Bạch Tử Tái Sinh

Chương 54

Qua Gia là tài năng của khoa Tin học Đại học T.

Dù xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường, nhưng anh luôn dựa vào tài năng thiên bẩm về máy tính mà được Đại học T chu cấp, không phải đóng học phí một đồng nào, mỗi năm còn nhận rất nhiều học bổng.

Ngoài ra, cũng có rất nhiều công ty tìm Qua Gia viết chương trình, anh sớm đã giúp đỡ gia đình, mua nhà ở thành phố Q, đạt được tự do tài chính.

Hai nơi anh thường xuyên xuất hiện nhất là căng tin và thư viện của Đại học T.

Trước đây, Tề Hàn đã từng nhờ Qua Gia viết chương trình trí tuệ nhân tạo cho căn hộ trên tầng thượng của khu Khúc Gia Viên, nhưng Qua Gia đã từ chối.

Anh là một thiên tài, nhưng lại rất khó gần, người thường không thể mời được.

Tề Hàn có rất nhiều lựa chọn khác, nên không "cứng đầu" với Qua Gia mà chuyển sang tìm một công ty nước ngoài để hoàn thành công trình trang trí và viết chương trình trí tuệ nhân tạo.

Sau khi hiểu rõ những chuyện này, Bạch Tử có vẻ đã hiểu cách mà Trầm Thanh Thanh tìm gặp Qua Gia .

Khả năng cao là sau khi nghe nói về danh tiếng thiên tài trong khoa Tin học của Qua Gia , cô ta đã đến thư viện hoặc căng tin, ngồi đợi để tình cờ gặp Qua Gia , rồi bắt đầu tận dụng sở trường của mình, từng bước từng bước làm Qua Gia trở thành đồng phạm của mình.

Nếu không, Bạch Tử tuyệt đối không tin, trước đó Trầm Thanh Thanh lại tỏ thái độ khinh thường Qua Gia như vậy, sau này lại thay đổi hoàn toàn để làm bạn với anh . Chắc chắn là vì danh tiếng thiên tài của Qua Gia mà cô ta mới chủ động tiếp cận.

Trầm Thanh Thanh à, mỗi bước đi của cô đều tính toán kỹ càng, cô đã sớm chuẩn bị cho tương lai.

Còn nghĩ lại Bạch Tử ở kiếp trước, cô còn phải lo lắng về tiền sinh hoạt.

Với Bạch Tử lúc đó, làm sao có thể đấu lại Trầm Thanh Thanh chứ?

Thật tiếc, ở kiếp này, Trầm Thanh Thanh , cô đến muộn rồi. Để tôi cho cô nếm thử cảm giác bị cướp mất cơ hội.

——

Trầm Thanh Thanh và những người bạn trở lại trường.

Chỉ riêng buổi sáng ở quán cà phê, Trầm Thanh Thanh đã chi gần hai  vạn tệ  .

Số người xếp hàng thực sự quá đông, mặc dù hai vạn cũng không phải là số tiền quá lớn, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc số tiền đó là trả cho Bạch Tử, trong lòng Trầm Thanh Thanh lại thấy rất khó chịu!

Hoàng Thái Liên: “Thanh Thanh, cậu không biết quán cà phê đó là của Bạch Tử sao?”

Quả nhiên, cái miệng chẳng bao giờ ngừng chọc ngoáy. Trầm Thanh Thanh kiềm chế cơn tức giận trả lời: “Không biết.”

Chúc Tiểu Xuân: “Hóa ra Bạch Tử thật sự có thủ đoạn, quán cà phê này ngay cả cậu cũng không biết…”

Trầm Thanh Thanh bị thiệt thòi trong lòng, không muốn tiếp tục bàn về Bạch Tử, liền ngắt lời nói của cô bạn: “Được rồi, đừng nhắc đến chị ấy nữa, các cậu đi trước đi, mình phải đến thư viện một lát.”

Nói xong, Trầm Thanh Thanh lập tức quay người rời đi.

Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên đứng ngơ ngác tại chỗ.

Trầm Thanh Thanh đến thư viện, cô đã nghe nói Qua Gia , thiên tài trong khoa Tin học, thường xuyên đến thư viện để lên mạng.

Qua Gia là một mối quan hệ không thể bỏ lỡ!

Trầm Thanh Thanh nhất định không thể để lỡ cơ hội này.

Kết thân với Qua Gia , anh có thể giúp cô ta vận hành một số dữ liệu trên mạng, điều này sẽ rất có ích cho tương lai của cô ta!

Nghe nói Qua Gia là một “mọt sách”!

Để làm quen với Qua Gia , hôm nay Trầm Thanh Thanh đã đặc biệt chuẩn bị trang phục, mặc một chiếc váy xếp ly trong sáng, cô không tin Qua Gia , cái anh chàng suốt ngày ở trong nhà, lại không bị thu hút!

Lúc đầu, cô định vào quán cà phê của Bạch Tử để hạ thấp Bạch Tử một chút, nhưng không ngờ lại phát hiện ra quán cà phê đó chính là của Bạch Tử.

Bị mất mặt, giờ Trầm Thanh Thanh rất cần lấy lại sự tự tin.

