Bạch Tử Tái Sinh

Chương 114

Bạch Chú từ miệng phun ra đầy cỏ, đứng dậy từ bãi cỏ và quay trở lại vào trong nhà.

Chẳng mấy chốc, người của trạm nghỉ bắt đầu mang đồ ăn ra, họ vào phòng ăn bắt đầu dùng bữa.

Món ăn đơn giản, đặc sản của đồng cỏ, còn có trà bơ.

Tề Cát và Tề Tang cũng trong đội ngũ mang đồ ăn.

Trạm nghỉ này chủ yếu phục vụ cho việc nghỉ ngơi, các hoạt động giải trí không nhiều, nên ăn xong họ liền chuẩn bị đi cưỡi ngựa.

"Mọi người có kinh nghiệm cưỡi ngựa không?"

"Có."

Tất cả đội của họ đều biết cưỡi ngựa.

Chỉ là không biết Bạch Tử có biết không.

Bạch Tử gật đầu: "Em biết."

Người phụ trách trạm nghỉ, Tề Tiêu, nói: "Chúng tôi mỗi tối đều có buổi tiệc lửa trại, tối nay mọi người có thể tham gia."

"À, đúng rồi, ở đây chúng tôi có thử thách cưỡi ngựa 3.000 mét, nếu các bạn muốn tham gia thì có thể thử, chạy trong 6 phút sẽ được tặng một món ăn, mỗi người chạy thành công sẽ có một món ăn, nếu mỗi người đều chạy trong 6 phút thì tối nay sẽ có 6 món ăn."

Bạch Chú: "6 người, 6 món, cũng không tồi, tối nay chắc không phải trả tiền ăn rồi."

Tề Tiêu cười ha ha: "Muốn chạy trong 6 phút không dễ như các cậu nghĩ đâu."

Mọi người đều biết ngựa chạy nhanh nhất là ngựa thuần chủng, chạy 1.000 mét trong 1 phút, nhưng tốc độ này chỉ duy trì được trong sân đua, nếu không cẩn thận ngựa dễ bị kiệt sức.

Ngựa Hãn Huyết Bảo cũng có thể đạt được tốc độ đó trong trường hợp cực hạn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

3.000 mét, ngay cả ngựa thuần chủng cũng phải mất 3 phút.

Có nghĩa là, ngựa mới là yếu tố quyết định tốc độ.

Bạch Vân Thâm hỏi: "Ngựa ở đây là hậu duệ của ngựa thuần chủng phải không?"

Bạch Chú: "Trạm nghỉ này có ai từng phá kỷ lục không?"

Chu Hòe : "Nếu ngựa không được, thì không chạy được trong 6 phút đâu, ông chủ, ông đang lừa gạt chúng tôi à?"

Tề Tiêu: "Nếu không có chút thử thách, thì đâu gọi là thử thách. Những con ngựa trong chuồng của chúng tôi có những con là hậu duệ của ngựa thuần chủng, nếu các bạn may mắn thì có thể chọn được con tốt, nếu không may thì sẽ không hoàn thành được thử thách."

Thì ra đây là thử thách về may mắn.

...

Họ đi đến chuồng ngựa để chọn ngựa.

Ngay lúc đó, có một vài khách cũng đang chọn ngựa, còn có tiếng roi quất và tiếng ngựa hí.

Tề Cát và Tề Tang dẫn Bạch Tử và mọi người đến chuồng ngựa phía tây để chọn ngựa.

Tề Tang cũng nghe thấy tiếng ngựa hí từ chuồng ngựa phía đông, không vui nói: "Lại có người đang đánh ngựa rồi, thật đáng thương."

Bạch Tử: "Nếu là để mua ngựa, sao lại phải đánh ngựa?"

Tề Tang : "Bởi vì có một bà chủ tàn ác!"

Tề Cát : "Tề Tang , đừng nói linh tinh."

Tề Tang chu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em đâu có nói linh tinh gì, đúng là vậy mà, mỗi lần Tô Nhật Na đến đều phải quất ngựa..."

Trạm nghỉ cũng làm nghề bán ngựa.

Nhưng không phải ai cũng đối xử tốt với ngựa, có người coi ngựa là bạn đồng hành, còn có người chỉ coi ngựa như công cụ.

Người sống trên đồng cỏ mỗi ngày đều gắn bó với ngựa, tự nhiên sẽ đau lòng khi thấy ngựa bị đánh.

Nhưng Tô Nhật Na là khách hàng lớn, họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Họ đi qua chuồng ngựa của công chúa.

Bạch Tử không nhịn được nói: "Tôi có thể chọn con ngựa này không?"

Tề Cát : "Bạn chắc chứ? Bạn có thể sẽ bị nó quật ngã khỏi lưng ngựa đấy."

 

"Tôi muốn vào xem thử."

Thấy Bạch Tử quan tâm đến công chúa như vậy, Tề Cát mở cửa: "Vậy bạn vào đi."

Bạch Tử bước vào, càng nhìn càng cảm thấy con ngựa trắng này thật đẹp, lông toàn thân trắng như tuyết, chắc chắn chạy trên đồng cỏ sẽ rất uyển chuyển, nhưng...

