Bách Yêu Phổ

Chương 24

Ban đêm và ban ngày ở Vu Thành khác biệt rất lớn, cư dân nơi này ngủ rất sớm, trừ những quán rượu trăng hoa còn sáng đèn thì đâu đâu cũng chìm trong bóng tối.

Tuy Đào Yêu không có tiền là sự thật nhưng không ảnh hưởng tới việc nàng có sự quen thuộc và nhạy cảm đối với dược liệu. Giờ phút này, Lắm Lời và Cút Xéo đang ngủ như lợn chết trên tấm chăn được trải dưới đất ở Trương gia, đem đi làm thịt cũng hông biết, chứng tỏ lượng thuốc mê trong thức ăn rất hiệu quả. Đằng nào hai kẻ này tỉnh cũng vô dụng, chỉ biết kêu la inh ỏi thôi, chẳng thà ngủ còn hơn, có Liễu công tử trông chừng, chắc chắn sẽ không sao.

Đào Yêu đứng bên ngoài bờ tường Chân phủ, nhìn bác gái Trương mặc bộ đồ đen nhảy vào tường như mèo. Không lâu sau, một màn khói lam rất rất mỏng, mỏng đến mức chỉ có thần nhân tinh mắt như Đào Yêu mới nhìn thấy được bốc lên khỏi tường rào, nhanh chóng bao phủ Chân gia.

Một con chuột bò qua bò tường, bò được một hồi thì ngã lăn quay xuống đất, không chết, chỉ ngủ thôi.

Đào Yêu bật ngón tay cái, khói mê này vừa nhanh vừa mạnh, mùi lại rất thơm. Nàng nhảy vào Chân gia, thấy bác gái Trương chạy như một cơn gió ở khúc cua hành lang phía xa xa.

Hiện giờ đã gần đến giờ Tí, người ở Chân phủ ngủ say như chết, gia đinh trực đêm cũng nằm ngổn ngang trên đất.

Mùi hương nhàn nhạt phiêu đãng trước khuê phòng, hai nha hoàn gác đêm cũng nằm ngủ dưới đất, Đào Yêu nhận ra một trong số đó, là nha hoàn đi cùng gia đinh đến Thần Nữ Các hồi sáng.

Cửa phòng đóng chặt, Đào Yêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà, khóe môi cong lên nở nụ cười, chợt rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ, dùng hai ngón tay chọt thành hai cái lỗ, ngó vào bên trong, thấy bác gái Trương đang ngồi trên chiếc giường gỗ đắt tiền. Trên giường có một cô nương đang nằm, bác gái Trương vặn bung miệng nàng ấy ra, định nhét một thứ đen thui không rõ là gì vào miệng nàng ấy. Song, thứ đó còn chưa kịp rơi vào miệng, tay của bác gái Trương bị giật mạnh lại. Một bó tơ nhện từ trên trời giáng xuống quấn lấy cổ tay bà, ép bà cách xa giường.

Bác gái Trương thấy tình hình không ổn, nhét thứ đó vào bên hông, tay trái rút mạnh thanh đao ngắn ở hông ra rồi chặt đứt bó tơ nhện, sau khi thoát thân lại nhanh chóng chạy về phía giường. Tơ nhện bắn ra càng lúc càng nhiều, quấn chặt toàn thân bà, kéo mạnh bà ra xa giường.

Một cái bóng từ xà nhà rơi xuống, là một con nhện khổng lồ màu đỏ, đầu to hơn bồn tắm, càng kỳ dị hơn là mười cái chân đỏ y như mười lưỡi liềm sắc bén, đi theo sau nhện khổng lồ là hai con cóc màu đỏ.

Đào Yêu mở to mắt, càng xem càng hăng say.

“Hồi sáng người của Chân phủ tới chỗ ta nói Chân tiểu thư phun ra máu đen, hóa ra là chuyện xấu do bà già này làm ra.” Con nhện mở miệng nói tiếng người, cũng là tiếng phụ nữ đứng tuổi, “Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, có thể dùng khói mê toàn bộ Chân phủ, không uổng công ta ở trên xà nhà chờ ngươi đã lâu.”

Bác gái Trương hết sức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngày thường ngươi giở trò mê hoặc lòng người, vơ vét của cải nhưng không làm ai bị thương thì thôi. Nhưng ngươi dùng cổ với Chân tiểu thư, ta không thể đứng nhìn. Ngày nào ta còn sống, ngày đó không cho phép các ngươi dùng cổ.”

