Bách Niên Hảo Hợp

Chương 64




Triệu Tây Âm bị nhốt hai ngày, mãi đến khi cô nói phải tới đoàn họp thầy Triệu mới miễn cường mở khóa. Mất mặt quá đi thôi, cứ như tù nhân được đi hóng mát vậy. Triệu Tây Âm chưa kịp hít thở hai hơi thì Triệu Văn Xuân không vui hỏi: “Mấy giờ con về nhà?”“Tầm năm, sáu giờ ạ.”“Vậy được, muộn một phút bố sẽ gọi điện cho con. Gọi tới khi nào con về nhà mới thôi.”Triệu Tây Âm nửa cười nửa mếu, “Thầy Triệu ơi, ngài vẫn chưa hết giận ạ?”Triệu Văn Xuân nói nghiêm túc: “Bố không nói giỡn với con đâu.”Triệu Tây Âm đưa hai tay lên đầu hàng, “Ok.”Đến đoàn, Triệu Tây Âm áp đùi vào tường làm nóng người, bởi vì mải tập này nên cũng xem như luyện thành kỹ năng cơ bản. Múa hơn hai mươi năm khiến xương cốt cả người cô đều mềm mại, có thể có thể dãn, tất cả đều là nền tảng. Sầm Nguyệt nhảy về phía cô, “Tiểu Tây, tối nay tôi lại chở cậu đi hóng gió nữa hén.”Triệu Tây Âm suýt ngã xuống, “Tha cho tôi đi, tối hôm đó gió quật mạnh đến nỗi bây giờ hai chân tôi như cọng mì nè.”Sầm Nguyệt cười ha ha, đưa chân lên dứt khoát làm một cái chữ mã.Triệu Tây Âm lần lữa một hồi, thử dò xét: “Tiểu Nguyệt, gần đây cậu có liên lạc với Cố Hòa Bình không?”“Có á, ngày hôm qua tôi chia sẻ một clip hài cho anh ấy.”Triệu Tây Âm buồn lòng, nhắc nhở: “Con người của Cố Hòa Bình rất tốt, nhưng là với ai cũng tốt. Cậu hiểu ý của tôi không?”Sầm Nguyệt gật đầu, “Hiểu, chính là đa tình đúng không?”“…” Triệu Tây Âm cảm thấy hơi xấu hổ với Cố Hòa Bình.“Không sao, tôi cũng rất đa tình.” Sầm Nguyệt nói: “Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai.”“Nếu anh ta đang tán người khác thì sao?”“Anh ấy tán kệ anh ấy, tôi tán kệ tôi.” Sầm Nguyệt thật sự rất bình thản, nghĩ nghĩ rồi cô ấy cười với Triệu Tây Âm, “Cậu nên nhắc nhở cô gái bị anh ấy theo đuổi á, đừng cho đó là thật, kiểu đàn ông như Cố Hòa Bình giống như gió, rất dễ chịu nhưng nếu đưa tay ra bắt sẽ không bắt được anh ta.”Triệu Tây Âm há miệng muốn nói, nhưng nhìn vào mắt của cô ấy, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm.“Tiểu Tây, cô giáo tìm cậu kìa.” Ở cửa có người gọi.Triệu Tây Âm ơi một tiếng rồi đi đến phòng nghỉ bên cạnh. Mặc dù bọn họ đều có thói quen gọi những người ở đây là cô giáo nhưng nhiệm vụ của mỗi người lại khác nhau, cô đã gặp vị này rồi, cô ấy đi cùng với Trương Nhất Kiệt vào cái hôm kí hợp đồng, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, là một nữ cường nhân già giặn tinh anh.Trong công việc cô ấy luôn thích đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa cho cô xem một phần tài liệu, “Em hãy xem xét xem có tiếp nhận nó hay không?”Triệu Tây Âm đọc sơ qua, là một hoạt động quảng cáo cho sản phẩm hằng ngày, giá cả, thời gian và nhiệm vụ đều được viết rất rõ ràng.“Nếu em muốn nhận chị sẽ sắp xếp giúp em.”Triệu Tây Âm cười gượng gạo: “Cô giáo, em không ký hợp đồng với Kiệt ca ạ.”