Cô đến thư viện, và Nhân viên quản lí thư viện đã bị Trầm Thanh Thanh mua chuộc, thấy cô đến, liền vội vã đi tới nói: “Thanh thanh, cháu đến sớm quá, Qua Gia chưa đến.”

Trầm Thanh Thanh nhíu mày: “Không phải anh ấy hay đến thư viện vào giờ này sao? Sao hôm nay lại chưa đến?”

Nhân viên quản lí : “Ta cũng không rõ, nhưng mặc dù cậu ấy chưa đến, cháu cũng  có thể ngồi đợi ở chỗ đó trước.”

Trầm Thanh Thanh có chút bất lực, nhưng cũng đành phải vậy.

Cô đi đến chỗ thường ngồi của Qua Gia để đợi, còn lấy điện thoại ra soi xét trang phục của mình, không có chút khuyết điểm nào thì mới yên tâm.

 

Không lâu sau, Qua Gia mang theo máy tính đến thư viện.

Ban đầu, anh định đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, nhưng vừa đi đến gần, anh đã phát hiện ra Trầm Thanh Thanh đang ngồi ở đó!

Qua Gia ngay lập tức nhận ra Trầm Thanh Thanh là cô gái ở quán cà phê đã gây chuyện với anh, còn khinh thường anh, nói là có chứng ám ảnh sạch sẽ.

Anh không có ấn tượng tốt gì với cô ta, thậm chí còn có phần chán ghét.

Vì vậy, Qua Gia quyết đoán cầm máy tính ngồi ở một bàn khác, cách xa Trầm Thanh Thanh .

Trầm Thanh Thanh không phát hiện ra Qua Gia đã đến, cô ta đã đợi mười phút mà không thấy anh, trong lòng không khỏi lo lắng, đứng dậy đi tìm Nhân viên quản lí hỏi: “Dì ơi, không nói là anh ấy sắp đến rồi sao? cháu đợi lâu như vậy mà sao anh ấy vẫn chưa đến? Dì có nhầm không?”

Nhân viên quản lí ngạc nhiên: “Không phải đâu! ta vừa thấy cậu ấy đến rồi mà?”

“Đến rồi?”

Trầm Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu? cháu chẳng thấy ai cả.”

Nhân viên quản lí đứng dậy khỏi ghế, nhìn quanh các chỗ ngồi phía trước, phát hiện Qua Gia đang ngồi ở dãy ghế gần cửa sổ và chỉ tay về phía đó.

“Đó không phải là cậu ấy sao?”

Trầm Thanh Thanh nhìn theo tay Nhân viên quản lí, phát hiện ra Qua Gia , người không mấy chú ý đến vẻ ngoài của mình.

Cô kinh ngạc!

Cái gì??

Người đàn ông lôi thôi lếch thếch trong quán cà phê ban nãy lại chính là Qua Gia ??

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Trầm Thanh Thanh mặt mày tái mét, lúc trắng lúc xanh, kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.

Nếu người này là Qua Gia , vậy thì kế hoạch để lại ấn tượng tốt với anh của cô ta có thể đã thất bại ngay từ đầu!

Trầm Thanh Thanh suýt nữa ngã quỵ, lùi lại hai bước, trong lòng vội vàng suy nghĩ xem phải làm thế nào.

Cô ta thực sự không muốn bỏ qua Qua Gia , người có thể trở thành trợ thủ đắc lực trong tương lai, vì vậy cô ta đành gắng gượng, bước về phía anh và ngồi xuống đối diện.

Qua Gia nhận ra có người ngồi đối diện, nhíu mày một chút, liếc nhìn cô một cái.

Trầm Thanh Thanh cười có phần ngượng ngùng, nói một cách dịu dàng: "Chào anh."

Qua Gia chỉ đơn giản là không quay đi mà thôi, không thèm đáp lại.

Anh lười biếng đáp lại, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Trầm Thanh Thanh thấy anh không trả lời, lại tưởng Qua Gia không ghét mình, liền vội vàng nói: "Chào anh, tôi đến xin lỗi, trước đó ở quán cà phê thật sự rất xin lỗi, thực ra là bạn tôi bảo tôi nói vậy, chứ mình không có ác cảm gì với anh…"

" Cô nói xong chưa?"

Qua Gia đóng máy tính lại, đứng dậy rời đi, lên tầng ba của thư viện.

" Này, anh gì ơi..."

Trầm Thanh Thanh gọi hai lần, nhưng Qua Gia đã rời đi mất.

Cô bất lực thở dài, xong rồi!

Tất cả là do Bạch Tử!

Nếu không phải vì cô, cô ta cũng đâu có đắc tội Qua Gia !

Giờ thì phải làm thế nào để lấy lại thiện cảm của Qua Gia đây?

 

Bạch Tử bận rộn cả ngày ở quán cà phê, đến tối mới đóng cửa nghỉ ngơi.

Khi tính toán doanh thu buổi tối, vợ chồng dì Phương vui mừng nhảy lên.

Thấy họ vui vẻ như vậy , Bạch Tử cũng cảm thấy vui theo.

"Tiền này đủ để duy trì chi phí vận hành của cửa hàng, cháu nghe nói tầng hai cũng có mặt bằng cho thuê, nếu kinh doanh tiếp tục tốt, cháu sẽ cân nhắc thuê thêm cả tầng trên và mở rộng hai tầng."

 
Bình Luận (0)
Comment