Bách Thế Trùng Tu

Chương 22 - Ngọc Phù Truyền Tin

Gia Vũ sơn trang, Âu Dương Gia Vũ vung tay bố trí tụ linh trận mất gần mười ngày mới xong, hô......, ngàn dặm xung quanh linh khí đều hội tụ đến Âu Dương sơn trang, tràn ngập cả Gia Vũ sơn trang, rất nhanh, linh khí trong Gia Vũ sơn trang so với ngoại giới dày đặc hơn mười lần. Mặc dù so sánh với Tu Chân Giới mà nói điểm ấy linh khí không đáng giá đắc nhắc tới, nhưng cũng cũng đủ cho con mình mình tu luyện.

Bây giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn đan dược cái này chính là còn thiếu gió đông nữa mà thôi, Âu Dương Gia Vũ thuấn di trở lại bên cạnh lão bà, lấy ra một cái ngọc phù đưa cho Mộ Dung Hạ Thu nói:" Hảo lão bà, ta bây giờ đi tìm dược tài cho con mình dùng để đạt tới trúc cơ kì rồi sẽ quay lại, thời gian hơi lâu một chút, nếu có việc gì gấp ngươi đập vỡ tín phù, ta sẽ lập tức xuất hiện."

Mộ Dung Hạ Thu gật đầu nói:" Phôi lão công ngươi phải nhanh chóng quay lại a."

" Đã biết." Âu Dương gia vũ thuấn di rời đi, chỉ để lại thanh âm trong không trung.

Núi An Đệ Tư, Hải Tích hồ, sa mạc Tát Cáp Lạp Kiền bắt đầu xuất hiện thân ảnh Âu Dương Gia Vũ.

Trên bầu trời của rừng nguyên thủy Đan Đặc Lý vụ khí luôn dày đặc, nhìn như tiên cảnh. Trong rừng khắp nơi có thể thấy được những rể cây quái dị như vòi của bạch tuộc bò khắp nơi trên mặt đất. Cổ thụ cũng nhiều bảy tám người ôm không hết hoặc cao chọc trời, hoặc do cùng một gốc phát triển quấn quanh cùng một chỗ. Cành lá sum xuê ở giữa không trung ánh mặt trời khó xuyên qua. Vô luận phát sinh chuyện gì, cây cối đều che đi không còn lưu lại dấu vết.

Âu Dương Gia Vũ triển khai tiên thức chậm rãi tìm tòi tài liệu, địa cầu nếu còn có dược vật quý thì cũng chỉ tìm thấy ở những nơi như vậy mà thôi. Cho tới bây giờ rừng Đan Đặc Lý cũng không bị tàn phá quá nhiều. Kể cả vô thụ quả, cây tùng lâu năm, và một số động thực vật kỳ lạ khác trên thế giới.

Tại sâu trong rừng rậm nguyên thủy Âu Dương Gia Vũ nhìn thấy một gốc cây chỉ có hai lá cây khiến cho hắn chú ý, Âu Dương Gia Vũ trong nháy mắt xuất hiện trước cây đó.

" Bách niên diệp" Âu Dương Gia Vũ hài lòng hái lấy cất vào giới chỉ. " Bách niên diệp" cả đời chỉ có hai lá, hai lá này luôn hướng xuống dưới, đến khi trưởng thành thì hình dáng hoàn toàn bất đồng, dược vật bình thường thì càng lâu càng to, còn nó thì càng lâu càng cao, tuy không phải là quá quý nhưng đối với trúc cơ đan mà nói, " Bách niên diệp" coi như là dược vật quan trọng.

Tìm được " Bách niên diệp", Âu Dương Gia Vũ tiếp tục phi hành dùng tiên thức tìm tòi các loại trúc cơ dược tài, tìm tòi suốt mấy ngày, trong giới chỉ dược tài dần dần tăng lên nhiều, cơ bản thượng đã hoàn thành liễu lần này hoa dược chi lữ. Chỉ là còn thiếu một dược tài chính thôi, Âu Dương Gia Vũ lại tiếp tục đi tìm.

Bỗng nhiên, Âu Dương Gia Vũ trong lòng vui vẻ," Long hải dụ", cuối cùng dược vật quan nhất cũng tìm được rồi.

Long hải dụ ở trung tâm là đóa hoa màu tím, xung quang là nhưng lá cây màu trắng. Âu Dương Gia Vũ hái xuống cất vào giới chỉ. Sau đó chậm rãi bay đi thưởng thức cảnh đẹp, nhất thời thật sự là thích ý vô cùng.

Âu Dương sơn trang.

Một trung niên đạo nhân mặc đạo bào màu lam, chân đạp phi kiếm bay trên sơn trang bầu tự nhủ:" Mới mấy trăm năm không quay lại, không nghĩ tới biến hóa lớn như vậy." Nói xong ngự kiếm hướng Âu Dương sơn trang bay tới.

