Mái của ca-nô được làm bằng kính đặc biệt.
Có thể nhìn rõ từ trong ra ngoài và từ ngoài vào trong.
Vì vậy, khi họ vượt qua thuyền của Lương Văn Thư , không chỉ Lương Văn Thư nhìn thấy Bạch Tử, mà Bạch Tử cũng nhìn thấy rõ ràng biểu cảm tức giận của Lương Văn Thư .
Bạch Tử bình tĩnh quay đầu, khuôn mặt không cảm xúc, không bị ảnh hưởng bởi cô ta.
Kiếp trước, Lương Văn Thư không phải là người của cô.
Kiếp này, đương nhiên cũng không thể là.
...
Họ đến đảo.
Nhân viên đã chuẩn bị ba chiếc xe chung chuyển, mang theo áo mưa, đưa tất cả mọi người về trang viên.
Còn ở phía bên kia đảo, Lương Thế Bách vẫn đang quan sát tình hình biển với kính viễn vọng.
Hai chiếc du thuyền lúc nãy, trong một chiếc có Bạch Tử và nhóm người kia, dĩ nhiên Lương Thế Bách cũng nhìn thấy.
Khi Lương Văn Thư đến bờ, toàn thân cô ướt sũng, người giúp việc vội vàng chạy lên dùng khăn tắm quấn quanh cô.
" Văn Thư , sao em lại ra biển vào lúc này?"
Lương Văn Thư tức giận đến mức không thở nổi, trong lòng không hề nhận ra sai lầm của mình, mà còn cảm thấy rất oan ức.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️
"Anh à! Họ vừa phóng nước biển vào người em, em còn bị sặc nữa!"
Lương Thế Bách cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó trước đó.
Thực ra, chiếc ca-nô mà Bạch Tử và cả nhóm ngồi, với động cơ mạnh mẽ tạo ra tốc độ nhanh như vậy, việc tạo ra sóng biển là chuyện bình thường.
Liệu có phải họ cố tình không, cũng không thể nói rõ.
Có thể chỉ là Lương Văn Thư không may mắn, trúng phải sóng lúc đó.
Lương Thế Bách bất lực nói: "Về trước đi! Chờ một lát nữa mưa sẽ lớn hơn đó, đừng để bị cảm lạnh."
Nhưng Lương Văn Thư trong lòng lại nghĩ, cô và Tề Hàn , Bạch Chú không có thù oán gì, có lẽ chính là ý tưởng của Bạch Tử!
Chắc chắn là cô cố tình muốn làm bẽ mặt cô ta, muốn nhìn thấy cô ta thảm hại, đúng không!
Thật là ghê tởm, cái tên Bạch Tử này.
Khi trở về nơi ở, Lương Văn Thư thay một bộ đồ khác, vội vàng chạy đến phòng Lương Thế Bách để nói với anh về suy nghĩ của mình.
"Anh, em có một ý tưởng."
Lương Thế Bách đang đọc sách, trong video là các bài học về tài chính, anh đang tự học!
Khi thấy Lương Văn Thư vào, anh tắt video, điềm tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lương Văn Thư trước đó đã suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy chỉ nghe lời của Trầm Thanh Thanh là không đáng tin.
Bạch Tử có một thân phận rất đáng ngờ!
Nhớ lại vụ việc về nước hoa hoa hồng trước đó, lúc đó Lương Văn Thư đã có chút nghi ngờ về thân phận của Bạch Tử.
Nhưng lúc đó, Trầm Thanh Thanh đã đưa ra giả thiết nói rằng đó là quà mà Chu Hòe mua cho cô, rồi cho qua.
Cô không suy nghĩ kỹ.
Giờ suy nghĩ lại, cô càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lương Văn Thư ngồi đối diện Lương Thế Bách , phân tích nói: "Anh, em nghĩ thân phận của Bạch Tử không đơn giản đâu!"
"Anh thử nghĩ xem, dù Bạch Tử thực sự là bạn gái của Chu Hòe đi nữa, dù Chu Hòe có thể đưa cậu ta đi chơi, nhưng làm sao Chu Hòe có thể dễ dàng giới thiệu cậu ta cho những người có thân phận như Bạch Vân Thâm được?"
Nếu ba mẹ của Bạch Tử là người nông thôn bình thường, thì rõ ràng không thể có mối quan hệ với một công tử nhà giàu như Chu Hòe được . Dù giờ đây họ có thể yêu nhau, nhưng tương lai cũng không thể kết hôn được.
Chu Hòe có thể không hiểu điều này sao?
Nhà giàu luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, ngay cả khi không môn đăng hộ đối thì cũng phải tìm một người phụ nữ có ảnh hưởng, có lợi cho gia đình.
Rõ ràng, tất cả những điều này đều không phù hợp với Bạch Tử!
Lương Thế Bách hiểu ý của Lương Văn Thư: "Ừm, rồi sao nữa?"
Lương Văn Thư: "Điều quan trọng là, Bạch Tử họ gì, họ Bạch!"
Lương Thế Bách khẽ rũ mắt: "Ý em là Bạch Tử cũng là người Bạch gia sao?"