Con nhện hừ lạnh: “Ta mở Thần Nữ Các của ta, ngươi sống ở Lười Liếc Mắt của ngươi, chỉ là hàng xóm, nước sông không phạm nước giếng. Chân tiểu thư cầu xin ta làm Tôn công tử hồi tâm, tiền công rất cao, ta há có thể dùng ít trò vặt để ứng phó lấy lệ với nàng ấy như những người khác, tất nhiên là phải dùng loại cổ lợi hại nhất, nếu không thì làm sao để Tôn công tử đầu bạc răng long với nàng ấy được.”

“Đầu bạc răng long?” Bác gái Trương cười lạnh lẽo, “Cắn Tim cổ chỉ có tác dụng nhiều nhất trong ba năm, hai người trúng cổ sẽ gắn bó như keo như sơn trong ba năm, nhưng trong ba năm đó, cổ trùng sẽ ăn dần ăn mòn thân thể họ, chưa tới ba năm, họ chỉ còn lại da, chưa kịp đầu bạc răng long thì đã cùng nhau xuống Hoàng Tuyền rồi.”

Con nhện thoáng sững sờ, tựa như không ngờ bà già này lại biết rõ chân tướng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Cho dù chỉ có ba năm nhưng cũng đã rất tốt, còn hơn là để Chân tiểu thư cô độc cả đời.”

“Cuộc đời của Chân tiểu thư còn rất dài, sao ngươi biết cô bé không tìm được một người thật lòng yêu thương cô bé?” Bác gái Trương bật cười, “Ngươi vì tiền hay vì Chân tiểu thư, hoặc như… vì đợi sau khi cô bé chết đi, ngươi sẽ thu hồi cổ trùng, nuốt chửng nó để tăng tu vi, trong lòng ngươi tự hiểu. Ta chỉ biết người bị hạ Cắn Tim cổ sẽ có bát tự khác với người thường, ngươi cũng không biết phải đợi bao lâu mới tìm được kẻ giúp ngươi tu luyện như Chân tiểu thư.”

“Ngươi…” Bị vạch trần lai lịch, con nhện giận dữ, “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao lại am hiểu cổ như thế?!”

“Tỷ tỷ, chớ nhiều lời với ả, diệt trừ càng sớm càng tốt. Ba tỷ muội chúng ta đi lại nhân gian nhiều năm, tu luyện không dễ, chỉ cần ăn thêm hai con Cắn Tim cổ nữa là hoàn toàn tu thành hình người, không phải bị trở về nguyên hình vào giờ Tí mỗi ngày nữa. Đừng để ả làm hỏng chuyện!” Con cóc giáp tức giận nói, con cóc ất gật đầu hùa theo.

“Ả không có cơ hội đó đâu.” Một bó tơ nhện màu xanh bay vọt ra khỏi miệng con nhện, hướng thẳng về trái tim của bác gái Trương đang không thể nhúc nhích.

Nói thì chậm nhưng việc diễn ra rất nhanh, một màn sương mỏng bốc lên, tơ nhện quấn chặt bác gái Trương trong chớp mắt hóa thành khí trắng. Trước khi tơ xanh đâm vào tim, bác gái Trương bị một sức mạnh kéo đi, tơ xanh sượt qua vai phải của bà rồi đâm vào vách tường đằng sau.

Bác gái Trương quay phắt lại, ngạc nhiên nói: “Là cháu ư…”

Song, còn chưa dứt lời, bà chỉ thấy vai phải đau nhói, cả người tê liệt, hôn mê bất tỉnh.

“Ôi chao, độc mạnh phết.” Đào Yêu đỡ lấy bác gái Trương, tặc lưỡi.

Con nhện cả kinh, tức giận nói: “Sao lại là ngươi!”

“Đừng bắn tơ ta!” Đào Yêu chớp mắt ra vẻ cầu xin, “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“Đi ngang qua?” Con nhện giận dữ, “Ngươi đi ngang qua địa phủ ư? Ăn thịt nó cho ta!”

Hai con cóc đã không thể kiềm chế nổi nữa, nhào tới chỗ Đào Yêu bằng tốc độ tỉ lệ ngược với thân hình kềnh càng của chúng.

“Đừng vì nói chuyện không hợp mà ăn thịt ta chứ!” Đào Yêu khoa trương hô lên, “Cứu mạng vớiiiii!”

