Bách Thế Trùng Tu

Chương 31 - Đồ Nhi Phượng Châu

Mộ Dung Hạ Thu buồn cười nhìn hai thầy trò, giải thích: - Sư phụ ngươi nói khi hắn đến Bách Cán Tinh thì tinh cầu này hoàn toàn không có người tu chân. Vừa rồi gã kia kêu là Phong Lưu vương gia, mặc du nhân phẩm không tốt nhưng tu vi cũng đạt đến Kim đan hậu kỳ, chắc chắn là do có phương pháp tu luyện mà sư muội ngươi truyền xuống. Mà Lưu Phong Vương gia kia chứng kiến ta ra tay, phỏng chừng hắn còn kém xa, chắc chắn hắn sẽ nói lại với trưởng bối về sự việc này. Hơn nữa ta nói với hắn là nể mặt trưởng bối của hắn ta mới không so đo với hắn. Theo cấp bậc truyền tới thì hẳn sẽ kinh động đến sư muội ngươi, nàng nhất định sẽ đến để xem mặt mũi chúng ta ra sao? - Nguyên lai là như vậy, cũng đúng a, một người thống trị cả một tinh cầu bao nhiêu năm, nay lại phát hiện có cao thủ xuất hiện, lại là biết mình, nhất định phải đến xem tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nguyễn Tuệ Tư chợt hiểu ra, nói.

Kế tiếp Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư hai người thương lượng xem làm thế nào trêu đùa Nguỵ Lâm Phượng Châu (tên nàng là do Âu Dương Gia Vũ nói cho hai nàng biết). Mộ Dung Hạ Thu mặc dù là thân là sư nương nhưng nàng cũng không có tự giác nhận. Hơn nữa, dưới tác động của nha đầu hoạt bát, thích loạn động như Nguyễn Tuệ Tư thì Nguỵ Lâm Phượng Châu thật đáng thương, còn chưa thấy mặt sư nương và sư tỷ thì đã bị tính toán trêu đùa. - Không biết ba vị tiền bối đi ngang qua Bách Cán Tinh, thỉnh các vị tiền bối ra mặt! Đang lúc Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư thương thảo chi tiết kế hoạch thì một âm thanh thanh thoát truyền đến.

Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư ăn ý liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, theo kế hoạch hành động.

- Tiểu cô nương, là ngươi tìm chúng ta? Một bóng người trong nháy mắt hiện ra trước mặt Nguỵ Lâm Phượng Châu.

Nguỵ Lâm Phượng Châu trong lòng chấn động, thuần di, đây ít nhất là Hợp thể kỳ cao thủ. Mình tu vi là Hợp thể trung kỳ mà không cảm ứng được tu vi người này, vậy thì kẻ này ít nhất cũng là Hợp thể hậu kỳ cao thủ. Nguỵ Lâm Phượng Châu ngoài sư phụ ra đây là lần đầu tiên gặp phải loại cao thủ này, trong lòng không khỏi vừa hưng phấn, vừa khiếp sợ. - Đúng vậy, tiền bối, xin hỏi ngài từ Tu Chân Giới đến đây sao? Nguỵ Lâm Phượng Châu không nhẫn nại được, hỏi luôn.

Từ sau khi đột phá Hợp thể kỳ, có thể lĩnh ngộ thuần di. Theo những lời sư tôn nói thì sau khi đạt đến Hợp thể kỳ có thể hành tẩu tại không gian khổng lồ của Tu Chân Giới. Chỉ là không biết lúc đầu, tôn sư có ý khảo nghiệm nàng hay không mà quên không cho nàng bản đồ Tu Chân Giới. Cho nên cho đến bây giờ, bản thân nàng đã có tu vi Hợp thể trung kỳ cũng không dám tiến vào Tu Chân Giới, sợ bị lạc vào địa phương nào đó không đi ra được. Nay trước mặt nàng chính là người đến từ Tu Chân Giới, tự nhiên là muốn thỉnh giáo xem làm thế nào có thể hành tẩu tại Tu Chân Giới.

