Trăm
năm sau.
Bạch
Nha toàn thân đầy máu chạy vào La Phù sơn, đường lên núi gian nan cuối cùng cũng
tới đỉnh, nàng thấy dưới cây dung già có một căn nhà gỗ cũ nát. Lòng nàng chấn
động, có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Người
truy sát sau lưng nàng không biết đã mất dạng từ lúc nào. Bạch Nha hiếu kỳ đi
vào khoảng sân được hàng rào gỗ bao bọc, cứ thêm một bước thì cảm giác quen
thuộc lại càng mạnh mẽ hơn, đi đến trước căn nhà, còn chưa đẩy cửa vào trong
thì sau lưng truyền đến giọng nam nhân:
“Nàng
về rồi à.”
Bạch
Nha kinh ngạc quay người lại, thấy một nam nhân áo trắng không biết đứng sau lưng
nàng từ lúc nào.
Gió núi
thổi qua, lá cây dung chạm vào nhau phát ra tiếng xào xạc, giống như có một
tinh linh đang cười trên đó.
Bạch
Nha đề phòng nhìn hắn, nhưng hắn lại cười dịu dàng: “Không sao, ta bảo vệ
nàng.”
Nắng
xuân ấm áp rực sáng trong đôi mắt, Bạch Nha bỗng thất thần, không biết tại sao
lại thốt lên: “Ừ, ta về rồi.”