Bách Việt Thánh Tôn

Chương 4

Hiền Hòa biệt viện.

Trong căn phòng gỗ bài trí đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái, Lý phu nhân vẫn nằm trên giường, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Lý Khánh Văn ngồi xuống bên giường vuốt ngọn tóc rối trên trán nàng sau đó nói với Hải Thượng Lãn Ông:

- Lê huynh, Linh Lung Ngọc Lộ Dịch cứ để nàng uống trực tiếp là được đúng không?

- Đúng vậy.

Lý Khánh Văn lấy một lọ Linh Lung Ngọc Lộ Dịch từ giới chỉ. Cẩn thận nâng thê tử dậy, Lý Khánh Văn để lọ thuốc kề bên miệng ngọc của nàng từ từ đổ xuống.

Một lúc sau, Hiền Hòa phu nhân đã được chồng mình cho uống hết một phần Linh Lung Ngọc Lộ Dịch. Dường như dược hiệu của linh dịch lúc này đã phát huy tác dụng, mặc dù nàng chưa tỉnh lại thế nhưng sắc mặt đã khởi sắc hồng không còn trắng bệch như trước nữa.

Hải Thượng thần y lại lấy Chiếu Mệnh Bảo Kính ra thúc giục uy năng của pháp bảo này xem xét tình hình bào thai.

- Hừmmmm, bào thai đã không còn hấp thu nguyên khí của nàng nữa mà chuyển sang hấp năng lượng từ lộ dịch. Án theo tốc độ hấp thu thì khoảng 2 ngày bào thai mới hấp thu hết một phần. Vì thế Lý hiền đệ cứ cách hai ngày để nàng uống dược dịch là được.

- Nàng đã bắt đầu khôi phục lại rồi, khoảng tầm sáng hoặc trưa mai sẽ tỉnh lại. Hai người chúng ta đi ra ngoài để nàng nghỉ ngơi thôi.

Hải Thượng Lãn Ông nhắc Lý Khánh Văn đang ngồi ngắm nhìn thê tử. Lý Khánh Văn đắp lại chăn cho nàng sau đó đứng lên ra ngoài cùng vị thần y già. Hai người sóng vai nhau ra vườn thượng uyển ngắm cảnh hàn huyên. Lý Khánh Văn chợt hỏi:

- Đúng rồi Lê huynh, ta muốn hỏi một chút về đẳng cấp của Linh Lung Ngọc Lộ Dịch. Dược dịch này tụ tập không ít thiên tài địa bảo đỉnh cấp chắc hẳn cấp bậc phải rất cao.

- Ha… Ha… Thực ra loại dược dịch này là ta nghĩ ra, phẩm cấp vào khoảng ngũ phẩm trung. Vì không kết tinh thành đan nên thiếu khuyết khâu hội tụ thiên địa linh khí kết đan, nếu không có thể sẽ đạt cấp bậc cao hơn

- Ồ! Dược dịch ngũ phẩm trung quả thực đã rất cao rồi.

Mặt trời dần dần ngả về phía Tây, trên không đàn cò trắng cũng bắt đầu bay về tổ, trời cũng bắt đầu tối dần.

Tại khu phòng khách của Lý gia.

Lý Khánh Văn đi đằng trước giương tay mời:

- Lê huynh mời vào nhập tiệc.

Lê Hữu Trác và Lý Khánh Văn còn có Bạch tổng quản đi theo sau bước vào trong phòng khách. Một bàn tiệc tròn đầy linh trân đã được bày biện từ trước nào là: Bánh Chưng, Bánh Dày, Nem Phùng Chả Phượng, Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, Thanh tâm Dưỡng Khí Trà, Tử Tham Phượng Kê Thang, Huyết Quan Du Long Xào Lăn, Tây Hồ Đường Thố Ngư,...

Xung quanh bàn ăn có 3 người đang ngồi, thấy đám người Lý Khánh Văn bước vào lập tức đứng lên chào:

- Đại ca (gia chủ), Lê đạo hữu.

Lý Khánh Văn trước tiên giới thiệu:

- Để ta giới thiệu cho Lê huynh. Đây là Nhị đệ của ta Lý Chính Cường.