Sơn trang đại sảnh.

" Bái kiến lão tổ tông." Âu Dương Thiên Đức, Âu Dương Vô Vi, Lý Như Lan, Mộ Dung Hạ Thu cùng hô lên.

]

Âu Dương Thiên Đức trong lòng nghi hoặc không thôi, lão tổ tông như thế nào lại rời núi? Cái hẹn trăm năm không phải còn có sai hai năm nữa sao?

" Ân, hiện giờ gia chủ là ai? Gia tộc chỉ có vài người các ngươi sao?" Âu Dương Phong Dương thản nhiên hỏi.

"Trong sơn trang chỉ có mấy người chúng ta, những người khác trong gia tộc đều ở bên ngoài, lão tổ tông nếu muốn gặp bọn họ nói, ta gọi là bọn họ lập tức trở về ngay." Âu Dương Thiên Đức cung kính nói.

" Không cần thiết, bổn tôn lần này quay lại chỉ là tra một sự tình mà thôi, chỉ là cùng với cái hẹn trăm năm cũng sắp đến, nhân tiện giải quyết luôn." Âu Dương Phong Dương nói.

" Di...... Hắn như thế nào tới" Âu Dương Thiên Đức còn không kịp trả lời, đã bị Âu Dương Phong Dương cắt đứt.

" Thật sự là trùng hợp, Âu Dương lão đệ cũng ở đây a." Thanh âm cương lạc, một lão giả mang theo một thanh niên tuấn tú đi đến.

Âu Dương Phong Dương tuy trong lòng không giải thích được, nhưng trên mặt lại tràn ngập tươi cười, nhiệt tình nói:" Nguyên lai là Đông Phương huynh tới rồi, mau mau ngồi." Trong lòng thầm nghĩ, Lão bất tử này không ở Nga Mi sơn tu luyện xuống đây làm chi? Chẳng lẻ cũng là bởi vì sự kiện vài ngày trước?

Đông Phương thế nhân mỉm cười đi tới bên trái Âu Dương Phong Dương đi theo phía sau hắn là Đông Phương Tuyết Phong, Đông Phương Thế Nhân ngồi xuống, phía sau Đông Phương Tuyết Phong ánh mắt si mê nhìn về phía Mộ Dung Hạ Thu, đây chính là Mộ Dung Hạ Thu, quả nhiên lớn lên xinh đẹp vô cùng, khó trách không biết cách bao nhiêu con cháu thế gia theo đuổi.

Kỳ thật Đông Phương thế nhân cùng Âu Dương Phong Dương đều là bởi vì hơn mười ngày trước linh khí nơi tu luyện tiết ra ngoài, nên mới bị chưởng môn phái ra ngoài điều tra nguyên nhân, mà nguyên nhân là do Âu Dương Gia Vũ mất hơn mười ngày bày ra một tụ linh trận khổng lồ. Đông Phương thế nhân và Âu Dương Phong Dương chỗ đích phái Nga Mi cùng với Côn Lôn phái ly tụ linh trận bất quá mấy ngàn lý khoảng cách, linh khí đều bị Âu Dương Gia Vũ bày tụ linh trận chậm rãi tụ tập lại đây.

Âu Dương Thiên Đức, Âu Dương Vô Vi, Lý Như Lan, Mộ Dung Hạ Thu bốn người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì mà không chỉ Âu Dương gia lão tổ tông đi ra, cư nhiên ngay cả lão tổ tông của Đông Phương Thế Gia cũng đi ra, bất quá lão tổ tông cũng không lên tiếng bọn họ cũng chỉ ngồi yên ở nơi này nghe hai vị tổ tông nói chuyện.

" Đông Phương huynh đến đây có gì cứ nói thẳng không cần ngại." Âu Dương Phong Dương nói thẳng.

" Nếu Âu Dương lão đệ sảng khoái như vậy ta đây cũng nói thẳng, ta lần này tới là vì..." Đông Phương thế nhân vừa định nói là vì chuyện của huyền tôn mình mà tới thì đột nhiên một tia linh lực cường đại ba động cắt đứt lời hắn, Đông Phương Thế Nhân không khỏi chấn động, phát hiện ba động cư nhiên là tới từ trên người của Mộ Dung Hạ Thu, trong lòng vừa động, chỉ chỉ Mộ Dung Hạ Thu, nói tiếp: " Là vì nàng mà đến."

" Y......" Nghe vậy mọi người vô cùng ngạc nhiên. Mộ Dung Hạ Thu càng không hiểu, kinh ngạc hỏi: " Tiền bối là vì ta mà đến?"

Đông Phương Thế Nhân gật đầu mỉm cười không nói.

Mộ Dung Hạ Thu tự nhiên không biết bởi vì không có hoàn toàn luyện hóa thanh gia kiếm nên mới bộc lộ linh lực ba động bị Đông Phương thế nhân cảm ứng được, đoán ra trên người nàng tất có linh khí, nên mới nói như vậy.

