Bạch Tử Tái Sinh

Chương 22

Màn "tẩy trắng” này thật tuyệt vời.

Một cách vô tình, cô ta đã tiết lộ rằng mình bị bệnh động kinh và nếu tham gia huấn luyện quá sức, có thể sẽ phát bệnh.

Cả lớp nghe thấy lời của Trầm Thanh Thanh , ai nấy đều vỡ lẽ.

Hóa ra Trầm Thanh Thanh không tham gia huấn luyện quân sự là vì bị bệnh, nếu như vậy thì cũng có thể thông cảm được.

Cuộc đấu trí tiếp tục

Mục đích "tẩy trắng” của Trầm Thanh Thanh đã đạt được, cô ta không tiếp tục giả vờ nữa, mà rời khỏi đội với vẻ mặt đầy tủi thân.

Trước khi đi, cô ta còn cố tình liếc nhìn Bạch Tử ở phía sau với ánh mắt đầy tự mãn.

"Đê tiện! Chỉ với mấy trò nhỏ như vậy, mà cô cũng muốn đấu với tôi ư? Hừ!"

Tuy nhiên, Bạch Tử chỉ nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Khi Trầm Thanh Thanh thấy biểu cảm đó, lưng cô ta  lạnh toát, một cảm giác xấu hổ dâng lên.

Nhưng cô ta không nghĩ Bạch Tử có thể làm gì mình, nên buổi trưa hôm đó, Trầm Thanh Thanh lại khóc lóc với mọi người, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon để chia sẻ.

Cô ta nói chắc chắn là có người muốn hãm hại cô ta, nên mới đi lôi chuyện trên diễn đàn ra bôi nhọ cô ta!

Cô ta còn cố tình chỉ đích danh Bạch Tử, vì chỉ có cô, người chị độc ác này, mới làm những chuyện như vậy sau lưng cô ta.

Nói thật, chiêu này của Trầm Thanh Thanh khá hiệu quả.

Mọi người nhanh chóng nghe theo lời cô ta và nghĩ rằng tất cả những nghi ngờ xấu đều bắt nguồn từ Bạch Tử.

"Đúng rồi, chắc chắn là Bạch Tử, Thanh Thanh, cô ấy chắc là ghen tỵ với thân phận thật sự của cậu, nên mới muốn bôi nhọ danh tiếng của cậu! Loại người như vậy thật là ghê tởm!"

"Suy nghĩ lại thì đúng là vậy, chúng mình mới chỉ quen cậu không lâu, ai lại có thể làm ra chuyện như vậy trên diễn đàn? Chắc chắn là một người quen biết cậu nhưng lại không thể chịu đựng được cậu, chỉ có thể làm những việc như vậy để phá hoại!"

"Suy đi nghĩ lại, chỉ có Bạch Tử là người khả nghi nhất, chắc chắn là cô ấy!"

"Xem ra từ giờ chúng ta phải rất cẩn thận khi tiếp xúc với Bạch Tử!"

Nghe xong những lời này, Trầm Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Ôi trời, những kẻ ngốc này rất dễ bị mình dụ dỗ chỉ với vài câu ngon ngọt và chút đồ ăn ngon, là đã hoàn toàn bị mua chuộc rồi."

Cô  ta lại bắt đầu tận hưởng những lời khen ngợi của mọi người.

Để hoàn toàn làm sáng tỏ, Trầm Thanh Thanh còn đặc biệt đăng lên diễn đàn một bản sao giấy xin nghỉ bệnh của mình.

Thế nhưng, cô ta không ngờ rằng, bài viết trên diễn đàn lại tung ra bằng chứng xác thực lần nữa!

Trong bài viết đó, người ta đã đăng tải một bản báo cáo khám sức khỏe của cô ta từ vài tháng trước tại bệnh viện thành phố A, rất rõ ràng cho thấy Trầm Thanh Thanh hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí còn hơi béo.

Làm sao có thể giả mạo một báo cáo khám sức khỏe trong vòng chưa đầy một tháng?

Lẽ nào trong một tháng ngắn ngủi, Trầm Thanh Thanh từ người khỏe mạnh đột ngột mắc phải bệnh động kinh?

Đó là quá giả tạo! Đây rõ ràng là cô ta đã giả mạo bệnh để né tránh huấn luyện quân sự cường độ cao!

Diễn đàn lại nổ ra một cuộc tranh cãi.

Một phần nhỏ người cho rằng Trầm Thanh Thanh thực sự bị bệnh động kinh.

Nhưng phần lớn mọi người đều tin rằng Trầm Thanh Thanh đã làm giả báo cáo y tế, vì báo cáo khám sức khỏe ở bệnh viện thành phố rõ ràng viết cô ta rất khỏe mạnh.

Danh tiếng của Trầm Thanh Thanh lại bị hủy hoại thêm một lần nữa.

Cô ta tức giận cầm điện thoại tìm đến Bạch Tử, chất vấn:

"Là cô đưa báo cáo khám sức khỏe của tôi lên diễn đàn phải không?"

Bạch Tử lạnh nhạt dựa vào gốc cây, không thèm nhìn cô ta một cái:

"Không giả vờ nữa sao?"

Trầm Thanh Thanh nheo mắt lại, lộ vẻ giận dữ:

"Bạch Tử, tại sao cô luôn đối đầu với tôi như vậy?"

Bạch Tử thản nhiên nói:

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

"Đối đầu với cô? Là cô cứ bám lấy tôi không chịu buông thôi."

Trầm Thanh Thanh nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Tử, chỉ hận không thể xông lên mà xé nát mặt cô!

"Đê tiện!"

Lúc này, cô ta chợt nhìn thấy một nhóm người đi tới gần.