“Tôi biết.” Cô ấy nói: “Kiệt ca nói chỉ cần em đồng ý thì chúng tôi sẽ giải quyết giúp em, chúng tôi không cần chia tiền hoa hồng, toàn bộ đều thuộc về em.” Cô ấy cười đầy sâu xa, “Trong giới này người có thể khiến Kiệt ca quan tâm như vậy, quả thật chỉ có một mình em.”Ma xui quỷ khiến Triệu Tây Âm nhớ lại cái đêm cô nói chuyện với cô của mình, nói sau này già rồi nếu không có ai phụng dưỡng con chăm sóc con, vậy con phải làm gì. Còn có thể làm gì, cố gắng kiếm tiền, tự mình nuôi mình chứ sao nữa.Khoảnh khắc đó, cô đã động tâm.Cuối cùng tất nhiên cô không xốc nổi mà sau khi lịch sự từ chối cô tìm đến một nơi không người và gọi cho Đới Vân Tâm. Đới Vân Tâm là người đã dẫn lối đồng thời là tấm gương trong toàn bộ sự nghiệp nhảy múa của cô nên cô luôn ỷ lại vào bà.Sau khi nói xong, Triệu Tây Âm lo lắng hỏi: “Cô giáo ơi, người cảm thấy con có thể không ạ?”Không bị xung đột về thời gian lại chỉ có nửa ngày, lượng công việc không nhiều, vừa nhìn là biết loại tài nguyên tốt này đã được người ta lựa chọn cẩn thận. Đới Vân Tâm không phản đối, “Trương Nhất Kiệt vốn nổi tiếng sắc sảo và giảo quyệt, cô biết sau lưng cậu ta chính là Mạnh Duy Tất. Nhưng trong tay cậu ta nắm rất nhiều công việc, ai biết có phải cậu ta treo đầu dê bán thịt chó, lừa gạt ngươi khác hay không.”Đới Vân Tâm hừ lạnh, “Sau lưng em có hai người đàn ông, không phải cả hai đều rất biết giải quyết và có thể khiến mọi chuyện trở nên suôn sẻ sao, vì thế hai đứa bọn nó đều sẽ bảo vệ em thôi. Trương Nhất Kiệt coi em là người đơn thuần nên sẽ đưa hết những thứ tốt cho em, đợi sau khi em đồng ý rồi, cậu ta sẽ ngồi đó ngư ông đắc lợi, còn có thể lấy lòng cả hai bên.”Triệu Tây Âm lần lữa một hồi, nói: “Thật ra em cảm thấy con người Kiệt ca rất tốt, không tệ như ngài nói đâu ạ.”“Cho nên cô mới bảo em không rành sự đời, cái giới này rất dơ, dơ đến nỗi em không thể nào tưởng tượng được.” Giọng Đới Vân Tâm chân thành: “Tiểu Tây, nếu em thật sự muốn nhận một số công việc, chi bằng đến chỗ cô đi.”Triệu Tây Âm chỉ nhất thời xung động nên muốn hàn huyên mấy câu, thật ra ý tưởng đều đã bay theo gió cả. Mấy công việc này nhọc lắm, mà cô lại không phải người thích bôn ba. “Ôi chao cô giáo ơi, em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, cứ cố gắng múa là được đi.”Đới Vân Tâm cũng không phản đối, “Tùy em vậy.”Sau khi cúp điện thoại, Triệu Tây Âm xoay lại thì nhìn thấy Tô Dĩnh lặng lẽ đứng ở phía sau, cô hơi ngạc nhiên, lập tức chào, “Chị Dĩnh.”Cũng không biết Tô Dĩnh đã đứng ở đấy bao lâu, đoán chừng cũng không ngắn bởi vì cô nhìn thấy thái độ ba phần xem thường sáu phần hờ hững, thậm chí có một phần châm biếm của cô ấy. Cô ấy hơi gật đầu lại coi như chào cô, lúc rời đi, tự cao tự đại, bình tĩnh kiêu ngạo.Triệu Tây Âm đứng tại chỗ một lúc lâu, thậm chí không hiểu sao cô cảm thấy nản lòng. Mọi người đều nói tính tình Tô Dĩnh vừa hờ hững vừa lạnh lùng nhưng Triệu Tây Âm thấy được, Tô Dĩnh không hề thích cô.Trở lại phòng tập, Sầm Nguyệt đang ép chân, nhìn thấy cô cô ấy hỏi: “Sao vậy, tâm trạng không tốt hả?”Triệu Tây Âm lắc đầu rồi lại gật đầu, đột nhiên cô nhớ ra và hỏi: “Tiểu Nguyệt, cậu đã xem khúc《Nghê vân bôn nguyệt》của cô giáo Tô Dĩnh chưa?”“Tất nhiên là rồi.” Sầm Nguyệt nói: “Đẹp lắm, đó là vở kịch sân khấu hay nhất Trung Quốc.”Triệu Tây Âm “ờ” một tiếng.