Nguyễn Tuệ Tư cũng thoáng có chút kinh ngạc, vị tiểu sư muội trước mặt mình cũng có tu vi Hợp thể trung kỳ. Theo như sư phụ nói thì ba trăm năm trước người mới thu nhận nàng làm đệ tử, ngắn ngủi ba trăm năm đạt đến Hợp thể trung kỳ, coi như nàng tại Tu Chân Giới cũng là một nhân vật thiên tài. - Ân! Nói không sai, ta chính là từ Tu Chân Giới đến đây, ngươi muốn ta ra mặt chính là muốn hỏi chuyện này sao? Nguyễn Tuệ Tư nhíu mày, hỏi. - Thật không dám dấu diếm, sư tôn của vãn bối cũng là người trong Tu Chân Giới, chỉ là lúc ấy tu vi vãn bối quá thấp, sư tôn mới không đưa ta đến Tu Chân Giới.Bây giờ tu vi của vãn bối tại Tu Chân Giới cũng có thể miễn cưỡng hành tẩu, đã nghĩ đến Tu Chân Giới tìm sư tôn, thuận tiện lịch lãm một chút. Nhưng vãn bối không có bản đồ Tu Chân Giới cho nên muốn thỉnh tiền bối chỉ điểm một chút, không biết có thể hay không? Nguỵ Lâm Phượng Châu hai mắt mang theo tia nhìn kỳ vọng, hướng Nguyễn Tuệ Tư nói.

Nguyễn Tuệ Tư trầm ngâm một hồi, có vẻ thâm trầm ý vị nói: - Muốn ta chỉ điểm một chút không phải là không thể, chỉ là ta có một điều kiện, nếu ngươi làm được ta sẽ cho ngươi một tấm bản đồ Tu Chân Giới.

Nguỵ Lâm Phượng Châu hai mắt sáng ngời kỳ vọng, vội hỏi: - Không biết tiền bối có điều kiện gì? Chỉ cần ta có thể làm nhất định sẽ đáp ứng tiền bối.

Nguyễn Tuệ Tư ánh mắt thoáng hiện vẻ tinh nghịch, nói: - Điều kiện chính là cùng ta tỷ thí một chút, chỉ cần ngươi có thể cầm cự một ngày không bại, ta đáp ứng ngươi bản đồ.

Nguỵ Lâm Phượng Châu nghe vậy, thoáng chút suy tu, trậm giọng nói: - Tốt lắm, chúng ta một lời đã định, tiền boío, mời theo ta.

Nói xong thuần di tới không trung, Nguyễn Tuệ Tư cũng hưng phấn thuần di theo tới.

- Ai nha! Lại lên trời, lão công, ta muốn lên nhìn, ngươi mau dẫn ta tới đi.

]

Trong phòng Mộ Dung Hạ Thu vội vàng lôi kéo Âu Dương Gia Vũ.

Âu Dương Gia Vũ cũng muốn xem hai đệ tử của mình thực lực tăng trưởng thế nào, nghe vậy ôm Mộ Dung Hạ Thu trong nháy mắt thuần di lên trời, sau đó phất tay bố trí một cái bí mật trận pháp, nhàn nhã ngồi xem hai đồ đệ thi tài.

Nguyễn Tuệ Tư và Nguỵ Lâm Phượng Châu hai người phiêu phù trên trời cao, đứng thẳng nhìn nhau.

Nguyễn Tuệ Tư từ trên người tản mát ra vô tận chiến ý, ép đến Nguỵ Lâm Phượng Châu, trên người thanh quang vờn quanh, phụ cận linh khí bắt đầu lưu chuyển. Trong vô tận chiến ý, Nguỵ Lâm Phượng Châu mặc dù âm thầm khiếp sợ, nhưng vẫn bất động như cũ, đứng trước mặt Nguyễn Tuệ Tư cách chừng mười trượng.

Nguyễn Tuệ Tư phát hiện chiến ý của mình đối với sư muội hoàn toàn không có tác dụng, không khỏi khen thầm, khó trách được sư phụ coi trọng thu làm đồ đệ. Tâm thần vừa động liền đem ra pháp bảo mà sư phụ ban cho là cực phẩm linh khí Thanh Quyền Trượng.

Hình dáng pháp bảo như một cây trúc xanh, thanh quang chói mắt loé lên, từng đạo thanh quang nhỏ bên trong thân trúc mơ hồ lưu động. Pháp bảo vừa xuất, vô tận chiến ý biến đổi, khí thế tăng lên ầm ầm hướng Nguỵ Lâm Phượng Châu ép đến.