Cô nhìn kỹ, phát hiện ra trên tai công chúa có một vết sẹo nhỏ: "Cái này là gì? Sao lại có một vết sẹo nhỏ?"

Tề Tang tức giận nói: "Cũng tại Tô Nhật Na ! Công chúa trước đây đã được bán, nhưng nó quá hung dữ, đã bị trả lại nhiều lần, Tô Nhật Na không thể thuần phục được nó, khi trả lại thì tai của nó bị thiếu mất một miếng, không bán được nữa, sau đó ba tôi quyết định giữ lại nuôi."

Bạch Tử mím môi, trong mắt chợt lóe lên một tia không vui.

Con ngựa đẹp như vậy, lại mang một vết thương do con người tạo ra.

Thật là lãng phí!

Lúc này, người của Tô Nhật Na vừa hay kéo vài con ngựa ra từ chuồng ngựa phía đông. Bạch Tử và mọi người quay lại nhìn, thì thấy ở phía trước là một người phụ nữ đội mũ đỏ, sau lưng có vài người mặc trang phục Mông Cổ đi theo.

Một con ngựa trên thân có vài vết roi đỏ ửng.

Tô Nhật Na thuần phục ngựa theo cách rất đơn giản, đó là đánh, đánh đến khi ngựa phục tùng mới thôi.

"Sao lại có người như vậy chứ, sao mọi người còn giao dịch với cô ta?"

Tề Cát : "Kênh bán ngựa ở đây đều bị gia đình Tô Nhật Na kiểm soát, nếu không bán cho cô ta, chúng tôi cũng không có nhà cung cấp khác, nuôi cũng không nổi."

Một con ngựa mỗi ngày ăn không nhiều cỏ, nhưng một đàn ngựa thì lại cần rất nhiều thức ăn.

Trạm nghỉ không nuôi nổi nhiều ngựa như vậy.

Nói xong, con ngựa mà Tô Nhật Na đang dắt bất ngờ phản kháng một chút, Tô Nhật Na liền vung roi quất xuống.

"Xì—— xì——"

Mọi người đứng bên cạnh không còn cảm giác lạ lẫm, chỉ còn lại vẻ mặt chế giễu.

Tô Nhật Na quất ngựa theo một phong cách riêng, cô ta biết đánh vào chỗ nào để khiến ngựa đau, và chỉ sau vài roi, tiếng ngựa kêu càng thêm thảm thiết hơn.

Tề Cát và Tề Tang không dám nhìn tiếp.

Bạch Tử không thể nhìn thêm nữa, cô bước ra ngoài, nói: "Dừng tay!"

Tô Nhật Na dừng lại, quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Bạch Tử.

Cô ta hơi ngẩn ra một lúc, sau đó mắng một câu gì đó bằng tiếng Mông Cổ, rồi nói với Bạch Tử: "Người ngoại tộc đừng có xen vào việc của người khác, nếu không, tôi sẽ đánh cả cô đấy."

Bạch Tử và nhóm của cô rõ ràng không phải người của thảo nguyên.

Tô Nhật Na nhìn họ, nhận thấy họ chỉ là những du khách đến thăm thảo nguyên, cô ta chẳng coi Bạch Tử là gì cả.

Hơn nữa, gia tộc Tô Nhật Na rất lớn, cả tộc đều chẳng sợ ai cả.

Nói xong, Tô Nhật Na quay lại định tiếp tục quất ngựa.

Bạch Tử bước nhanh đến, nắm chặt lấy cây roi của cô ta "Nó cũng là một sinh mạng, sao cô lại đối xử tệ với nó như vậy?"

"Liên quan gì đến cô, tôi đã nói rồi, đừng có xen vào chuyện của người khác! Nếu không, tôi sẽ đánh luôn cả cô đó!"

Tô Nhật Na giật mạnh cây roi khỏi tay Bạch Tử, toàn bộ trạm nghỉ không ai dám can thiệp, lúc này Bạch Tử làm cô ta tức giận, cô ta vung roi đánh vào Bạch Tử.

Vì khoảng cách quá gần, Bạch Tử tránh không kịp.

Cây roi hạ xuống "Bốp——" một tiếng.

Lông mi Bạch Tử run lên, cô nhìn vào, trước mắt cô là ống tay áo của một bộ đồ thể thao cao cấp.

"Tề... Tề Hàn ? Anh không sao chứ?"

Cây roi đã đánh vào cánh tay của Tề Hàn , lớp áo thể thao mỏng manh chẳng thể chịu nổi sức mạnh của roi ngựa.

Tô Nhật Na chỉ cần một roi xuống là có thể làm đỏ cả lớp da ngựa, huống chi là da người!

Bạch Tử lập tức kéo tay Tề Hàn lên, xắn tay áo anh lên, quả nhiên có một vệt m.á.u đỏ.

Tô Nhật Na nhìn về phía Tề Hàn , hơi ngạc nhiên, không ngờ nhóm du khách này lại có người đẹp trai đến vậy...

 

 
Bình Luận (0)
Comment