“Bình thường tôi hay xem mấy tin tàm xàm của giới giải trí,” Sầm Nguyệt ghé đến gần cô, nói nhỏ: “Cô giáo Tô Dĩnh đã kết hôn, chồng là người ngoài giới, lý lịch cũng ghê lắm, yêu cô ấy đến chết đi sống lại, thật sự chiều cô giáo Tô đến không có giới hạn.”Triệu Tây Âm hơi ngạc nhiên, “Cái này mà cậu cũng biết hả?”“Biết á.” Sâm Nguyệt làm ra vẻ dĩ nhiên, “Chồng của cô ấy là bạn tốt của bố tôi.”“…”“Vả lại.” Sầm Nguyệt hạ giọng: “Tô Dĩnh và cô giáo cậu không hợp nhau… chỉ là ngoài mặt bọn họ đều khách sáo với nhau.”Như “mặt trời chân lí chói qua tim”, Triệu Tây Âm nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt.——Buổi chiều, Chu Khải Thâm gởi tin nhắn cho cô, “Bây giờ đăng kí nên tối là đến Bắc Kinh.”Sau khi nhìn thấy khóe miệng Triệu Tây Âm cong lên, cô không trả lời lại mà chỉ nhìn rồi đóng màn hình. Sầm Nguyệt từ tốn đi tới, “Triệu dưa hấu, cậu đang yêu hả?”Triệu Tây Âm che di dộng không ư không hử, trợn mắt nhìn cô ấy, “Rõ như vậy sao?”“Rõ lắm á.” Sầm Nguyệt đưa tay ra, khoa tay múa chân làm một đoạn độ dài, “Miệng của cậu vểnh được chừng này rồi nè.”“Nói nhăng nói cuội.” Triệu Tây Âm gãi gã trái tai, trái tim trộm vui vẻ nhưng vẫn nghiêm túc bác bỏ, “Vậy không thành yêu quái rồi.”Chuyến bay của Chu Khải Thâm bị trì hoãn một giờ, tính thời gian, đến Bắc Kinh cũng phải bảy, tám giờ.Triệu Văn Xuân thật sự năng nổ, hôm nay ông đổi tiết với một giáo sư nên tối nay có hai tiết Nét đẹp Hán Ngữ, nhưng đúng năm giờ rưỡi, thậm chí không hơn không kém một giây ông gọi qua hỏi Trệu Tây Âm đã về nhà chưa.Triệu Tây Âm dứt khoát gọi video cho ông, xoay camera khắp nhà, “Đang ở nhà đây ạ, đây là tivi nhà chúng ta, tủ lạnh, sofa, người xem con có gạt người hay không?”Thầy Triệu hài lòng, “Còn tạm được.”Ngay sau khi cúp điện thoại, Triệu Tây Âm cầm túi đi ra khỏi cửa.Lần này cô tới Phạm Duyệt đã không còn bảo vệ nào ngăn cản cô cả, mà lịch sự chào, “Chào cô Triệu.”Triệu Tây Âm có ghé qua siêu thị, cô lấy hai quả đào từ trong túi đưa cho cậu ta, “Cảm ơn nhé, mời cậu ăn nè.”Đương trong giờ làm việc, kỉ luật nghiêm ngặt nên sẽ không nhận. Triệu Tây Âm cũng không làm khó người ta nữa, cô đi vào trạm gác đặt quả đào xuống rồi mới rời đi.Căn hộ này của Chu Khải Thâm được xem là vị trí vàng, bốn bề yên tĩnh, ngay ngay ngắn ngắn. Hơn nữa anh cũng sẵn sàng đốt tiền, kiên quyết bỏ hết phong cách thiết kế gốc của căn hộ, cải tạo lại rồi mới vào ở, đồ trong nhà đều rất tuyệt vời, duy chỉ giá sách là không lớn, có thể Chu Khải Thâm nghĩ rằng nó không quan trọng, đến nỗi anh chỉ đặt bừa mấy quyển sách cho có, chỗ tiện tay nhất đặt một trọn bộ《Thế giới quân sự》của năm nay.Triệu Tây Âm biết hết cấp ba anh đã đi lính, không nghiêm túc học đại học chính là chuyện đáng tiếc nhất đời này của anh.Căn hộ rất rộng nhưng không có dáng vẻ nhếch nhác cẩu thả của một người đàn ông độc thân, sau khi rời giường chăn mền đều được trải ngay ngắn, mở tủ quần áo ra, đa số đều là áo sơ mi và đồ tây, tất cả đều được xếp thành bộ và móc ở bên trong. Trong ngăn kéo bên dưới chính là đồ lót, tất cả đều là màu đen và được sắp xếp gọn gàng.Lúc Chu Khải Thâm về đến nhà Triệu Tây Âm đang bận rộn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng mở cửa cô cũng không đi ra nhìn mà trực tiếp kêu: “Chu Khải Thâm, anh mau qua đây giúp em cái này cái.”Chu Khải Thâm còn chưa đổi dép, thả vali xuống rồi đi chân không vào. Mùi thức ăn thơm nức mũi và nóng hổi, trong đĩa bày trí những màu sắc xinh đẹp của hành, gừng, ớt cùng nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp.“Cái này nóng quá anh bưng giúp em với.” Triệu Tây Âm chỉ vào nồi canh, trên ngón tay thon dài vẫn còn giọt nước chưa khô.Chu Khải Thâm vui vẻ, “Thế em không sợ tôi cũng bị phỏng hả.”“Khi nào bị rồi hẵng nói, không phải trong hộp thuốc của anh luôn có vải gạt sao, tự quấn hai vòng là được rồi.” Triệu Tây Âm cười hì hì nói.Nụ cười rực rỡ của cô khiến mệt mỏi suốt một ngày đi đường lập tức bị quét sạch, Chu Khải Thâm nhìn xuống eo cô, “Không đeo tạp dề sao?”“Em không tìm thấy ạ.”Chu Khải Thâm không nói gì mà xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đi ra anh cầm một chiếc áo vest lanh kế đó buộc nó trên eo cô, “Dùng tạm đi, đừng làm bẩn quần áo.”Triệu Tây Âm cúi đầu nhìn, “Anh còn có cả quần áo màu này ạ?”“Hả?” Chu Khải Thâm không hiểu lắm, lúc này mới nhìn kĩ lại, chợt nhớ ra, “Đây là áo của Cố Hòa Bình, lần trước cậu ta ngủ ở đây nên bỏ lại. Em ra ngoài đi, cứ để đó cho tôi.”Triệu Tây Âm không nhượng bộ, “Anh đi nghỉ đi ạ.”Chu Khải Thâm cũng không lằng nhằng nữa, nghe lời cô rời khỏi nhà bếp.Sau khi cơm nước xong, Triệu Tây Âm dọn dẹp xong đi ra thì nhìn thấy anh đang dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nhắm mắt, tay phải liên tục nhéo mi tâm, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu. Bệnh đau đầu của Chu Khải Thâm lại tái phát, đoán chừng là không thích nghi với cái lạnh ướt của miền Nam nên ở Thượng Hải không dễ chịu cho lắm.Đột nhiên giữa trán hơi mềm, anh nghe thấy Triệu Tây Âm nói: “Anh đừng động, em xoa bóp cho anh.”Chu Khải Thâm hơi khó chịu mở mắt ra, bởi vì cô đứng đằng sau nên anh không thấy rõ biểu cảm cũng không thấy rõ mặt cô, chỉ có lọn tóc dài của cô rơi xuống vai anh, hương thơm thoang thoảng như muốn câu hồn đoạt phách người ta. Ngón tay ấm áp mềm mại di chuyển từ trán sang hai bên thái dương, mỗi một cái đều thuận theo chiều kim đồng hồ.Hồi ức được bọc trong tình cảm xưa đều đang rít gào khiến viền mắt Chu Khải Thâm nóng lên. Anh không dám động, không dám lên tiếng, thậm chí cũng không dám thở mạnh. Sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi quấy nhiễu mộng sẽ hóa thành tro.Sau ba năm, đây là khoảnh khắc yên bình lâu lắm rồi anh chưa được gặp.Đột nhiên Triệu Tây Âm búng vào trán anh, “Chu Khải Thâm, anh vẫn đang ổn đấy chứ?”Không bao nhiêu sức, là cố ý.Chu Khải Thâm nghiêng đầu, khóe miệng ngậm ý cười, đanh đá lắm, “Không dám chết, cũng không dám tốt, bởi vì tôi phải chèo chống đến khi em quay về.”