậy sao? Dương Hiểu Hồng gan thật đấy."
Khâu Dã lườm anh một cái, không phục: "Là cậu mắt kém nên không nhận ra tôi ưu tú. Hiểu Hồng có mắt nhìn, cô ấy đã nói, đời này không gả cho ai ngoài tôi!"
Phó Mặc Bạch lặng lẽ nhìn cậu ta khoe khoang, không tiếp tục đả kích chàng rể tương lai này.
Thời gian cứ thế trôi qua, bụng Tô Diên cũng ngày càng to lên. Nhưng cô vẫn nhanh nhẹn, nếu không nhìn chính diện, hoàn toàn không nhận ra cô là một phụ nữ mang thai.
Sáng hôm đó, vừa đến văn phòng, chưa kịp ngồi nóng chỗ đã có một giáo viên cầm tờ báo, vui mừng chạy đến trước mặt cô, báo tin: "Cô Tô, cô lên báo rồi! Còn là nhật báo quốc gia nữa! Cô cừ quá!"
Tô Diên ngẩn ra một lúc, cầm lấy tờ báo đọc lướt qua, hoàn toàn kinh ngạc.
Trên đó dùng nửa trang để tường thuật lại sự việc cô và thôn dân thôn Bạch Vân dũng cảm cứu mấy đứa trẻ. Đặc biệt nhắc nhiều đến cô, gần như biến cô thành nhân vật anh hùng.
Hơn nữa, tờ báo này không phải là tờ báo Thanh Sơn mà là tờ báo uy tín nhất toàn quốc - "Nhật báo Hoa Hạ".
Tô Diên ngẩng đầu lên từ tờ báo, mắt vẫn chưa hết kinh ngạc, hỏi: "Cô mua báo này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một tờ."
Người giáo viên kia cho cô địa chỉ, sau đó cười nói: "Cô kín miệng thật đấy, chuyện lớn như vậy, tôi cũng chỉ biết khi đọc báo thôi. Chồng cô và cha mẹ cô biết chưa?"
Trong đầu Tô Diên bất chợt hiện lên gương mặt của Trương Lan Quyên, mỉm cười lắc đầu: "Chồng tôi biết, còn cha mẹ tôi thì không. Tôi đoán bây giờ họ cũng đã biết rồi."
Lúc này, ở Bắc Kinh cách xa ngàn dặm.
Chuyện Tô Diên lên báo, trở thành anh hùng đã lan truyền khắp cả đại viện.
Mọi người không ngờ rằng, sau khi rời khỏi Bắc Kinh, Tô Diên không chỉ kết hôn với Phó Mặc Bạch mà còn bất ngờ trở thành anh hùng, ngược lại, nhà họ Tô thì ngày nào cũng ầm ĩ, nhìn là thấy phiền!
Có người nhiều chuyện cầm tờ "Nhật báo Hoa Hạ" đến nhà họ Tô, giả bộ cười tươi với Trương Lan Quyên: "Chị Quyên, tôi đến chúc mừng đây, thật không ngờ con gái chị giỏi thế, còn lên cả báo rồi!"
Trương Lan Quyên vô thức nghĩ rằng người ta đang nói về Tô Tiểu Tuyết, mặt mày lộ vẻ phấn khởi: "Là báo gì vậy? Sao tôi chưa nghe con bé nói nhỉ?"
Người nhiều chuyện đưa tờ báo đến trước mặt bà ta, cố ý nói: "Này, chị xem đi. Tôi nói thật, con cái nhà họ Tô giỏi giang thế, ai nấy đều là nhân tài, chỉ có mỗi Tiểu Tuyết hơi kém một chút, nhưng bây giờ giáo dục tốt thì vẫn còn kịp."
Nghe người này nói vậy, Trương Lan Quyên hơi ngơ ngác, vội cúi đầu đọc báo. Khi bà ta hiểu ra mọi chuyện, suýt chút nữa tức điên lên.
"Đây không phải Tô Diên lên báo sao? Liên quan gì đến Tiểu Tuyết nhà tôi? Sao bà lại nói như vậy?"