Còn chưa dứt lời, một bóng đen lao xuống, vang lên “bịch”, hai con cóc bị đánh bay lên tường. Một con thú, trông giống mèo nhưng rất cao, to cỡ con báo, trên trán có cái sừng trắng giống sừng tê giác, đôi mắt như được mạ vàng, trên lớp lông đen nhánh có hoa văn màu đỏ giống như ký hiệu, phảng phất vài phần thần khí.

Con cóc bị đập đầu nên choáng váng vẫn chưa bò dậy đã bị con thú há miệng nuốt vào bụng.

Con nhện như bị đóng đinh, lắp ba lắp bắp sợ hãi: “Ngươi… ngươi là… Sao ngươi lại ở đây…”

Con thú không đáp lại bất cứ điều gì, chầm chậm tiến về phía con nhện. Nó không còn dám phách lối nữa, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng loạn cầu xin: “Ta không cố tình! Van xin ngài bỏ qua cho! Ta đã tu luyện năm trăm năm! Năm trăm năm rất dài!”

Con thú đứng trước mặt nó, lạnh lùng nói: “Trách nhiệm của ta là ăn hết cổ trên thế gian. Ngươi thân là một con cổ trùng, ngươi tu luyện bao lâu, không liên quan tới ta.”

“Ngươi…” Con nhện thấy cầu xin không có hiệu quả, bèn quay đầu tính bỏ chạy nhưng bị con thú dùng một chân ấn chặt, xé thành mấy miếng rồi nuốt sạch vào bụng, cả quá trình cực kỳ nhanh chóng và lưu loát.

Con thú quay đầu lại, chân trước giơ lên miệng kéo sợi tơ ra, ợ một cái, lầm bầm: “Buổi tối ăn nhiều khó tiêu thật.”

Đào Yêu xem xét thương thế của bác gái Trương, không buồn ngẩng đầu: “Mi ra tay muộn quá đó, rõ ràng còn đến sớm hơn ta mà.”

“Ai bảo cô nhiều chuyện. Cho dù bị tơ xanh đâm vào ngực thật thì cũng không chết được, tim của bà ấy nằm ở bên phải.” Con thú tức tối xoay một vòng, ánh sáng đỏ lóe lên, không thấy con thú đâu cả, chỉ có bác trai Trương thở phì phò chỉ vào mũi Đào Yêu mắng: “Không phải đã nói rõ ràng là tới tìm ta sớm rồi ư? Buổi sáng bà ấy đi làm công, không có ở nhà, ta và cô mới dễ nói chuyện! Sao cô không tuân thủ gì hết vậy? Chạy tới Thần Nữ Các làm gì? Lại còn chạy tới nhà ta ăn chực uống chực ngủ chực!”

Đào Yêu khó tin nhìn ông ấy: “Ta không vạch trần mi trước mặt bà ấy là nể mặt mi lắm rồi, mi hóa vàng mã cho ta, ta chịu tới là càng nể mặt mi. Thế mà mi lại mắng ta? Vậy ta đi là được chứ gì.” Nàng phủi mông, làm bộ bước đi.

“Này!” Bác trai Trương vội ngăn nàng lại, “Cô dầu gì cũng là Quỷ Y Đào Đô, sao giận dỗi như con nít thế!”

“Mi xin lỗi đi, xin lỗi xong là ta sẽ ở lại.” Đào Yêu lườm.

“Ta xin lỗi.” Bác trai Trương cực kỳ gượng ép nói, “Lúc nãy thái độ của ta không tốt.”

Đào Yêu quay mặt sang, cười: “Câu này nghe được.”

