Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 4.1

"Mọi người xem..." Quả Quả thích thú chỉ tay về hướng đông. "Thật đẹp ah!!!"

Cả ba dừng lại ngắm nhìn cảnh sắc lúc này. Mặt trời bắt đầu ló dạng, cả một vùng chân trời đỏ rực dần hiện ra, những ánh nắng rực rỡ chợt lộ rõ và soi đến nơi vách núi họ đang đứng. Tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Họ luyến tiếc muốn ngắm nhìn thêm một chút phong cảnh tuyệt mỹ này. Nhưng cuộc hành trình phía trước còn nhiều điều đang đợi họ. Là vui hay buồn, là an hay nguy phải cùng nhau bước tiếp mới có thể xác định được.

Vô Tâm quay đầu ngựa chạy tiếp, Lôi Vô Kiệt, Quả Quả và Tiêu Sắt đuổi theo sau.

Ngựa phi được một lát. Quả Quả ở phía sau chợt la to: "Vô Tâm dừng lại."

Vô Tâm nghe thấy tiếng Quả Quả vội thu dây cương, bắt ngựa dừng lại. Con ngựa đang chạy với tốc độ cao đột nhiên nhận được lệnh dừng lại liền hí vang, bật cả hai chân trước lên cao. Rồi mới dừng lại được. Phía sau Lôi Vô Kiệt, Quả Quả đã dừng ngựa. Tiêu Sắt cũng cho ngựa đi chậm lại, đến chỗ ba người họ hội tụ.

"Quả Quả tỷ, có chuyện gì vậy?" Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả hỏi.

"Xuống ngựa." Quả Quả lười nói.

"Hả...???" Lôi Vô Kiệt không hiểu. Cả Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng không hiểu cô nương này định giở trò gì.

"Nhanh lên... ta bảo đệ xuống ngựa." Quả Quả lặp lại.

Lôi Vô Kiệt dù không hiểu nhưng cũng làm theo, liền xuống ngựa. Quả Quả sau đó cũng xuống ngựa. Thấy Quả Quả và Lôi Vô Kiệt đều xuống ngựa, Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng xuống theo.

"Cô định giở trò quỷ gì nữa?" Tiêu Sắt nhíu mày hỏi.

"Cho ta xin đi, các vị đại hiệp. Các người võ công cái thế, sức lực vô biên nên không biết đói là gì, ta có thể hiểu được. Nhưng ta đến đây đã hơn một ngày một đêm không có gì lót dạ rồi. Giờ thấy cây táo rừng này chỉ muốn hái ăn một trái cũng phải xin phép chư vị sao?" Quả Quả khổ sở vừa chỉ trái táo trên cây, thèm thuồng nuốt nước bọt vừa giảng giải.

"Cô không nói ta cũng quên mất đói là gì?" Cả bộ ba chợt nhớ ra, liền ôm ôm, xoa xoa bụng mình.

"Các người còn định ngăn cản ta nữa không?" Quả Quả nhìn thấy dáng vẻ này của họ thì không thể nhịn cười được, nói.

"Vô Kiệt đệ ở dưới này bắt lấy, để ta leo lên trển." Quả Quả mắt hướng về Lôi Vô Kiệt, lại chỉ tay lên mấy quả táo căng mọng kia, phát ra.

"Còn có thể leo cây, thật không ra dáng nữ nhân chút nào." Tiêu Sắt lắc đầu chê bai thẳng thừng, quay đi.

"Ta không phải nữ nhân, chẳng lẽ lại là nam nhân." Quả Quả đương nhiên không để yên cho Tiêu Sắt.

"Nữ nhân cũng được, nam nhân cũng cũng được. Ta đây không chấp. Bây giờ ta chỉ là một kẻ sắp chết vì đói thôi." Quả Quả xoa xoa cái bụng rỗng, quay lưng đi đến gốc cây táo.

Vô Tâm không nói, chỉ là bước tới cạnh gốc cây, hai mắt luôn dán chặt lên người Quả Quả không rời khi cô nương này nắm lấy cành cây, leo lên hết nhành này đến nhánh khác.