Lương Văn Thư đập bàn: "Đúng!"
"Trước đây em đã hỏi Trầm Thanh Thanh , cậu ấy nói đã điều tra, ba mẹ ruột của Bạch Tử không phải là gia đình hào môn. Em cũng đã điều tra về Bạch Vân Thâm, theo tài liệu, Bạch Vân Thâm là con trai duy nhất! Không có em gái."
"Trước đây Bạch Tử còn gần gũi với Bạch Chú ở trường, vậy câu trả lời chỉ có thể là một thôi."
Lương Thế Bách nhìn Lương Văn Thư một cách nghiêm túc.
Lương Văn Thư chậm rãi nói: "Em nghi ngờ, Bạch Tử cũng là con riêng của Bạch gia ! Cậu ta là em gái của Bạch Chú!"
"…………"
Lương Văn Thư phân tích rất rõ ràng: "Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ, Bạch Tử cũng họ Bạch, lại còn quan hệ gần gũi với họ, điều này chỉ có thể chứng tỏ họ có mối quan hệ không đơn giản, chính là quan hệ thân thích!"
"Giả sử cậu ta là em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Chú , thì không phải Chu Hòe đưa cậu ta đi chơi, mà chính là Bạch Chú đưa cậu ta đi, Bạch Vân Thâm tính ra chính là anh họ của Bạch Tử!"
Lương Thế Bách : "...Em có chứng cứ không?"
Lương Văn Thư: "Không có, đây chỉ là suy đoán của em."
"Nhưng chỉ có đáp án này thôi, nếu Bạch Tử là em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Chú , thì việc Chu Hòe ở bên cậu ta cũng hợp lý. Em nghĩ suy đoán của mình không sai đâu, Bạch Tử nhất định là người Bạch gia , trước đây nếu không có mối quan hệ và kênh mua thì cậu ta sẽ không thể nào mua được loại nước hoa đó."
Nếu Bạch Tử là con riêng của Bạch gia , thì Lương Văn Thư sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và mọi thứ cũng sẽ rõ ràng hơn.
Lương Thế Bách ánh mắt trở nên trầm ngâm, nói: "Bạch Tử có phải con riêng hay không không quan trọng, quan trọng là, tốt nhất đừng gây thù chuốc oán với cô ấy."
Lương Văn Thư rất không hài lòng:"Một đứa con riêng, có họ Bạch thì đã cao quý lắm sao? Anh, em không chịu nổi cậu ta!"
Trước đây ở trường đã có không ít thù hận, giờ bảo không kết thù thì đã muộn rồi.
Lương Thế Bách : "Văn Thư, dù sao Bạch gia cũng là công ty đầu ngành ở Thành phố Q , có thêm bạn bè thì thêm đường đi."
Lương Văn Thư khinh thường nói: "Hứ, chỉ dựa vào cậu ta à?"
"Đừng nói là Bạch Tử, cho dù là Bạch Chú cũng chỉ là nhánh phụ của Bạch gia thôi, người thực sự quan trọng là Bạch Vân Thâm! Bạch Vân Thâm mới là người đáng kết giao. Thôi, anh đừng quản em, em tự biết rõ."
…
Bên kia, trên đảo.
Bạch Tử và những người khác đã trở về biệt thự.
Bạch Tử tắm xong, trước khi trời mưa, người giúp việc đã mang lồng chim từ ban công vào trong phòng.
Dưới lầu, người giúp việc đã làm xong bánh ngọt, một người giúp việc mang lên cho Bạch Tử.
"Tiểu thư, xin mời dùng."
"Cảm ơn."
Cầm miếng bánh vào phòng, lúc này trời đang mưa, trong phòng đang chiếu phim, vừa thưởng thức bánh ngọt vừa xim phim, cảm giác tuyệt vời biết bao!
Tuy nhiên, trước khi ăn bánh, Bạch Tử muốn tìm một bộ phim kịch tính!
Cô cầm điều khiển tìm kiếm phim ma, trong lúc tìm, Bạch Tử không để ý rằng chiếc bánh trên bàn đã bị Hera lén lút mổ.
Hera mổ một miếng bánh, cảm thấy rất ngon!
Nó mổ nhanh hơn.
Khi Bạch Tử tìm được bộ phim ma, quay lại thì thấy chiếc bánh bị mổ tơi tả.
"Hera!!"
"Chíp——"
Bạch Tử đi đến, nhốt nó vào lồng.
"Sao lại lén chạy ra ngoài, còn ăn bánh của tao nữa! Giờ tao chẳng ăn được nữa rồi."
Bạch Tử tiếc rẻ lau chùi kem trên bàn, rồi mang đĩa bánh ra ngoài, chuẩn bị thay một chiếc khác.
Nhưng cô quên mất bộ phim ma cô vừa tìm xong đang chiếu dở.
Bạch Tử vừa ra ngoài, thì Bạch Chú từ phòng đi ra, định tìm Bạch Tử chơi trò chơi bàn, thấy cửa không đóng, anh gọi một tiếng rồi đi vào—