Bác trai Trương ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nhìn bác gái Trương, nói: “Ta biết sớm muộn gì bà ấy cũng gặp chuyện thế này mà. Không bao giờ hết ngốc, chuyện gì cũng tự đi đối phó một mình. Mấy chục năm nay, không biết ta đã giải quyết hậu quả thay bà ấy bao nhiêu lần rồi. Ngay ngày đầu tiên cổ yêu mở Thần Nữ Các, ta đã nói với bà ấy là yêu quái dám mở cửa tiệm ở gần đạo quán tức không phải tiểu yêu, huống chi lại là một con cổ yêu, bà đừng dây vào nó, phải bàn bạc kỹ lưỡng đã. Từ ngày cổ yêu mở Thần Nữ Các đến nay, trừ vơ vét của cải ra thì không làm gì quá đáng, những bà vợ thường rỉ tai nhau rằng chúng giúp đàn ông hồi tâm chuyển ý chẳng qua là do cho chồng họ uống nước bùa, cái gọi là hồi tâm chuyển ý chỉ là hiện tượng giả, chưa tới hai năm, hiệu lực của nước bùa biến mất, những kẻ trăng hoa vẫn cứ tiếp tục trăng hoa. Còn về phần giúp kiếm được người yêu cũng chỉ đơn giản là thi triển thuật mê hoặc mà rất nhiều yêu quái biết làm, có thể khiến người khác phái yêu thương nhau trong thời gian ngắn. Mà am hiểu thuật này nhất chỉ có hồ yêu, cổ yêu vẫn còn kém xa, những cô nương tự cho là tìm được người yêu chẳng qua chỉ là mơ được một giấc mơ đẹp, đến một lúc nào đó, đối phương tỉnh táo trở lại, kẻ không thương ngươi vẫn sẽ không thương ngươi, chẳng giữ được.”

Đào Yêu suy tư một chốc, nói: “Đáng ra mi nên ra tay sớm.”

“Ta đã quen với cuộc sống bình yên.” Bác trai Trương cười, “Huống chi lúc đầu cổ yêu không làm gì vượt quá giới hạn. Nhìn những người không còn nhíu mày khổ sở sau khi ra khỏi Thần Nữ Các, bỗng chốc ta thấy như vậy cũng không xấu lắm, nếu bị lừa có thể giúp họ vui, vậy thì kệ họ đi. Thần Nữ Các đụng phải ta là do nó xui xẻo. Ta cũng đã nói thế với vợ mình, chỉ cần nó không quá đáng, chúng ta sẽ sống như bình thường. Yêu quái có thể tu luyện thành hình người đã phải chịu không ít đau khổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn phá hủy công sức tu hành của chúng.”

“Mi từ bi hơn ta nghĩ đó.” Đào Yêu cười, “Mi ở cùng một người lâu thế này cũng nằm ngoài dự liệu của ta.”

Bác trai Trương nhìn mặt bác gái Trương, nói: “Ta tuân theo mệnh lệnh của Hình Cơ, du đãng thế gian, lấy việc ăn cổ làm chức trách. Trăm ngàn năm qua, cổ trùng và thuật sư vu y chuyên chế tạo cổ để hại người bị ta ăn thịt nhiều không đếm xuể. Nhưng lòng người bất thiện, cổ độc không dứt. Ta cố gắng đến đâu thì cũng không ăn hết được. Năm mươi năm trước, ta vào trong núi sâu gặp phải một bộ tộc chế tạo cổ, đều là phụ nữ, bình thường chỉ ru rú trong nhà, cả tộc đều có trái tim bên phải, để duy trì nòi giống, con gái tộc này phải thả cổ trùng lên người chàng trai nào vào núi, chàng trai trúng cổ sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng cô gái đó, sau đó bốn trăm bốn mươi ngày sau, cổ trùng sẽ cắn trái tim chàng trai, khiến chàng trai chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra rất nhiều, tiếng xấu của bộ tộc cũng dần lan xa, người bên ngoài xem họ như yêu tà, nghĩ đủ cách để tiêu diệt họ nhưng đều không hiệu quả, ngược lại còn bị trả thù thảm thiết. Ta hóa thân thành một con chim, đậu trên hàng rào quan sát họ nhiều ngày, phát hiện họ không có bất cứ sự hối hận nào đối với phương thức sinh tồn tàn nhẫn ấy, trừ một đứa bé.” Ông dừng lại, cười, “Chính là bà ấy. Lúc đó bà ấy chỉ tầm mười tuổi, ta không chỉ một lần nhìn thấy bà ấy cố gắng ngăn cản mẹ mình luyện chế cổ trùng. Bà ấy tận mắt nhìn thấy những “người chồng” chết trong vũng máu, năm nào cũng có.”

“Mi ăn hết người và cổ trùng của bộ tộc ấy?” Đào Yêu hỏi.