"Cẩn thận một chút, Quả Quả tỷ." Lôi Vô Kiệt nhìn theo nhắc nhỡ.

"Yên tâm đi. Hồi nhỏ ta hay leo hái trộm trái cây nhà hàng xóm, trước giờ chưa từng bị té." Quả Quả tâm đắc kể lại chiến tích năm xưa. Vô Tâm nghe thấy chợt vẽ lên nửa nụ cười thích thú. Tiêu Sắt nghe được chỉ biết lắc đầu.

"Vô Tâm, cho ngươi." Quả Quả vừa gọi vừa hái một quả táo tròn trĩnh, đỏ mọng thảy xuống cho hắn. Vô Tâm ở dưới nhanh chóng đón lấy.

"Tiêu Sắt, nhận lấy." Quả Quả đưa tay đến một trái ngon nữa, nhằm hướng Tiêu Sắt mà ném. Hắn vội bắt lấy.

Quả Quả lựa lựa từng trái táo ngon nhất trên cây, hái và ném xuống cho Lôi Vô Kiệt. "Vô Kiệt bên này... bên này..." Cứ mỗi lần "bên này" phát ra thì khổ thân Lôi Vô Kiệt phải chạy từ bên nọ sang bên kia để hứng lấy những trái táo rơi xuống. Khiến hắn muốn hoa cả mắt, chóng cả mặt.

Sau đó nàng còn lựa thêm những trái sắp chín để chuẩn bị lương thực cho mấy ngày kế tiếp không bị đói mốc meo cả bụng. Khi hái gần hết trái trên cây, Quả Quả định hái nốt một trái nữa thì phát hiện phía sau trái táo ấy là một con rắn to lớn màu sắc sặc sỡ đang quấn quanh cành cây, há to miệng nhìn mình đăm đăm. Quả Quả kinh hãi nói không nên lời: " Vôô... Kiệt... mau... ném... hết... chúng..."

"Hả???" Lôi Vô Kiệt bên dưới ngây ngốc. Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng chẳng hiểu chuyện gì khiến Quả Quả thay đổi đến chóng mặt như vậy.

"Có rắn... nhanh..." Quả Quả vừa sợ vừa lớn tiếng quát mắt lại đang chăm chú không rời kẻ địch kia, đề phòng nó vươn người tới tấn công. Ánh mắt hai bên nhìn nhau "thâm tình" đến xoẹt ra tia lửa.

Lôi Vô Kiệt nghe thế liền ném hết mấy quả táo trên áo. Vô Tâm nhanh chóng bắt hết chúng lại. Tiêu Sắt khi nghe "Có rắn" liền quay quắc lại, bước tới vài bước nhìn lên Quả Quả, trong mắt lộ rõ sự lo lắng.

Còn con rắn kia dừng như đã hết kiên nhẫn với kẻ thù trước mắt. Nó bắt đầu hành động. Nhanh như chớp, nó vươn cổ tới, tấn công Quả Quả. Trong mắt Quả Quả lúc này chỉ còn hiện lên hình ảnh con rắn to lớn đang tấn công tới trong gang tấc. Một khắc nàng liền buông tay, ngã người rơi tự do xuống và không quên an bài: "Đỡ lấy ta."

Lại nói đến tên ngốc Lôi Vô Kiệt này, hắn sau khi ném hết mấy quả táo đi liền giơ hai tay ra, định đỡ lấy Quả Quả rơi xuống. Nào ngờ, khi hắn sắp đỡ được Quả Quả trên tay thì vô tình chân giẫm lên một hòn sỏi nhỏ, khiến hắn té sấp mặt xuống đất. Đúng lúc đó, Quả Quả cũng vừa tiếp người trên lưng hắn.

"Ah" Lôi Vô Kiệt bên dưới chịu một lực lớn trên lưng, không thể kiềm chế liền la lên một tiếng.

"Đau chết ta rồi." Quả Quả tuy không tiếp đất nhưng cũng đau ê ẫm cả sống lưng.