“Nói điên nói khùng cái gì đó.” Triệu Tây Âm hơi cáu, “Em lại không phải nhân viên mát xa, anh đi tìm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp rồi kêu cô ấy xoa bóp cho anh cả ngày.”Chu Khải Thâm khẽ cười ra tiếng. Anh thật sự khó chịu, hai mắt đều hơi đỏ, không thể chịu đựng được nữa đành nói: “Tôi ngủ nửa giờ, chốc nữa dậy tôi sẽ đưa em về.”Phòng ngủ chỉ chong mỗi đèn ngủ, bởi vì chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt nên buổi tối sẽ hiếm khi bật đèn lớn. Vừa ngồi xuống giường thì nhìn thấy Triệu Tây Âm đi tới cửa phòng ngủ, có thể dễ dàng nhìn thấy lo lắng trong mắt cô.Ánh mắt rối rắm và mông lung lặng lẽ đan xen nhau. Chu Khải Thâm cầm lòng không đậu đưa tay về phía cô, “Qua đây em.”Triệu Tây Âm nghe lời anh đi tới bên giường, lập tức bị Chu Khải Thâm vòng lấy eo.Anh áp mặt lên bụng cô, mắt nhắm nghiền, giọng trầm thấp, “Kể từ ngày em rời đi tôi chưa từng có giấc ngủ ngon. Sợ ánh sáng, sợ âm thanh, càng sợ lúc nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là em. Tôi tới gặp bác sĩ tâm lí cũng chỉ có thể chợp mắt hai giờ ở phòng khám, vừa về là mọi thứ lại đâu vào đấy. Lúc không thể nào chịu nữa tôi sẽ uống thuốc ngủ, thứ đó có thể giúp tôi ngủ nhưng lại khiến tôi nằm mơ. Trong mơ tôi đối với em không tốt, lúc em bỏ đi, trên lưng em đều là dao.”Nói đến đoạn sau giọng anh hơi khàn, hô hấp cũng nặng nề.Triệu Tây Âm thút thít cười, “Chu Khải Thâm, anh đang kể chuyện ma hả?”“Tiểu Tây.” Anh ôm chặt cô hơn, “Em ở lại với tôi nhé, chỉ một lát thôi.”Mùi hương nhàn nhạt trên người người đàn ông chui vào trong mũi, đánh đông đánh tay với tốc độ bức người, tựa như một cây đuốc khiến lục phủ ngũ tạng của Triệu Tây Âm nóng lên. Cô đưa tay lên, lòng bàn tay hơi run khẽ phủ lên tóc anh, rất cứng, sượt qua da cắn mạnh vào trái tim.Triệu Tây Âm nửa nằm nửa ngồi, Chu Khải Thâm quay mặt về phía cô nhưng chưa dán vào người cô. Giữa hai người vẫn còn một khoảng trống, dè dặt nhích lại gần.Triệu Tây Âm nhìn anh lần thứ ba, rốt cục cũng không thể nhịn nữa, “Tại sao anh còn chưa ngủ?”Chu Khải Thâm lập tức nhắm kín mắt, hình dáng mắt phượng hẹp dài, giữa mí mắt như có một nhánh lông vũ. Anh không giống những người đàn ông mang nét đẹp truyền thống với đôi mắt to dịu dàng, đường nét trên mặt anh không hề dịu dàng mà thậm chí còn có phần sắc bén.Nhưng Triệu Tây Âm luôn cảm thấy, bộ phận xinh đẹp nhất trên người Chu Khải Thâm chính là đôi mắt đan xen giữa bi thương và lòng kiên cường này.Cô duỗi ngón trỏ khẽ kéo kéo lông mi của anh sau đó cười xòa, “Chu Khải Thâm, em kể cho anh nghe một câu chuyện cũ có tác dụng gây ngủ nhé.”Chu Khải Thâm mở mắt ra, nhìn cô đầy cảnh giác.Triệu Tây Âm bình tĩnh nói, “Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có mấy mẹ con… trời tối rồi nên người mẹ dỗ đứa con đi ngủ.”… Không phải chính là bọn họ lúc này sao?“Con trai nói, mẹ ơi, dưới giường con có người, mẹ xem giúp con có được không ạ, con rất sợ.”… Chu Khải Thâm cuộn tròn người theo quán tính, đồng thời lặng lẽ nhích về phía mạn giường.Triệu Tây Âm nhìn thẳng về phía trước, cũng dịch tới mạn giường, “Người mẹ chỉ muốn con trai ngủ nhanh chóng ngủ nên giả bộ nhìn xuống gầm giường. Anh đoán chuyện gì sẽ xảy ra nào?”Chu Khải Thâm cảm thấy hơi sai sai bèn chau mày ngắt lời cô. “Triệu Tây Âm, tôi không nghe câu chuyện này nữa đâu.”Triệu Tây Âm rất nghiêm túc, mặt hai người cách nhau một khoảng rất gần, cô mở to mắt, miệng hơi hé, khoảnh khắc nào đó Chu Khải Thâm đã nghĩ nha đầu này không hề học khiêu vũ, mà là học biểu diễn.