Bách Niên Hảo Hợp

Chương 59


59, Núi không qua đây ta qua đó (*) (1)
 
(*) Núi không qua đây ta qua đó chỉ hoàn cảnh sẽ không vì bạn mà thay đổi, bạn chỉ có thể thích nghi với hoàn cảnh đó mà thôi.
 
Chu Khải Thâm nắm chặt bao lì xì, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

 
Anh không quay đầu lại, không xoay người cũng chẳng vùng ra mà để mặc cô ôm, nhưng lại không hề có câu đáp lại dư thừa nào nữa. Vẫn lặp lại câu nói kia, "Muốn ăn cá kho hay hấp?"
 
Thân thể của Triệu Tây Âm bất thình lình lạnh ngắt, hơn phân nửa dũng khí cũng sụp đổ, cô uể oải buông tay, khi rời khỏi phòng bếp còn lưu luyến mỗi bước đi.
 
Chu Khải Thâm nấu cơm rất nhanh, hai mặn một canh bưng ra một lượt. Triệu Tây Âm nằm nghiêng trên sô pha, tùy tay kéo tấm thảm nhung đắp lên người, đôi mắt mở to, bình tĩnh nhìn anh.
 
Ánh mắt của Chu Khải Thâm rõ ràng đang né tránh, "Ăn đi." Vừa nói xong, anh rất nhanh lại ngẩng đầu, cau mày.
 
Đôi mắt của Triệu Tây Âm sáng lên, sáng đến mức có chút không mấy bình thường.
 
Chu Khải Thâm đi tới đặt tay lên trán cô để kiểm tra, nhóc con này giỏi lắm, nóng đến mức có thể nấu chín trứng gà rồi.
 
Triệu Tây Âm mím môi, "Có phải anh cho rằng vừa nãy em gạt anh không? Anh không tin em thật sự bị sốt."
 

Chu Khải Thâm im lặng nhìn cô.
 
Triệu Tây Âm quay đầu, mở miệng cắn vào mu bàn tay anh, cái răng nhỏ bén nhọn biết bao, không hả giận, đặc biệt tủi thân, "Anh khốn kiếp! Chu Khải Thâm, có phải cả đời này anh cũng không thể tin em không? Có phải mỗi chuyện em làm đều là có mục đích gì đó, đều là lời nói dối hết lần này đến lần khác có đúng không? Anh cái tên khốn kiếp này!" Nói mấy câu thì nước mắt chảy ra kèm theo nhiệt độ cơ thể tăng cao, đều là mùi vị của sự sôi trào.

 
Chu Khải Thâm không dao động, không cảm thấy đau, hoặc là đã chết lặng. Chờ đến khi cô cắn đến mức xương hàm bị đau rồi tự thả ra, anh mới chậm rãi trượt tay từ trán xuống mặt, như thương như yêu nhẹ nhàng xoa xoa, "Xin lỗi, là anh làm em tủi thân."
 
Hai mắt của Triệu Tây Âm ngân ngấn nước mắt loang lổ, trong cổ họng và mắt đều là tức giận, cô đạp một chân qua đó để chặn anh trước, "Có phải câu tiếp theo muốn nói anh sẽ không bao giờ tới quấy rầy em nữa có đúng không?"
 
Khóe miệng của Chu Khải Thâm giật giật, anh cúi đầu.
 
Nước mắt của Triệu Tây Âm nhịn rồi nhịn, "Vậy sau khi em về Bắc Kinh, anh tới trêu chọc em làm gì! Nếu anh đã có cách nghĩ này từ sớm thì cũng đừng luôn lắc lư trước mặt em chứ! Chu Khải Thâm, anh chốc chốc thì nói xin lỗi, nhưng lần nào cũng làm chuyện làm tổn thương người khác. Anh không biết xấu hổ sao, lấy người ta ra đùa giỡn như khỉ vậy."
 
Vừa dứt lời, Triệu Tây Âm lấy chân đạp vào bả vai, ngực anh mấy cái thật mạnh. Chu Khải Thâm cầm mắt cá chân của cô, đau đến buồn bực khó tan, bình tĩnh nói một câu: "Em đừng đá bậy, đá vào làm chân bị thương thì còn nhảy múa nữa không?"
 
"Anh cũng đùa giỡn người ta như khỉ thì còn lo em nhảy múa hay không để làm gì?" Triệu Tây Âm ngồi dậy ôm chặt cổ anh, chôn ở vai anh khóc hu hu, "Chu Khải Thâm, em đã cho anh bao lì xì rồi, mà ngay cả câu năm mới vui vẻ anh cũng không nói với em, sao con người anh luôn cho em leo cây vậy chứ, rốt cuộc anh có nói không?"
 