Âu Dương Thiên Đức cũng kinh ngạc, lão tổ tông của Đông Phương gia cư nhiên vì cháu dâu mình mà đến, chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của lão tổ tông, giải thích nói:" Lão tổ tông, đây là cháu dâu của ta Mộ Dung Hạ Thu."

Âu Dương Phong Dương nghi hoặc nói:" Đông Phương huynh, ngươi vì Mộ Dung Hạ Thu mà đến ư? Rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Đông Phương thế nhân mỉm cười, linh thức truyền âm nói:" Âu Dương lão đệ, ta tựu dứt khoát điểm nói đi, ngươi chỉ cần ngươi giao nha đầu đó cho ta, vậy pháp bảo của ta chính là của ngươi."

Âu Dương Phong Dương tâm thần chấn động, trong mắt toát ra một tia tham lam, tuy là chợt lóe lên rồi mất ngay nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt vẫn quan sát hắn của Đông Phương Thế Nhân, trong mắt Đông Phương Thế Nhân ẩn dấu sự khinh thường nhưng Âu Dương Phong Dương không biết được.

Âu Dương Phong Dương linh thức truyền âm nói:" Đông Phương huynh nói thế có thật không? Đối với nha đầu này có cái gì đáng giá mà ngươi dùng pháp bảo để đổi?"

Đông Phương Thế Nhân ý vị thâm sâu cười, linh thức truyền âm nói:" Ở đây có 2 nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì huyền tôn của ta thích nha đầu này. Thứ 2 Âu Dương huynh ngươi cũng không phải không biết, ta cùng Mộ Dung Bạch Vân lão bất tử đấu với nhau đã ngàn năm, làm điều kiện Âu Dương huynh muốn cùng ta hợp tác để đả kích Lão bất tử một chút thôi, huyền tôn tức của ngươi bất quá chỉ là môi giới mà thôi."

Nghe được Đông Phương Thế Nhân nhắc tới Mộ Dung Bạch Vân thì, Âu Dương Phong Dương đã tin hơn phân nửa, sau nghe được điều kiện là muốn tự mình cùng hắn hợp tác đả kích Mộ Dung Bạch Vân, càng tin chín thành. Mặc dù đắc tội với Mộ Dung Bạch Vân cũng không tốt nhưng mà đắc tội Mộ Dung Bạch Vân mà đổi được một kiện bảo khí, vậy cũng đáng giá. Về phần Mộ Dung Hạ Thu hắn càng không để trong lòng, ngay cả huyền tôn của mình hắn còn chưa có cảm tình, huống gì huyền tôn tức? Đông Phương Thế Nhân xem kỹ sắc mặt hắn thấy còn sót lại chút ít nghi hoặc mà thôi không khỏi bỏ thêm lửa, linh thức truyền âm nói:" Kỳ thật cho ngươi pháp bảo của ta, chủ yếu là bởi vì ta đã có pháp bảo tốt nhất rồi."

Âu Dương Phong Dương đến đây đã hết hoài nghi, lấy lại bình tĩnh ngồi đối diện với Mộ Dung Hạ Thu nói:" Mộ Dung Hạ Thu, từ hôm nay trở đi ngươi không còn là người của Âu Dương gia nữa."

" A... Cái gì?"

Âu Dương Thiên Đức, Âu Dương Vô Vi, Lý Như Lan đều sợ hãi kêu tiếng. Mặc dù vừa rồi đều nghe được lão tổ tông của Đông Phương gia chính là vì Mộ Dung Hạ Thu mà tới, nhưng sau đó nói chuyện Đông Phương Thế Nhân cùng Âu Dương Phong Dương sử dụng linh thức truyền âm để nói chuyện, bọn họ tự nhiên không có nghe được.

Âu Dương Thiên Đức thưởng trước phản ứng lại đây, cấp vội la lên:" Lão tổ tông, sử không được a, Hạ Thu đang có cốt nhục của Âu Dương gia."

Âu Dương Vô Vi kéo thê tử Lý Như Lan đi ra trước Âu Dương Phong Dương quỳ xuống, run rẩy nói:" Lão tổ tông, đây là huyết mạch duy nhất của Âu Dương gia, xin lão tổ tông thu hồi mệnh lệnh a."

Mộ Dung Hạ Thu sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nghiến chặt hàm răng vào môi dưới, thân thể run rẩy, đột nhiên nhớ tới phôi lão công cấp ngọc phù, lặng lẽ xuất ra bóp vỡ ngọc phù.

Đang thích ý thưởng thức cảnh đẹp Âu Dương Gia Vũ bỗng dưng sắc mặt đại biến , trong nháy mắt thuấn di biến mất tại chỗ. Bấm vào đây để xem nội dung.

Bình Luận (0)
Comment