Ông chỉ vào người một trung niên nam tử uy vũ mặc khải giáp.

- Cạnh Nhị đệ ta là Tam đệ Lý Long Ngạo.

Ông tiếp tục chỉ vào một thanh niên nam tử khuôn mặt tuấn lãng nhưng cũng tràn đầy ngạo khí y hệt cái tên của hắn.

- Người cuối cùng là Đại trưởng lão của Lý gia ta Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên là một lão giả văn sĩ, nhìn qua là biết ông thuộc Nho môn. Quả thực vậy, đại trưởng lão Lý gia chính là Tư nghiệp trong Quốc Tử Giám. Tộc nhân Lý gia không phải ai cũng tu luyện công pháp gia truyền Thăng Long Tử Khí Quyết. Cũng như vị trưởng lão này, ông chủ tu công pháp Hạo Nhiên Thiên Cương chí cương chí dương của Quốc Tử Giám.

Mọi người sau khi chào hỏi làm quen đều tự ngồi xuống chỗ của mình. Lý Khánh Văn là người đứng đầu ở đây nên ông cầm bình Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu lên rót một chén cho mình, một chén cho Hải Thượng Lan Ông. Sau đó ông đứng lên cầm chén rượu vừa rót hướng về phía vị thần y cao tuổi này nói:

- Lê huynh, tiểu đệ kính huynh chén này, mừng huynh đến ở Lý gia ta.

Hải Thượng thần y cũng dâng chén đáp lại:

- Được. Nhân đây ta cũng chúc mừng Lý hiền đệ chuẩn bị trở thành phụ thân.

Tiếp đó từng người trong bàn cùng nhau kính rượu mừng Hải Thượng Lãn Ông. Mặc dù chỉ mới gặp mặt nhau thế nhưng ai nấy đều nói chuyện thân thiết như là bằng hữu đã nhiều năm.

Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu uống vào Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu uống vào thì khí lạnh xuyên suốt toàn cơ thể nhưng chỉ sau mười giây thì một cỗ hỏa nhiệt bốc lên, băng hỏa tương giao khiến người uống cảm giác đê mê, thoải mái mà muốn uống tiếp.

Người trẻ tuổi nhất ở chỗ này Lý Long Ngạo cầm chén rượu hướng về huynh trưởng nói:

- Ha… ha… Đại ca ta kính ngươi một chén. Đệ chúc huynh và đại tẩu sinh được một thằng con trai. Khi cháu trai đệ lớn lên, đệ sẽ dẫn nó đến Thư Dung lâu đá p…

Chưa nói hết câu, Lý Long Ngạo chợt thấy một ánh mắt sắc bén như muốn cảnh cáo nếu ngươi dám làm thế ta sẽ cắt cái đó của ngươi. Hắn sợ rụt cả cổ lại, lập tức sửa lại lời nói:

- Ta sẽ đưa nó đến quân doanh để ánh sáng chói lòa của Cổ Việt Quốc soi sáng tâm hồn nó. Hổ phụ không sinh khuyển tử. Sau này nhi tử của đại ca chắc chắc trở thành người đứng đầu một phương.

Lý Khánh Văn hừ nhẹ truyền âm cho đứa em út: “ Đệ nhớ giữ mồm giữ miệng đó. Đang có khách quý đệ đừng để cho ta mất mặt”. Sau đó ông nói:

- Con đường tu đạo khó khăn, gập ghềnh. Dù thuận thiên hay nghịch thiên thì trên tu đạo lộ đều phải trải qua các kiếp nạn. Chỉ khi vượt qua được lúc đó mới coi như đạt được thành tựu, có cơ hội vấn đỉnh đại đạo.

- Tu chân giới hiện nay cũng chẳng có lúc nào an bình. Các đại quốc, cổ quốc đều có dã tâm của riêng mình. Thời kỳ đất nước sắp loạn lạc không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, ta chỉ mong con ta có đủ thực lực bảo vệ bản thân trong cái thế giới này thôi.