Ông gật đầu, nói tiếp: “Để lại mình bà ấy, nhưng cũng để chạy mất một con cổ trùng. Họ luyện chế cổ trùng là dùng năm con đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm thuốc dẫn, được gọi là cổ mẫu, những cổ mẫu này hơn ngàn năm tuổi, một con cũng đủ lợi hại, năm con tề tụ lại càng hậu hoạn khôn lường. Ta nuốt bốn con, con hệ Thủy bỏ trốn được, tìm hoài không thấy. Vì vậy ta mới ở lại nhân gian, ngày nào chưa tìm được cổ mẫu hệ Thủy, ngày đó ta sẽ không về núi Côn Luân.”

“Ngay cả mi mà cũng không tìm được?” Đào Yêu ngạc nhiên, “Con cổ mẫu hệ Thủy này lợi hại ghê.”

Ông than thở: “Hết cách rồi, chỉ có thể ở lại tìm.”

“Mi ở bên bà ấy là để tìm cổ mẫu hệ Thủy?” Đào Yêu hỏi tiếp.

“Đúng vậy, dù sao cũng là vật của bộ tộc bà ấy, ngay cả chỉ còn một mình bà ấy thì cũng không loại trừ khả năng cổ mẫu hệ Thủy sẽ không tìm ra bà ấy.” Nói xong, ánh mắt ông dần chìm vào quãng hồi ức xa xưa, “Khi đó bà ấy còn quá nhỏ, vì trên mu bàn tay có vết bớt hình rắn nên thôn dân lân cận đều biết bà ấy là hậu nhân của bộ tộc, ai nấy đều đối xử tệ bạc với bà ấy, thậm chí còn nghĩ ra các biện pháp tàn ác để giết bà ấy, nhưng bà ấy mạnh mẽ tự dựa vào bản thân để sống sót. Mấy năm đó ta luôn một mực âm thầm quan sát bà ấy, nói gì đi nữa thì trên người bà ấy cũng chảy dòng máu của cổ sư, những thương tổn mà người khác tạo ra cho bà ấy có thể biến bà ấy tàn nhẫn hệt như tổ tông của mình. Nhưng bà ấy không có, thậm chí còn cứu một đứa bé suýt chết đuối, nhưng thôn dân lại dùng gậy trúc để đánh bà ấy ngã xuống sông, nói bà ấy là vu bà, là yêu tà, là kẻ hại chết con họ. Thấy bà ấy yếu ớt vùng vẫy dưới nước, ta bèn vớt bà ấy lên bờ. Ta biến thành thiếu niên đồng trang lứa với bà ấy để cứu bà ấy, không hiểu nguyên cớ gì bọn ta lại trở thành bạn bè. Thật ra bà ấy rất thú vị, rất hài hước, còn nấu ăn rất ngon.”

“Sau đó hai người kết thành vợ chồng?” Đào Yêu xoa cằm, “Vậy hai người có con không? Đứa bé có đuôi giống mi không?”

Bác trai Trương cốc đầu nàng: “Cô nghĩ đi đâu vậy! Bọn ta không có con.”

Đào Yêu gật đầu: “Cũng phải, giống như mèo và chó không thể sinh con.”

“Ví dụ của cô làm ta mất hứng quá.” Bác trai Trương liếc mắt.

“Không nói chuyện đó nữa, hơn nửa đêm bà ấy mò tới phòng của Chân tiểu thư là để làm gì?” Đào Yêu sờ thắt lưng bà ấy, nhanh chóng sờ được một vật mềm mềm, lấy ra nhìn thì đó là một con sâu đen dài nửa tấc, giống như sâu rau, cử động được, làm nàng sợ quá ném xuống đất.

Bác trai Trương vội nhặt sâu lên, đi tới bên giường của Chân tiểu thư, bóp miệng nàng, nhét sâu vào.

“Đây là thuốc giải Cắn Tim cổ mà bà nhà ta chế luyện. Vài hôm trước bà nhà ta đi thăm Chân thiểu thư, phát hiện nàng ta trúng Cắn Tim cổ, vậy là gấp rút về nhà luyện thuốc giải. Thuốc giải chui vào người sẽ cắn cổ trùng thành nước đen, nhưng phải ăn ba lần mới hoàn toàn hóa giải. Bà nhà ta nhân cơ hội đi làm công cho Chân gia đã lén đút cho Chân tiểu thư ăn hai lần, vì vậy nàng ta mới ói ra máu đen. Chân gia không rõ sự tình, tưởng Thần Nữ Các có vấn đề. Sau khi xem xét, cổ yêu biết có người đang phá hỏng chuyện tốt của nó nên mới ở Chân gia ôm cây đợi thỏ. Bà nhà ta tưởng cổ yêu này là hạng tầm thường nên mới nghĩ một mình bà ấy có thể đối phó được. Để ta không bị cuốn vào, cũng để các cô không biết gì, bà ấy mới bỏ thuốc mê vào thức ăn, hy vọng chúng ta ngủ an giấc.” Ông lắc đầu, “Cô nói xem, người thế này thì bảo người ta làm sao mà an tâm nổi.”