"Hai kẻ ngốc." Tiêu Sắt nhắm mắt thở dài không thể nhìn nổi hai kẻ trước mặt.

"Xưa nay chưa từng bại." Tiêu Sắt đại ý châm biếm rõ ràng.

"Cũng may không bị dập quả nào." Vô Tâm thản nhiên sờ sờ kiểm tra mấy trái táo trong vạt áo, miệng cười mãn nguyện.

"Được lắm tên tiểu hòa thượng vô lương tâm và tên lạnh lùng vô cảm kia." Quả Quả đứng lên, một tay xoa xoa lưng, một tay trỏ vào mặt Vô Tâm và Tiêu Sắt mà mắng.

"Ta vì các người mà bị té đau như vậy. Các người không tới đỡ hay hỏi han ta thì thôi đi. Còn đằng này, một kẻ chỉ lo mấy quả táo bị dập nát, một kẻ lại nhạo báng ta. Các người... các người làm ta tức chết mà..." Quả Quả tức tối, không thể nhịn được hai tên đáng ghét đó.

"Nếu dễ chết như vậy thì đó không phải là cô." Tiêu Sắt phong thái như sương, nhẹ nhàng nói ra, nhưng lại khiến người ta tức chết.

"Ngươi..." Quả Quả không biết hắn là đang khen hay đang chê bai mình, càng thêm ấm ức.

"Quả Quả tỷ không sao chứ?" Lôi Vô Kiệt được Vô Tâm đỡ đứng dậy, hắn bên cạnh Quả Quả chợt hỏi.

"Ta chết rồi." Quả Quả bực dọc trả lời.

"Chết rồi sao???" Lôi Vô Kiệt ngây ngô lặp lại. Làm cho Vô Tâm kế bên không nhịn được cười.

"Không phải có cô ấy đi theo, làm cho cuộc hành trình của chúng ta bớt tẻ nhạt hơn hay sao?" Vô Tâm đưa đến Tiêu Sắt ánh mắt hoan hỉ.

Tiêu Sắt quay lại nhìn Vô Tâm không đáp, trong ánh mắt trong trẻo, lãnh cảm không hề gợn một chút ý tứ nào. Là ngầm đồng ý hay bác bỏ. Thật không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Lương thực cũng có đủ rồi. Lên đường thôi." Tiêu Sắt kiến nghị.

"Vậy... thì đi thôi." Vô Tâm vui vẻ bồi thêm theo hắn.

Tiêu Sắt và Vô Tâm đi trước, Quả Quả, Lôi Vô Kiệt định bước đi nhưng chưa được nửa bước lại đau đến thấu xương. Cả hai liền đồng thanh: "Không được... không được... Ta không đi được. Lưng ta đau quá."

"Tiêu Sắt ngươi cõng cô ấy đi. Ta đỡ Lôi Vô Kiệt." Vô Tâm vừa đi đến cạnh Lôi Vô Kiệt vừa hướng mắt về Quả Quả lại bảo Tiêu Sắt.

"Cõng cô ta??? Ta từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng phải khom lưng trước bất kỳ ai. Ta không cõng." Tiêu Sắt đôi mày nặng trĩu, nhất định không đồng ý.

Quả Quả nghe thấy càng thêm tức giận tên keo kiệt kia. Hắn một chút nể mặt cũng không có, một chút nghĩa khí cũng không. Thương hoa tiếc ngọc lại càng không cần bàn tới. Quả Quả bức xúc cùng cực phán: "Ta tự biết mình dân đen không dám chạm vào thân thể cành vàng lá ngọc của Vương gia ngươi. Tự ta đi, có chết cũng không cần ngươi giúp."

"Vương gia???" Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm nghe thấy liền nhìn nhau thắc mắc.

"Là ta phóng đại." Quả Quả giúp hắn che dấu thân phận. Dù sao cũng là chính nàng lỡ lời nên phải tự mình chỉnh sửa.