 

Trầm Thanh Thanh lập tức bắt đầu diễn kịch, cô ta nhìn Bạch Tử với vẻ mặt đầy tổn thương, nói:

"Chị à, em đã nói rồi, em không để ý việc chị cướp đi 18 năm cuộc đời của em. Em có thể không để ý tất cả, nhưng tại sao chị cứ phải dùng những thủ đoạn nhỏ sau lưng để làm tổn thương em? Ba mẹ đã nuôi chị suốt 18 năm, nếu chị không vì họ mà nghĩ, thì cũng phải suy nghĩ một chút cho mình chứ!"

Nhóm người mới tới nghe thấy lời cô ta, lập tức dừng lại xem kịch.

Trầm Thanh Thanh tiến tới nắm lấy cánh tay của Bạch Tử, nhưng Bạch Tử đã đứng lên khỏi gốc cây, khiến Trầm Thanh Thanh ngã ngửa ra đất.

"A! Chị, sao chị lại đẩy em!"

Bạch Tử nhìn cô lạnh lùng.

Nhóm người xung quanh thấy cảnh tượng này liền vội vàng lao tới:

"Bạch Tử, cậu quá đáng lắm rồi! Cậu biết là việc bịa đặt trên diễn đàn là phạm pháp không?"

Bạch Tử liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt như nhìn đám ngu ngốc.

Nếu là Bạch Tử của kiếp trước, có lẽ lúc này cô sẽ vô cùng lo lắng và vội vàng giải thích với họ.

Nhưng kiếp này, Bạch Tử đâu có rảnh rỗi mà làm chuyện vô ích đó.

Thời gian nghỉ trưa không dài, cô cần phải nghỉ ngơi để giữ sức cho buổi chiều tiếp tục huấn luyện.

Vậy nên cô không có chút sức lực nào để tán gẫu, quay người bỏ đi.

Mọi người thấy thái độ của Bạch Tử càng thêm tức giận.

"Cái loại người này là gì vậy! Thật không thể tin được, phẩm hạnh đến thế là cùng!"

"Thanh Thanh, cậu không sao chứ? Đừng lo, bọn mình tin cậu mà! Bài viết trên diễn đàn chắc chắn là do Bạch Tử đăng, thật là mất mặt!"

"Bạch Tử chắc chắn ghen tị với thân phận thật sự của cậu, từ khi cậu trở về cướp đi cuộc sống sung sướng của cô ấy, nên mới luôn tìm cách gây khó dễ cho cậu, thật là ghê tởm!"

Bạch Tử rời đi, định quay lại lều nghỉ ngơi.

Mới vừa về đến lều, cô nghe thấy tiếng khóc.

Cô nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc, nhận ra đó là Từ Hiểu Đồng .

Từ Hiểu Đồng  mặt đầy mụn, dù có phủ một lớp phấn dày cũng không che giấu được, càng đổ mồ hôi thì càng trông khủng khiếp, lúc này cô đang ôm mặt khóc nức nở trên giường.

Mặt Từ Hiểu Đồng  giống hệt Bạch Tử của kiếp trước, đều vì bôi kem chống nắng của Trầm Thanh Thanh mà bị dị ứng.

Tuy nhiên, có vẻ như tình trạng của Từ Hiểu Đồng  còn tệ hơn của Bạch Tử.

Bạch Tử trước kia bị dị ứng, không dám trang điểm và không dám làm gì cả, nên tình trạng khá ổn.

Còn Từ Hiểu Đồng  tự mình làm tổn thương bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ để lại sẹo và làm hỏng cả khuôn mặt.

Là con gái , Bạch Tử hiểu rõ khuôn mặt quan trọng như thế nào.

Kiếp trước, cô cũng đã tuyệt vọng.

Cô nghĩ một chút rồi đi đến, nói: "Từ Hiểu Đồng , đừng trang điểm nữa, tôi có một phương thuốc cho cậu, cậu đi mua thuốc mỡ về bôi nhé."

Từ Hiểu Đồng  lấy tay che mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Bạch Tử.

"Cậu nói gì?"

Bạch Tử lấy kem chống nắng của Trầm Thanh Thanh từ trong túi sách của cô ra, lạnh nhạt nói: "Đừng dùng cái này nữa."

Từ Hiểu Đồng  lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: "Cậu có ý gì?"

Bạch Tử đáp: "Nếu cậu tin tôi thì đừng dùng nữa, đi mua thuốc mỡ về bôi, nếu không tin, thì thôi."

Từ Hiểu Đồng  mơ hồ cảm giác có thể là do kem chống nắng của Trầm Thanh Thanh khiến mới  khiến mặt cô bị dị ứng.

Nhưng cô vẫn chưa chắc chắn.

Nghe Bạch Tử nói vậy, cô ngồi im lặng một lúc rồi bỗng hiểu ra điều gì đó, nói:

"Bạch Tử, bây giờ tôi mới hiểu, trước đây cậu không phải coi thường tôi, mà là đang khuyên tôi đừng dùng đồ của Trầm Thanh Thanh đúng không?"

Bạch Tử không trả lời, chỉ tìm kiếm hình ảnh thuốc mỡ trên điện thoại.

"Chính là thuốc mỡ này, sau này cậu chỉ cần bôi nó, kiêng ăn cay, nửa năm là ổn thôi."

Từ Hiểu Đồng  sau khi mặt bị hủy hoại, mọi người đều cười nhạo cô, nên cô phải dùng phấn nền dày để che đi, nhưng tình trạng ngày càng nghiêm trọng.

Cô không ngờ Bạch Tử lại giúp mình.

Ngay lập tức, nước mắt cô tuôn rơi: "Cảm… cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu…"

 

 
Bình Luận (0)
Comment