“Dưới gầm giường có một bé trai giống hệt con trai bà, thằng bé kia đang nhoài người về phía trước, vẻ mặt lo lắng, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, nhìn thẳng vào người phụ nữ, nói, mẹ ơi, trên giường của con có người.… Chu Khải Thâm cạn lời, cảm giác sau lưng hơi lạnh.Bầu không khí im lặng chừng mười giây.Triệu Tây Âm cắn môi, chỉ tay về phía sau, giọng dịu dàng: “Chu ca, anh có cần nhìn thử gầm giường không ạ?”Trán Chu Khải Thâm đổ một tầng mồ hôi.Đột nhiên Triệu Tây Âm hét lớn: “A!!!”Chu Khải Thâm không thèm nghĩ cái bù lông ốc vít gì nữa, lập tức chui vào lòng cô theo quán tính.Lực mạnh cùng cái đầu cứng như cục sắt của anh đập vào ngực Triệu Tây Âm, suýt chút khiến cô thổ huyết. Triệu Tây Âm càng kêu to hơn, “A!!!”Chu Khải Thâm đưa tay che miệng cô, vừa chạm lên, cô nào phải dạng vừa lập tức há miệng ra cắn lại. Sau mấy lần bị cô cắn Chu Khải Thâm tức giận đè cô xuống, Triệu Tây Âm xảo quyệt lắm nhé, cô túm lấy tấm thảm lông dê và tung nó lên rồi phủ lên đầu Chu Khải Thâm.Anh thả nhẹ lực tay, thế là cô lập tức giãy dụa thoát khỏi kìm kẹp như một con cá, xoay người đè lên trên, thò tay giữ chặt Chu Khải Thâm, “Em còn chưa kể hết chuyện đâu, hai mắt của thằng bé kia tỏa ra ánh sáng xanh lục, miệng chảy đầy máu…”Nói được một nửa, Chu Khải Thâm thò tay phải ra khỏi tấm thảm lông và bắt lấy eo cô. Triệu Tây Âm bị anh túm xuống, mãi đến khi cô phản ứng lại thì trước mắt trở nên tối đen, tấm thảm đã phủ lên cả hai người.Chu Khải Thâm nửa nằm nửa ngồi, ôm cô, hai mắt anh nóng rực như điện rồi cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.Lá gan Triệu Tây Âm co lại, cô sợ hãi lùi về sau theo quán tính.Không lùi được, bởi vì cánh tay kia của anh cũng đã ôm lấy eo cô.Triệu Tây Âm làm bộ ngoan ngoãn cầu xin, “Chu Khải Thâm, em không nói nữa đâu, em không dọa anh nữa đâu, em…”Chu Khải Thâm cúi đầu, đó là một nụ hôn nóng rẫy và mạnh mẽ, lấy tinh thần quyết sống quyết chết xông vào môi lưỡi cô.Ngọc lâu băng tất uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.(*) Điệu Bồ Tát Man của Ngưu Kiệu, bồ tát ở đây là chỉ cái đẹp của mỹ nữ. Tức là Vẻ đẹp của mỹ nữ xứ Man. Đại khái có thể hiểu rằng trên chiếc giường ngọc có một đôi uyên ương, mùi hương thơm ngát và mồ hôi của cô gái lưu lại trên gối.Ký ức sinh động mà ướt át giống như một chiếc chìa khóa bí mật đã nạy mở nơi quen thuộc của hai người bọn họ. Có vẻ như Triệu Tây Âm hoàn toàn không phản ứng lại, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm Chu Khải Thâm.Chu Khải Thâm bị cô nhìn tới nỗi bật cười, giơ tay phủ lên mắt cô kế đó hơi tách tay ra, giọng trầm khàn, “Ngoan nào, nhắm mắt lại đi em.”Triệu Tây Âm chớp chớp mắt, rốt cục nửa giây sau cô ôm cổ và khẽ liếm lên cánh môi dưới của anh, nỉ non: “Anh đừng sợ nhé, đứa bé trên giường giống hệt đứa bé dưới giường, bởi vì đó là một cặp sinh đôi.”Chu Khải Thâm: “…”






Bình Luận (0)
Comment