Tim của Chu Khải Thâm bị cô khóc mà chọc ra một lỗ thủng lớn, nhiệt độ cơ thể của  cô gái nóng bỏng, nóng đến mức anh không rảnh rỗi đi nghĩ chuyện khác, anh ôm cô đi tới phòng ngủ.
 
Triệu Tây Âm bị anh đặt trên giường, Chu Khải Thâm xoay người muốn đi tìm thuốc hạ sốt.
 
Hòm thuốc trong nhà anh vẫn rất đầy đủ, một đống thuốc giảm đau lớn đặt lung tung. Bảo cô ngậm nhiệt kế rồi lấy túi chườm đá trong tủ lạnh ra, sau đó đắp khăn lên trán cô. Triệu Tây Âm không mấy phối hợp, vừa để tới đầu lưỡi thì nhổ nhiệt kế ra, đầu vừa nghiêng, khăn lạnh bị di chuyển nên rơi xuống đất. Cô dán mũi vào gối của anh, rõ ràng là mùi dầu gội thoang thoảng, nhưng vẫn cực kỳ ghét bỏ nói: "Chu Khải Thâm, trên giường anh có mùi."
 
Chu Khải Thâm muốn nói lại thôi, ánh mắt trầm xuống, để mặc cô nói.
 
Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín độ tám, Triệu Tây Âm giả vờ đáng thương thành công, lầm bầm kêu lạnh. Chu Khải Thâm đi loanh quanh khắp nhà, lấy một tấm chăn tơ tằm mới tinh trong phòng chứa đồ ra. Người còn chưa vào phòng ngủ, Triệu Tây Âm đã bịt mũi, "Em dị ứng với mấy bé tằm, đem đi, đem đi."
 
Chu Khải Thâm thật sự hết cách với cô, vừa nghẹn vừa bất đắc dĩ đứng ở chỗ đó.
 
Hai người đối diện nhau một lúc lâu, Triệu Tây Âm nửa ngồi trên giường, gương mặt trắng nõn bị sốt nên đỏ bừng, vươn tay với anh, đáng thương nói: "Anh Chu, em lạnh."
 
Chu Khải Thâm không nghĩ nhiều nữa, lập địa thành phật (*). Nhưng khi cô nhìn người khác bằng đôi mắt trách móc buồn bã này chính là thuốc độc đâm thủng ruột gan, cho dù ý chí có cứng rắn đến thế nào đi nữa cũng có thể bị hủy diệt dễ như trở bàn tay ngay lập tức.
 
(*) Trong câu “phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”, ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Thiện tâm của người này không khác gì thiện tâm của Phật. (Theo anphat.org)
 
Chu Khải Thâm thả tấm chăn xuống rồi ngồi ở mép giường, trầm mặc ôm cô vào lòng.
 
Triệu Tây Âm nắm cổ áo anh, ồm ồm nói: "Nhiều năm như vậy vẫn dùng Minh Phủ chi lộ, anh không chán mùi hương này à?"
 
Chu Khải Thâm ừ một tiếng, "Không phải vừa nãy chê giường anh có mùi à? Bây giờ lại nói thơm?"
 
Triệu Tây Âm yếu ớt hừ một tiếng, "Anh đổi tên đi, đừng tên Chu Khải Thâm nữa, tên là Chu Cãi Cãi đi, em nói gì anh cũng phải nói lại em. Anh có mùi đó, hôi chết đi được."
 
Cô nói năng lộn xộn, Chu Khải Thâm nghe thì cười.
 
Ngực hơi điên cuồng, tim đập gia tốc, từng chút từng chút truyền vào lỗ tai Triệu Tây Âm. Cô im lặng, tựa như bài hát đang ru cô ngủ, chậm rãi khép mắt lại. Chu Khải Thâm chờ cô ngủ say mới chậm rãi kéo rèm lại.
 
Sốt gần 40 độ, người đã sớm mơ mơ màng màng rồi.
 
Chu Khải Thâm nhìn đống thuốc hạ sốt kia, may là không có uống, anh đã không nhớ mua từ khi nào, chúng cũng đã hết hạn gần một tháng rồi. Không cho cô uống thuốc bậy nữa mà liên tục thay khăn, một tiếng sau, đặt nhiệt kế hồng ngoại ngay tai để đo, nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống.
 
Chu Khải Thâm yên tâm, kéo cái ghế ngồi cạnh mép giường nhìn dáng vẻ ngủ say của Triệu Tây Âm đến mức xuất thần.
 
Hồi tưởng lại chuyện cũ, anh đã cầu hôn hai lần.

 
Lúc quen nhau được hai tháng, Triệu Tây Âm chính thức tìm được việc làm, công ty cách nhà cô xa, 6 giờ sáng đã phải ngồi hai tiếng trên tàu điện ngầm. Lúc ấy Chu Khải Thâm đau lòng nên nói: "Anh có căn nhà thuê ở bên kia, còn trống, em ở đó đi."
 