Mất cả nửa ngày thấy thấy Nguỵ Lâm Phượng Châu vẫn bất động, Nguyễn Tuệ Tư biết là uy áp không tạo thành áp lực, liền thét lớn: - Hảo, xem quyền trượng của ta đây.

Quyền trượng màu xanh trong nháy mắt ập đến trên đầu Nguỵ Lâm Phượng Châu, hoá thành ngàn vạn đạo thanh quang, nhằm nàng nện xuống, trên mặt chú văn lưu động, thanh quang bạo phát.

Nguỵ Lâm Phượng Châu chứng kiến cảnh này, biết không thể khác, liền xuất ra pháp bảo mà sư tôn ban tặng, Vạn Huyền Kim Quang Tháp. Vạn Huyền Kim Quang Tháp chặn đứng quyền trượng trên không. Bên trong kim quang, chú văn chớp động, trê mặt bảo tháp phù triện cũng loé lên không ngừng.

Thanh quang cùng với kim quang giao nhau, không phát sinh phản ứng, gắt gao cuốn lấy nhau, cả hai cùng rót chân nguyên vào đấu nhau.

“Ba” một âm thanh vang lên, hai kiện pháp bảo phát ra quang mang tách ra.

Nguỵ Lâm Phượng Châu chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, biết đối phương chân nguyên cường đại, ngạng kháng không được. Nguyễn Tuệ Tư cũng toàn thân chấn động, thầm nghĩ tiểu sư muội bản lĩnh cũng không kém a.

Vô số thủ ẩn đánh ra trên quyền trượng, Nguyễn Tuệ Tư trên người thanh quang đại thịnh. Quyền trượng sau khi được thủ ẩn đánh lên, phát ra một trận thanh minh, trên mặt trận pháp phù triện loé lên, chuyển động, phát ra hơi thở khung khiếp, ngàn vạn đạo thanh quang hoá thành một đạo, hướng ngay Nguỵ Lâm Phượng Châu đánh tới.

Nguỵ Lâm Phượng Châu tâm niệm vừa động, trên tay cũng không ngừng biến ảo đánh ra ấn thủ, Vạn Huyền Kim Quang Tháp hoá thành một toà cự tháp cao tới trăm trượng, bao phủ thân mình.

Thanh quang không ngừng công kích cự tháp, Vạn Huyền Kim Quang Tháp phát ra một loạt tiếng nổ vang, chú văn cũng không ngừng bạo động, phù triện bên trong trận pháp cũng không ngừng loé lên, liên tục phát ra kim quang công chống đỡ thanh quang.

Bất quá, dù sao Nguỵ Lâm Phượng Châu cũng chỉ có tu vi Hợp thể trung kỳ, so với Nguyễn Tuệ Tư còn kém hẳn một tầng, có thể ngăn căn một kích của Nguyễn Tuệ Tư, chư theo thời gian thì cũng đến cực hạn. Mặc dù có Vạn Huyền Kim Quang Tháp bảo vệ nhưng vẫn như cũ bị ép đến không thở nổi, chân nguyên có dấu hiệu cạn kiệt.

Nguyễn Tuệ Tư thấy tình cảnh của nàng, tâm thần vừa động, thu Thanh Quang Quyền Trượng lại, liếc nhìn Nguỵ Lâm Phượng Châu. Nguỵ Lâm Phượng Châu cũng thu hồi Vạn Huyền Kim Quang Tháp, cả hai lao vào nhau, thi triển cận thân chiến đấu.

Tay biến ảo không ngừng, dưới chân cũng không có rảnh rỗi, hai người đều tỏ vẻ thông thạo cận thân chiến đấu, chiêu số tinh diệu. Trong nhất thời khó phân hơn được. Chỉ là cả hai trong lúc động thủ đều không khỏi thầm khen thực lực của đối phương.

Nguyễn Tuệ Tư mắt thấy chỉ bằng vào chiêu thức thông thường thì không thể làm khó tiểu sư muội, nhìn nàng chắc cũng đã đến cực hạn, đưa thêm cho Nguỵ Lâm Phượng Châu chút áp lực, xem nàng có thể đột phá tu vi hay không. Nguyễn Tuệ Tư đột nhiên chiêu thức biến đổi,bàn tay ẩn hàm chân nguyên không lồ, hướng Nguỵ Lâm Phượng Châu đánh tới.

