Tô Nhật Na là người có phẩm hạnh tồi tệ.
Cô ta xem thắng thua như mây bay, chỉ là chuyện nhỏ.
Dù Bạch Tử thắng, cô ta cũng chắc chắn sẽ không giữ lời, vì vậy ván cược này thực ra chẳng cần phải tiếp tục nữa.
Bạch Tử vừa kéo công chúa từ chuồng ngựa ra, Tề Tiêu vẫn tiếp tục khuyên cô từ bỏ ván cược .
“Tề Hàn đã xử lý vết thương chưa?”
Cô ngắt lời ông, đột nhiên hỏi.
Tề Tiêu ngẩn người một lúc: “Ồ, là cậu thanh niên mặc áo khoác trắng sao? Cậu ấy đã đi xử lý vết thương rồi.”
Bạch Tử: “Vậy là được.”
“Vậy ai sẽ tính giờ?”
Tề Tiêu : “…Bạch tiểu thư, tôi đã nói nhiều như vậy, cô chẳng nghe gì cả.”
Bạch Tử nhếch mép: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giữ lời, còn cô ta có giữ lời hay không thì không phải cô ta quyết định là được.”
Khi Tô Nhật Na đồng ý, ván cược đã có hiệu lực.
Cô ta chắc chắn không thể hối hận.
Tề Tiêu thấy Bạch Tử kiên quyết như vậy, thở dài: “Hazzzza, vậy cũng được.”
Nhưng ông cũng nhận ra nhóm người này không đơn giản, có khi... người bị dạy dỗ lại là Tô Nhật Na ấy chứ.
Hơn nữa, công chúa thật sự không phải ngựa thường, nó có dòng m.á.u của ngựa Hãn huyết, xét về huyết thống thì rất có gốc gác.
Tề Tiêu nhìn công chúa: “Nhưng Bạch tiểu thư, con ngựa này không thích bị cưỡi, có lẽ tôi nên đổi cho cô con ngựa khác?”
“Tôi có một con ngựa tính cách hiền lành, cũng là hậu duệ của ngựa danh tiếng, cô xem...”
“Không cần đâu, tôi thích nó.”
Bạch Tử quay đầu vuốt ve bờm của Công chúa, ánh mắt sáng lên một chút, vẻ tự tin như đã nắm chắc trong tay.
Công chúa khẽ giật tai, miệng vẫn đang nhai cỏ chưa ăn xong.
Bạch Tử dẫn công chúa tới điểm xuất phát của cuộc thi "Một ngàn dặm", Tề Hàn đã được đưa đi xử lý vết thương ở tay, chỉ còn lại Chu Hòe , ba người và Bạch Vân Thâm đợi cô ở điểm xuất phát.
Khi họ thấy Bạch Tử dắt ngựa đến, liền tiến lên chào đón.
“Bạch Tử 。”
Bạch Tử mỉm cười với họ.
Lúc này, vài người mang theo một chiếc ghế tới, Tô Nhật Na ngồi trên ghế.
Cô ta khinh miệt nhìn Bạch Tử và công chúa, rồi nói: “Không phải tôi coi thường cô, nhưng nếu cô cưỡi con ngựa này, e là không chạy nổi mười mét đã ngã rồi, thôi thì giờ còn kịp mau đổi ngựa đi.”
Công chúa nổi tiếng là có tính tình xấu.
Dù sao thì nó đã bị đổi chủ nhiều lần và bị trả lại.
Công chúa vốn rất khó cưỡi, người mới vừa lên ngựa nếu không cẩn thận thì dễ bị ngã, nhẹ thì gãy xương, nặng thì có thể tàn tật.
Trước đây, Tô Nhật Na đã từng ngã từ lưng công chúa, gãy xương đùi và phải dưỡng một thời gian dài mới hồi phục.
Nếu không phải vì công chúa giá trị không nhỏ, lại còn phải trả lại cho trạm và hoàn lại tiền, cô ta đã g.i.ế.c nó để làm thịt từ lâu rồi!
Một con ngựa mà cô ta còn không thể thuần hóa, thì cô gái trước mặt này sao có thể thuần phục được?
Cô ta chẳng tin chút nào!
Bạch Tử không để tâm đến lời nói của cô ta, chỉ nói vài câu với Bạch Vân Thâm và mọi người, rồi dẫn công chúa đến điểm xuất phát chuẩn bị cưỡi lên.
Bạch Vân Thâm định lên giúp cô, vì công chúa là ngựa trưởng thành, khá cao lớn!
Phải biết rằng có một số người mới học cưỡi ngựa còn phải dùng ghế đệm, bên cạnh còn cần người hỗ trợ.
Nhưng Bạch Tử làm động tác rất thành thạo, hai tay đặt trên lưng công chúa, dùng lực lộn người lên, nhẹ nhàng ngồi vững trên lưng ngựa.
Bạch Vân Thâm và những người khác đều ngẩn người, “……”
Không ngờ Bạch Tử lại biết cưỡi ngựa, nhìn cách cô cưỡi ngựthành phố A thạo, chẳng giống người mới học chút nào, mà giống như một nữ tướng chiến trường hơn!
Tô Nhật Na thấy Bạch Tử đã cưỡi lên ngựa, khinh bỉ nói: “Không quá hai phút, cô sẽ bị ngã thôi.”