Triệu Tây Âm không chịu, "Nhà của anh, em ở thì ra thể thống gì nữa."
 
Chu Khải Thâm ý vị sâu xa mỉm cười, ý xấu xông lên đầu, "Ồ, ở nhà bạn trai còn muốn có danh nghĩa nữa à?"
 
Triệu Tây Âm khá nghiêm túc, "Thanh Môn hữu quy lộ, thản thản cao hòe hạ (*). Ba em thường nói như vậy, không thể tham lam chiếm tiện nghi người khác."
 
(*) Thanh môn hữu quy lộ, thản thản cao hòe hạ ý chỉ con đường quay về Thanh Môn (là cách gọi khác của Trường An) bằng phẳng dưới gốc cây hòe cao to.
 
Chu Khải Thâm liên tục đáp lại, "Ba anh có tài, danh ngôn răn dạy hạ bút thành văn."
 
"Thầy Triệu rất có tài văn chương, thơ gì cũng có thể thuộc." Nói đến một nửa, Triệu Tây Âm bỗng chốc phản ứng lại, tức muốn hộc máu nói: "Ai là ba anh, đó là ba em!"
 
"Sau này là vậy rồi." Khi nói lời này, Chu Khải Thâm đang ngồi ở bàn sách, lui ghế xoay về sau, một tay ôm lấy eo Triệu Tây Âm đè lên đùi mình, "Tiểu Tây, nếu không em gả cho anh đi."
 
Triệu Tây Âm đỏ mặt, mạnh mẽ véo vào đùi anh, cơ bắp rất rắn chắc, căn bản không véo được, nhưng thật ra cào ngứa lòng người đàn ông.
 
"Có ai cầu hôn như anh hả? Một câu đã muốn cho người ta gả cho anh, cũng quá tuỳ tiện rồi." Triệu Tây Âm mạnh mẽ hất cằm lên cao.
 
Chu Khải Thâm vờ đứng lên, "Vậy anh đi mua nhẫn liền, mua xong em phải gả cho anh đó."
 
Làm Triệu Tây Âm sốt ruột: "Anh anh anh..."
 
Chu Khải Thâm cười ha ha.
 
Chỉ cho là lời nói vui đùa mà thôi, Triệu Tây Âm căn bản không xem là thật. Mới quen nhau hai tháng, cũng quá không thực tế rồi. Nhưng hình như Chu Khải Thâm vẫn nhớ thương chuyện đó, lời đã nói, chuyện đã làm đều mang theo mục đích lâu dài.
 
Lần thứ hai cầu hôn, thành công.
 
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, khi đó là lúc gút mắc bị thắt chặt.
 
Mạnh Duy Tất vẫn là Mạnh thiếu gia năm đó, tính tình có thêm sự ngoan cố, cho rằng chia tay với Triệu Tây Âm chỉ là một hình thức cãi cọ mà thôi, chia cái gì tay chứ, bình tĩnh lại là có thể làm lành, cũng không phải trước kia chưa từng có.
 
Rong ruổi khắp chốn một trận trong và ngoài nước để giải sầu, sau khi dùng hết mấy kỳ nghỉ của mấy năm thì rốt cuộc trở về Bắc Kinh. Cầm theo hoa hồng, cả người mặc quần áo thoải mái gọn gàng, lúc đi dỗ người, vân du tiêu khách không thấy đến (*), nhưng nào biết đã sớm cảnh còn người mất.
 
 (*) Vân du tiêu khách không thấy đến: ý nói Mạnh Duy Tất mải miết đi chơi mà không thấy đến gặp Triệu Tây Âm.
 
Mạnh Duy Tất và Triệu Tây Âm từng gặp nhau.
 
Chuyện này, Triệu Tây Âm không nói cho Chu Khải Thâm biết, nhưng Chu Khải Thâm vẫn có cách biết được.
 
Người yêu cũ, cho dù có dứt khoát cắt đứt quan hệ thế nào đi nữa, cũng không đến mức quậy ầm ĩ khó coi. Nhưng hai người bọn họ thật sự tổn thương tận xương cốt lẫn nhau vào lần đó. Cãi nhau kịch liệt, đoạn tuyệt tình cảm, Mạnh Duy Tất cao 1m85 mà khóc đến mức chẳng ra gì, hai người cãi rồi cãi, sau đó hẳn là Mạnh Duy Tất đã buông lời tàn nhẫn, tuy không thể biết nội dung là gì, nhưng Triệu Tây Âm cũng chẳng nhường nhịn anh ta mà đáp lại một câu, cãi cọ ầm ĩ đến mức hoàn toàn tan vỡ.
 