Kể từ đó, Nguỵ Lâm Phượng Châu cảm thấy áp lực tăng dần. Dưới áp lực thật lớn đó, Nguỵ Lâm Phượng Châu trong đầu thỉnh thoảng hiện lên phương pháp tu luyện, toàn thân chân nguyên cấp tốc vận chuyển. “Phanh” một tiếng nổ vang lên. Lúc Nguỵ Lâm Phượng Châu cùng với Nguyễn Tuệ Tư hai tay chạm nhau, rốt cuộc nàng cũng đột phá bình cảnh, tiến tới Hợp thể hậu kỳ.

Hai người lại dừng tay, Nguỵ Lâm Phượng Châu tự nhiên biết đã được người ta trợ giúp đột phá bình cảnh, vội vàng khom người, thi lễ nói: - Đa tạ tiền bối vừa rồi tương trợ.

Nguyễn Tuệ Tư thản nhiên cười nói: - Tiểu sư muội không cần đa lễ như vậy.

Nguỵ Lâm Phượng Châu không giải thích được, sửng sốt một chút, hai tròng mắt dừng trên người Nguyễn Tuệ Tư lộ ra ý dò hỏi.

Nguyễn Tuệ Tư hé miệng cười, hô lớn: - Sư phụ, lão nhân gia nhìn đủ chữa? Sao còn không ra.

- Tuệ Tư, nha đầu ngươi, sư phụ cũng dám kêu gào sao? Âu Dương Gia Vũ ôm Mộ Dung Hạ Thu trong nháy mắt xuất hiện. - Sư ... sư tôn! Nguỵ Lâm Phượng Châu hai mắt mở to, không dám tin, hô lớn. - Ân! Phượng Châu, ba trăm năm thời gian, ngươi có thể tu luyện đến Hợp thể trung kỳ, nay đột phá Hợp thể hậu kỳ, tốt lắm, không có phụ kỳ vọng của vi sư. Âu Dương Gia Vũ gật đầu, mỉm cười nói. - Sư tôn, đồ nhi cuối cùng lại thấy người, đồ nhi nhiều năm như vậy vẫn nhơ về người! Nguỵ Lâm Phượng Châu hai mắt đỏ lên, chân tình ba động, nói.

Âu Dương Gia Vũ trong lòng cảm động, cười, nhìn Nguỵ Lâm Phượng Châu giới thiệu: - Phượng Châu, đây là sư nương ngươi, còn đó là Tuệ Tư sư tỷ ngươi.

Nguỵ Lâm Phượng Châu thu liễm tâm tình, đi qua cung kính hành lễ, nói: - Ra mắt sư nương, ra mắt sư tỷ!

Mộ Dung Hạ Thu mang ra một cái thuỷ tinh hạng liên mang theo từ địa cầu, đưa cho Nguỵ Lâm Phượng Châu, mỉm cười nói: - Đây là quà ra mắt của sư nương cho ngươi, sư tỷ ngươi cũng có một cái.

Nguyễn Tuệ Tư mỉm cười, xuất ra một cái trữ vật thủ trạc, nói: - Tiểu sư muội, đây là một cái trữ vật hay dùng của Tu Chân Giới.

Nguỵ Lâm Phượng Châu tiếp nhận, mừng rỡ nói: - Cảm ơn sư nương, cảm ơn sư tỷ!

- Phượng Châu, vi sư lần này tới là muốn dẫn ngươi hành tẩu, ngơi có sự kiện gì cần giao phó lại không? Âu Dương Gia Vũ nhẹ giọng nói.

Nguỵ Lâm Phượng Châu nghe vậy so với vừa rồi đột phá cùng nhận được lễ vật càng kích động hơn, bay nhanh đến nói: - Sư tôn, chờ ta một chút, đồ nhi trở về giao phó một chút, lập tức có thể đi. Nói xong, thuần di biến mất tại không trung.

Âu Dương Gia Vũ than thầm mọt tiếng, tự mình đối với đồ nhi còn thiếu trách nhiệm a.!

Bình Luận (0)
Comment