Tuy nhiên, Bạch Tử không những không ngã, mà còn ngồi rất vững trên lưng công chúa.
Công chúa nhẹ nhàng lắc tai, hiện tại dường như không phản đối Bạch Tử cưỡi trên lưng mình.
Tô Nhật Na thấy thế, trong lòng không phục, lại nói: “Cưỡi lên rồi cũng không chạy được, cưỡi được chỉ là bước đầu thôi, cô may mắn mà thôi!”
Lời này của cô ta cũng không sai, vì hiện giờ công chúa không phản đối Bạch Tử cưỡi, nhưng nó vẫn đứng im tại chỗ chưa chạy.
Bạch Tử liếc nhìn chiếc dây cương ở trên miệng công chúa, trực tiếp giơ tay tháo nó xuống.
Tề Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của cô, vội vàng ngừng lại: “Đừng, Bạch tiểu thư, không có dây cương, cô không giữ được nó đâu!”
Dây cương là công cụ dùng để điều khiển ngựa chạy, giống như vô lăng của xe ô tô.
Công chúa vốn tính khí đã hoang dã, nếu không có dây cương thì còn ra sao?
Bạch Tử tháo dây cương và ném xuống đất.
Không còn sự kiềm chế của dây cương, công chúa lắc lư bộ lông, dường như cảm thấy thoải mái hơn.
Bạch Tử vuốt ve bộ lông của nó, cúi xuống bên tai công chúa và thì thầm điều gì đó.
“hí——”
Công chúa đột nhiên ngửa cổ lên trời kêu một tiếng, rồi phi nhanh như gió lao đi—
“……”
Một cơn gió thổi qua.
Bụi mù bay lên, người và ngựa đã biến mất khỏi tầm mắt.
May mắn là chiếc đồng hồ bấm giờ ở bên cạnh đã bắt đầu tính giờ ngay khi công chúa lao ra.
Mọi người không ngờ công chúa lại bất ngờ lao đi như vậy, Bạch Vân Thâm lo lắng Bạch Tử sẽ gặp tai nạn, vội vàng leo lên chiếc xe địa hình đã chuẩn bị sẵn, “Nhanh, đuổi theo!”
Mọi người lên xe, đạp mạnh ga, đuổi theo công chúa.
Cảnh tượng này thực sự ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tô Nhật Na bị đất b.ắ.n đầy mặt, cô ta khạc một tiếng, mắng: “Cô chắc chắn sẽ ngã từ lưng ngựa xuống! Cứ để cô ngã c.h.ế.t đi!”
...
Công chúa mang Bạch Tử trên lưng, tốc độ cực kỳ nhanh, chạy về phía trước.
Cánh đồng rộng mênh mông, phía trước không một bóng cây, chỉ có bầu trời và đồng cỏ.
Khi ngồi trên lưng ngựa, độ dốc khá cao, không có dây cương, vì vậy Bạch Tử phải nắm chặt bờm của công chúa, cúi người sát lưng ngựa, cố gắng giảm thiểu sức cản không khí và nguy cơ bị văng ra khỏi ngựa.
Phía sau, Bạch Vân Thâm và mọi người ngồi trên chiếc xe địa hình, hạ cửa kính xuống, Bạch Vân Thâm cầm loa kêu lên: “Bạch Tử , chú ý an toàn!!”
Bạch Tử nghe thấy, liếc nhìn họ một cái.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️
Cô thúc ngựa chạy nhanh, “Đi!”
Công chúa tốc độ quá nhanh.
Trên lưng ngựa chỉ có thể thấy một bóng dáng áo tím nhạt, nhẹ nhàng vút qua như gió, một đường lao vút đi, khí phách vô cùng.
Trên xe địa hình, Chu Hòe đứng ở cửa sổ trời, anh phải phóng to màn hình điện thoại mới có thể thấy được Bạch Tử trên lưng ngựa.
Đột nhiên, một sợi dây buộc tóc tím nhạt bay trong không khí.
Chu Hòe vươn tay bắt lấy, sợi dây rơi vào lòng bàn tay anh.
Đó là dây mà Bạch Tử buộc tóc, có lẽ do gió thổi bay.
Anh nhìn sợi dây trong tay, ngẩn ra một lúc, rồi gấp lại, bỏ vào túi.
Ba nghìn mét, tưởng chừng xa xôi.
Nhưng ba phút trôi qua như một cái chớp mắt, một vòng đi qua, trà bơ trong tay Tô Nhật Na vẫn chưa kịp làm nguội, con ngựa và cô gái đã phi ngược trở lại từ xa.
“Tiểu thư! Nhìn kìa, cô gái kia đang cưỡi ngựa quay lại!”
Tô Nhật Na vừa uống một ngụm trà, nghe thấy vậy thì phun ra một ngụm, suýt chút nữa bị bỏng: “Cái gì? Cô ta quay lại rồi!?”
“Cô ta không bị ngã xuống sao!?”
“Có vẻ như là không.”
Sao có thể thế được?
Con ngựa trắng bây giờ lại trở nên hiền hòa như vậy sao??
“Bao nhiêu thời gian rồi!” Tô Nhật Na đột nhiên đứng dậy, chạy tới trước máy bấm giờ để xem.
Kỷ lục mà cô ta lập ra trước đây là 3 phút 06 giây.
Và thời gian trên đồng hồ bấm giờ lúc này là...
Vừa mới qua 3 phút.