Ngày này, Chu Khải Thâm đang triển khai hoạt động cầu hôn lần thứ hai.
 
Trong nhà được trang trí xinh xinh đẹp đẹp, nhẫn cầu hôn được mua vào một lần triển lãm ở Luân Đôn, toàn thế giới chỉ có một chiếc như vậy. Lúc ấy Cố Hòa Bình và lão Trình còn châm chọc anh, anh Chu, là lúc chuẩn bị lần thứ ba rồi. Anh đó, lần này cũng hết trò để bày rồi.
 

Thật ra Chu Khải Thâm cũng cho rằng như thế.
 
Nhưng không ngờ, Triệu Tây Âm đã đồng ý.
 
Nhưng mà chuyện cô gặp mặt Mạnh Duy Tất, sau khi cầu hôn thành công, anh mới biết được.
 
Từ nhỏ Chu Khải Thâm đã thiếu tình thương, cho nên anh cực kỳ nhạy cảm trong chuyện tình cảm, nhạy bén và thiếu cảm giác an toàn. Anh là một người có ý thức lãnh địa cực mạnh, khi yêu một người thì cái gì cũng là cô ấy, nhưng cũng khao khát cô ấy hoàn toàn thuộc về chính anh.
 
Vào đêm trước khi kết hôn, Mạnh Duy Tất tức giận đùng đùng tới nhà họ Triệu giành cô dâu, cái gì mà thiên chi kiêu tử toàn bộ cút hết đi, anh ta suy sụp đến mức như một tên thô lỗ. Một câu "Ngày mai tới uống rượu mừng chứ" nhẹ tựa lông hồng của Chu Khải Thâm gần như muốn lấy mạng của Mạnh Duy Tất.
 
Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ ở ngoài cửa.
 
Mạnh Duy Tất đã ổn định rất lâu, mỉm cười sắc bén, châm chọc và chế giễu giống như một mũi tên ngầm, "Chu Khải Thâm, anh thật sự cho rằng cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho anh sao? Cô ấy chỉ giận dỗi mà thôi, chính vì để tôi hết hy vọng. Hai đứa bọn tôi có tình cảm với nhau ba năm, anh mới bao lâu chứ, bốn tháng? Ba tháng? Anh chẳng qua là kẻ thế thân để cô ấy chữa lành vết thương thôi."
 
Tia sét giáng xuống, chữ nào cũng như lấy mạng.
 
Sau đó Chu Khải Thâm về phòng, Triệu Tây Âm đang ngồi trang điểm trước gương, mái tóc đen nhánh như thác nước làm cho gương mặt cô càng trắng nõn. Chu Khải Thâm dịu dàng sờ đầu cô, bình tĩnh nói: "Người còn chưa đi xa."
 
Nửa câu sau, cô nhất định hiểu.
 
Triệu Tây Âm chẳng nói gì cả, chỉ duỗi tay ôm eo anh, gối lên bụng anh, một cái ôm trầm mặc.
 
Chính vào lúc này Chu Khải Thâm mới bình tĩnh lại, Triệu Tây Âm là vợ anh, sống hay chết đều là người của anh.
 
Đồng hồ điện tử hơi sáng lên, nhắc nhở anh đã không còn là ngày hôm qua nữa.
 
Chu Khải Thâm nhìn Triệu Tây Âm nằm trên giường, ánh mắt nặng nề, những gút mắc, mờ mịt của ngày xưa và hôm nay đan vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại ảo não và hối hận. Chu Khải Thâm không khống chế được mà vươn tay, run rẩy đặt lên bàn tay cô.
 
Nhiệt độ cơ thể vẫn nóng như cũ, mềm mại nhỏ gầy, mấy năm nay, chắc cô đã chịu không ít cực khổ rồi.
 
Hốc mắt của Chu Khải Thâm đã đỏ lên.
 
"Này..." Triệu Tây Âm đột nhiên lên tiếng, tuy hơi thở yếu ớt nhưng không giấu được ý cười nhàn nhạt khảm ở khóe miệng. Cô mở mắt, mơ màng nhìn qua, "Chu Khải Thâm, anh thật sự rất biết cách chiếm tiện nghi của em."
 
Chu Khải Thâm cũng không hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh như biển sâu xa khơi.
 
Anh rút tay đưa vào tấm chăn, chính xác đặt ở cái bụng nhỏ của cô. Lòng bàn tay nóng bỏng xuyên qua áo len rồi đi tới làn da, vậy mà còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể của cô đang bị sốt.
 
Triệu Tây Âm ngẩn người.
 
Anh khàn giọng hỏi: "Tây Nhi, còn đau không?"


Bình Luận (0)
Comment