“Bà ấy không biết bản lĩnh thật của mi?” Đào Yêu hỏi.

“Bà ấy nghĩ bà ấy là sư phụ của ta.” Ông cười, “Bà ấy cho rằng những câu chuyện huyền bí mà ta biết thì phân nửa là do bọn ta đã du tẩu tứ phương bao năm qua, một nửa còn lại là do bà ấy dạy ta. Còn ta chỉ là một nam nhân bình thường, cùng lắm là hỗ trợ bà ấy diệt cổ mà thôi.”

Đào Yêu nói: “Những năm qua, mục tiêu duy nhất của hai người là diệt cổ?”

“Bà nhà ta nói cổ hại người, diệt được bao nhiêu thì diệt.” Ông bế bác gái Trương lên, “Về thôi.”

“Đợi đã.” Đào Yêu gọi ông lại, “Trong thư mi nói mi bị “bệnh nặng”, nếu ta chữa lành cho mi, trừ đáp ứng quy tắc của ta, còn có “báo đáp khác”.” Nàng đánh giác ông từ trên xuống dưới, “Nhưng ta thấy mi tuy già mà vẫn có thể đi đứng, có thể đánh nhau, có thể bế vợ, nào có triệu chứng bệnh nặng?!”

Ông ấy cười giảo hoạt: “Tuy tới bây giờ ta vẫn chưa tìm được cổ mẫu hệ Thủy nhưng Hình Cơ đã yêu cầu ta trở về Côn Luân phục mệnh.”

“Thì sao?” Đào Yêu mở to mắt.

“Ta hy vọng cô chứng minh ta bị bệnh với Hình Cơ, cần phải nghỉ ngơi, kéo dài thời gian quay về Côn Luân thêm bốn mươi năm. Đối với Côn Luân, mấy chục năm ở nhân gian chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.” Ông nhìn Đào Yêu bằng ánh mắt hiền từ, “Tuy Đào Đô của cô không thuộc về Thiên giới, cũng không thuộc về Côn Luân, bản thân Đào Yêu cô cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì nhưng danh tiếng Q ủy Y vẫn có, nếu là người khác thì Hình Cơ sẽ không tin, nhưng nếu cô chứng minh, chắc chắn nàng ấy sẽ tin.”

Đào Yêu đảo mắt: “Mi muốn ta chứng minh thế nào?”

“Viết thay ta một tờ giấy xin nghỉ phép, ấn dấu tay của cô là đủ.” Ông cười, “Chỉ đơn giản vậy thôi. Ta nói rồi, sẽ không quỵt “báo đáp khác” đâu!”

“Ta là người đàng hoàng.” Đào Yêu ngửa đầu, nói như thật, “Nói dối là chuyện mà ta không thể làm, huống chi đối tượng lừa gạt lại là tiên cơ Côn Luân, không được không được.”

“Cô sợ nàng ấy?” Bác trai Trương thở dài, “Vậy thì thôi, ta còn định dạy cô phương pháp chăn nuôi “tăng cổ” coi như báo đáp chứ.”

“Tăng cổ?” Đào Yêu nhíu mày, “Là gì thế?”

“Là phương pháp luyện chế một lá cây hoặc một gốc cây thành cổ, sau khi luyện thành thả cổ vào vại gạo, gạo sẽ nhiều hơn một nửa, thả vào túi tiền, bạc sẽ tăng một nửa, được gọi là tăng cổ.” Bác trai Trương chân thành nói, “Đây là thứ vặt vãnh mà hai lão già bọn ta nghiên cứu trong mấy năm gần đây, nhưng bọn ta không ham mê tiền bạc nên chẳng bao giờ dùng tới. Nhưng với Đào Yêu cô nương thì có thể rất cần đấy.”

“Mi muốn ta viết thư xin phép thế nào? Ấn một ngón tay có đủ không? Không đủ thì ta ấn luôn cả bàn tay cho mi nhé? Dấu son môi cũng được luôn!”

“…”

Bình Luận (0)
Comment