Người quanh bàn dường như không ai chú ý đến vế “thời kỳ đất nước loạn lạc” mà Lý Khánh Văn nói tới. Chỉ có đại trưởng lão đang ngồi trầm ngâm nghe được câu nói thì ngẩng đầu nhìn về phía vị gia chủ này, ánh mắt lóe lên tia sáng như nắm bắt được điều gì đó, đáp lại:

- Việt Quốc chúng ta từ thời Hồng Bàng lập nước đã hơn mười vạn năm. Từ một tiểu quốc nay đã trở thành một trong các cổ quốc, thực lực cũng tương đối mạnh mẽ. Không biết vừa nãy gia chủ nói “thời kỳ đất nước sắp loạn lạc” là có ý gì? Chẳng hay đây là nội chiến hay là ngoại chiến?

Mọi người lúc này mới nhớ tới lời của Lý Khánh Văn, gật đầu đồng ý với ý kiến của Lý Hại Nhiên đồng thời cũng tỏ ra nghi hoặc.

Lý Khánh Văn lúc nãy đúng là đã dẫn dắt câu chuyện nói bóng nói gió lời tiên đoán mà ông nghe được ngày hôm qua. Ông chỉ trả lời qua loa:

- Từ xưa đến nay có biết bao quốc gia hưng thịnh rồi sụp đổ. Tất cả chỉ vì quá tự ngạo ở bản thân mình mà quên mất “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Ta nói thế chỉ để cảnh tỉnh mọi người, dù trong thời bình thì tai họa cũng có giáng xuống bất cứ lúc nào.

Mọi người ở đây đều trầm tư suy nghĩ những lời nói của vị gia chủ trước mắt này. Những lời ông ấy nói rõ ràng không phải là nói suông mà đều có thâm ý của nó khiến người khác phải tận tâm suy ngẫm.

- Đại ca, ta sẽ lập tức chỉnh đốn quân ngũ, tập trung rèn luyện. Hơn nữa ta mong đại ca cho phép ta thành lập một đội chiến sĩ tinh anh.

- Được. Vậy Nhị đệ và Tam đệ hãy giải quyết những việc đặc huấn trong quân doanh. Ta tin tưởng ở hai người.

- Điều mà gia chủ nói đúng là khiến người phải suy ngẫm. Ta sẽ thảo luận điều này với Tế tửu.

- Ta thì chỉ có một thân một mình nhưng nếu liên quan đến vận mệnh đất nước thì cái thân già này cũng muốn góp một phần sức lực.

….

Đề tài này nhanh chóng được lái qua chuyện khác khiến không khí ngưng trọng vừa rồi nhanh chóng chuyển thành vui vẻ. 6 người chén lên chén xuống, thưởng thức mỹ thực đến giữa khuya thì tiệc cũng bắt đầu tàn. Ai nấy cũng ngà ngà say mặc dù họ có thể vận tâm pháp hóa tan hết hơi cồn trong rượu thế nhưng đời tu sĩ mấy khi được thoải mái say. Ở đây cũng chỉ có Lý gia đại trưởng lão là tỉnh táo, suốt cả buổi tiệc ông chỉ uống ba chén rượu sau đó toàn uống Thanh Tâm Dưỡng Khí Trà, ông giải thích:

- Duy tửu vô lượng bất cập loạn.

( Uống rượu đủ lượng không để bị loạn tính).

Nhấp chén trà pha với ánh trăng

Lâng lâng như tưởng ở cung Hằng

Kim ngân thơm thoảng hương mùi ngọt

Say thú trà trăng không nói năng…

Lý Long Ngạo chẳng thèm tôn kính vị trưởng giả này nhìn ông khinh bỉ đáp thơ:

- Cố lai thánh hiền giai tịch mịch

Duy hữu ấm giả lưu kỳ danh.

(Xưa nay lặng tiếng thánh hiền

Chỉ người uống rượu còn truyền lưu danh).

Một đêm cứ thế trôi qua, trong lòng mỗi người đều có một mối tâm tình khác nhau. Cảnh đêm đầy sao, đượm một màu đen huyền ảo, yên bình thế này liệu có kéo dài mãi hay là sẽ bị cảnh rực một màu đỏ cháy, khói đen mù mịt của chiến hỏa liên miên thay thế?
Bình Luận (0)
Comment