Quả Quả nén đau cố bước tới. Nhưng càng nén càng cố lại càng đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bước qua được một bước, nàng lại nghỉ một chút. Tay không ngừng xoa dịu sống lưng. Bao nhiêu nỗi đau đã hằng lên trên gương mặt nàng khiến cho Vô Tâm xót xa trong dạ. Tay đang đỡ Lôi Vô Kiệt không biết đã xiết chặt từ khi nào. Làm cho kẻ vô tội như hắn phải hứng chịu. Chân mày của hắn chau lại vào nhau. Hắn nhìn đến Vô Tâm, như bảo hắn thả lỏng một chút, khiến Vô Tâm chợt nới lỏng tay. Rồi nhìn đến Quả Quả phía trước, Vô Tâm đỡ hắn bước theo bảo: "Tỷ! Đừng đi nữa."

"Ta không sao." Tiết ra một chút sức lực yếu ớt trả lời, Quả Quả lại bước thêm bước nữa. Dáng vẻ đau nhức lại hiện lên.

Tiêu Sắt nãy giờ nhìn Quả Quả như vậy, không hiểu sao hắn lại có cảm giác tim hắn như bị sợi dây vô hình quấn chặt đến mức không thở được. Bàn tay xiết chặt, hắn nhắm mắt thở dài rồi bước nhanh lên phía trước Quả Quả chắn nàng lại, khuỵ một chân xuống đất, quay đầu nhìn về Quả Quả bảo:

"Lên đây."

"Không dám." Quả Quả rõ giận không thèm nhìn hắn, xoay người về một hướng khác tránh hắn, nghiến răng mà đi.

Tiêu Sắt có một chút tức giận vì sự cứng đầu của tiểu cô nương này, hắn đứng phắt dậy, bước tới bế Quả Quả lên mang đi.

"Tiêu Sắt, ngươi làm gì? Không cần ngươi lo. Thả ta xuống. Ta có thể tự đi được." Hành động của Tiêu Sắt càng làm cho Quả Quả giận hơn. Nàng liên tục đánh vào người hắn, đẩy hắn ra.

Tiêu Sắt không để tâm cứ mặc cho nàng đánh, mặc cho nàng đẩy. Càng đẩy hắn càng xiết chặt tay hơn. Hắn nhìn xuống Quả Quả biểu lộ vẻ mặt không ưng ý. "Ta chịu thua cô. Đồ cố chấp."

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi cũng không có hứng thú nói chuyện với ngươi." Quả Quả nhắm mắt, chưng ra bộ mặt vẫn còn giận dỗi mà nghiêm túc nói.

"Còn giận?" Tiêu Sắt nhìn Quả Quả.

"Vạn lần không dám." Quả Quả phong thái như cũ.

"Cô xem, còn nói không giận? Đúng là đồ nhỏ mọn." Tiêu Sắt nhìn xuống thấy Quả Quả vẫn nhắm mắt, giọng rõ vẫn giận lẫy.

"Đỡ hơn đồ keo kiệt, bủn xỉn." Quả Quả mắt nhắm yên, mặt lại thác thức.

"Cũng không bằng đồ háo sắc." Tiêu Sắt chợt thấy máu trong người nóng lên một chút trước cô nương ngoan cố này. Nhưng phải cố nhịn xuống, tao nhã đáp lại.

"Vẫn phải chịu thua đồ lạnh lùng, vô cảm." Quả Quả vẫn ý chọc chết hắn.

"Không dám so đệ nhất ngông cuồng, liều mạng." Tiêu Sắt máu nóng đã sôi lên không ít, thật muốn quẳng tiểu cô nương đang ẵm trên tay này xuống đường, nhưng phải lịch thiệp với nữ nhân một chút.

"Dù sao cũng tốt hơn đồ không có nghĩa khí." Còn Quả Quả vẫn chưa có ý định buông tha hắn.

...

Hai người phía trước khẩu chiến khốc liệt suốt cả đường đi. Đúng kiểu tự vạch áo cho người xem lưng. Song, hai người ở phía sau lại thấy cứ như được phát cẩu lương, ghen ăn tức ở trong lòng một ít, dìu nhau đi tiếp.
Bình Luận (0)
Comment