Người nhiều chuyện tên Vương Vãn Hà, vì Tô Tiểu Tuyết từng mượn tiền không trả, thái độ còn lòi lõm, Trương Lan Quyên lại dung túng cho cô ta, nên bà ấy luôn ghét hai mẹ con nhà này.
Lúc này, thấy Trương Lan Quyên bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, bà ấy cười rất tươi.
"Chính chị nói vậy đấy, cái gì mà dìm một người nâng một người? Tô Diên cũng là con gái chị, nhà họ Tô có được vinh dự lớn như vậy, sao chị không vui?"
Trương Lan Quyên bị chặn họng không nói được lời nào, hé miệng, tức giận phản bác: "Tôi có vui hay không không đến lượt bà quản. Sau này đừng nói xấu Tiểu Tuyết trước mặt tôi, tôi không muốn nghe."
Vương Vãn Hà bĩu môi, trước khi rời đi còn không quên chọc tức bà ta thêm lần nữa: "Chị không thích nghe nhưng tôi phải nhắc chị một câu, tôi nghe nói Tô Tiểu Tuyết đang cùng lúc qua lại với hai người đấy. Ôi, thật là bận rộn. Nếu cứ tiếp tục thế này, muốn gả vào khu đại viện này, e rằng khó đấy ~"
"Bà, bà nói bậy bạ!"
Trương Lan Quyên tức đến bực cả mình, mặc dù bề ngoài kiêu ngạo, nhưng bà ta cũng biết Tô Tiểu Tuyết thực sự đang qua lại với hai đối tượng, đang chọn lựa xem sẽ kết hôn với ai.
Bà ta cũng đã từng khuyên bảo, nhưng Tô Tiểu Tuyết rất có chủ kiến, hoàn toàn không nghe lời.
"Điều này ảnh hưởng đến danh tiếng của một cô gái, bà không có chứng cứ thì đừng bịa đặt người khác!"
Thấy bà ta lộ vẻ chột dạ, Vương Vãn Hà chỉ thấy buồn cười: "Tôi đâu có nói bậy, thứ hai, thứ tư, thứ sáu là Triệu Mạnh của khu đại viện, thứ ba, thứ năm, thứ bảy là Tiền Vạn Giang trong trường. Không chỉ tôi biết, còn nhiều người khác cũng biết nữa. Chuyện gì thế nào, tôi nghĩ chị rõ hơn tôi."
Mắt Trương Lan Quyên lóe lên sự kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc đó, Tô Tiểu Tuyết từ trên lầu hai đi xuống, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: "Dì Vương, dì đừng nghe người ta nói bậy, tôi và Tiền Vạn Giang chỉ là quan hệ bạn học, còn về Triệu Mạnh... trước đây tôi đã giúp anh ấy, anh ấy rất cảm kích, gần đây thường lui tới cũng là chuyện bình thường, đúng không?"
Vương Vãn Hà nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng, giọng điệu châm biếm: "Được rồi, cô nói sao thì là vậy. Nhà tôi còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong, bà ấy rút lại tờ báo từ tay Trương Lan Quyên, cười nói: "Tô Diên đúng là có triển vọng, tờ báo này tôi phải mang về làm kỷ niệm, không đưa cho chị đâu."
Trương Lan Quyên cố nén cơn giận, đợi bà ấy rời đi, liền lập tức hét lên với Tô Tiểu Tuyết: "Bây giờ ai cũng biết chuyện của con rồi, sau này con còn làm sao lấy chồng được nữa? Mẹ cũng bị con làm mất mặt!"
Tô Tiểu Tuyết vén một lọn tóc bên tai, không mấy bận tâm: "Chuyện đó có gì mà mất mặt, chỉ cần con không thừa nhận, đó chỉ là tin đồn nhảm. Trong khu đại viện này ngoài Tiêu Kỳ ra, không ai là người có triển vọng cả, con cũng không trông mong gả vào đây. Với cả đàn ông tốt còn nhiều lắm, con không vội lấy chồng. Còn nữa, đừng có so sánh con với Tô Diên, ngày khổ của cô ta vẫn còn dài, con không rảnh mà để tâm đến cô ta."