Bách Yêu Phổ

Chương 29

Đi chậm cũng có chỗ tốt của đi chậm. Vui chơi giải trí, cười đùa hát ca, nghịch thuyền trên nước, lững thững núi đồi, bụng có thức ăn, túi có đủ tiền, gặp những người khác nhau, xảy ra những việc khác nhau, cảnh xuân ấm áp dần trôi theo từng nhịp chân, tiếng ve sầu dần thay thế cho tiếng chim hót, hương vị đầu hè tỏa ra trong ánh nắng rạng rỡ và làn gió oi bức.

Ngồi trên xe lừa, Đào Yêu giơ một tay cầm lá sen che nắng, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt hương bồ vừa mua ở ven đường, thòm thèm nhớ lại bữa cơm trưa ban nãy.

Liễu công tử hiếm khi hiện thân đang nằm trên bó cỏ khô, ngậm ngọn cỏ dại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lắm Lời ngồi chỗ còn lại trên xe ngựa, tay lần chuỗi hạt, thỉnh thoảng ợ một cái, Cút Xéo vẫn nằm chổng mông ngủ trên bó cỏ khô dày nhất ở gần đầu của Liễu công tử làm Liễu công tử phải lấy tay ngăn cái đuôi thỉnh thoảng quét qua mặt mình.

Dưới sự điều khiển của người đánh xe, xe lừa lộc cộc tiến về phía trước, ruộng đồng hai bên đường đầy bướm bay ong lượn, suối chảy róc rách, có người nông dân làm việc, có người đàn bà may quần áo, trong xe hay ngoài xe đều vô cùng nhàn nhã.

Người đánh xe là một chàng trai ngoài đôi mươi, ngoái đầu nói với họ: “Các vị, chúng ta cam kết rồi đó, tôi không thể đưa các người tới núi Lộc Môn được, chỉ có thể đưa đến bến Hắc Ngư cách đó năm dặm thôi.”

Đào Yêu lườm trắng mắt: “Ta nói này tiểu ca, suốt dọc đường cậu nói câu này ít nhất ba lần rồi đó, bọn ta không điếc.”

Tiểu Hỏa gãi mũi: “Tôi chỉ muốn nhấn mạnh thôi.”

Đào Yêu xoay người, ngồi xuống cạnh Tiểu Hỏa: “Cậu nói đi, tại sao không thể đưa bọn ta tới núi Lộc Môn? Ta đã nói sẽ trả thêm thù lao cho cậu mà, không muốn kiếm tiền à?”

Tiểu Hỏa bĩu môi: “Ở đó không tốt.”

“Không tốt?” Đào Yêu đảo mắt, “Làm gì có, ta nghe nói có một đám danh sĩ cũng đến núi Lộc Môn, còn có câu nói “Nhân sĩ Lộc Môn nhờn Đế Vương” mà.”

Tiểu Hỏa nhíu mày: “Không phải là nói cái đó.”

“Vậy chớ là gì?” Đào Yêu hỏi cho ra nhẽ.

“Thời tiết!” Tiểu Hỏa bật thốt, “Tới đó rồi cô sẽ biết, thời tiết ở núi Lộc Môn tệ lắm, mưa lũ bất ngờ là quá bình thường, có khi còn suýt ngập cả chùa miếu ở giữa sườn núi nữa cơ.”

Đào Yêu khinh miệt: “Mùa hạ mà, mưa lũ chẳng quá bình thường à?”

“Nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng mưa, mà chỉ mưa ở một chỗ!” Tiểu Hỏa hừ, “Núi sâu tất có yêu ma quỷ quái, ai cũng biết núi Lộc Môn có thủy quái.”

“Thủy quái?” Mắt Đào Yêu phát sáng, “Tiểu ca, cậu nói kỹ càng coi, ta có hứng thú với yêu quái nhất đó.”

Tiểu Hỏa lại hừ: “Cô còn nhỏ tuổi, không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô có biết trận lũ bất ngờ đầu tiên cướp bao nhiêu mạng người không?”

Đào Yêu phối hợp bày ra vẻ mặt hoảng hốt.

“Vốn dĩ núi Lộc Môn là nơi non nước hữu tình, chùa miếu ở lưng chừng núi nghi ngút hương khói quanh năm suốt tháng, từ cổ chí kim có không biết bao người học hỏi các bậc hiền triết đã khuất tới đây ẩn cư bế quan.” Rốt cuộc Tiểu Hỏa cũng mở máy hát, “Nhưng hai mươi năm trước, khí hậu ở núi Lộc Môn bỗng chốc thay đổi, không phải mùa mưa nhưng cứ cách hai ngày ba bữa lại mưa, mọi người nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường bởi vì mỗi lần mưa thì chỉ mưa ở mỗi trên núi Lộc Môn, thường xuyên xuất hiện cảnh tượng Lộc Môn mưa xối xả nhưng ở nơi chỉ cách ngọn núi mấy bước thì lại nắng chói chang. Vì chuyện này mà hòa thượng ở chùa trên núi Lộc Môn liên tục làm lễ cúng bái, nhưng không có ích lợi gì. Sau đó, một vị cao nhân tự xưng là Không Minh chân nhân xuất hiện, nói dưới chân núi Lộc Môn đang trấn giữ một con yêu quái, mỗi lần có điều bất thường là trời sẽ đổ mưa to. Mà cũng lạ, kể từ khi ngài tới, núi Lộc Môn chẳng những càng ngày càng ít mưa mà còn dần dần khôi phục lại cuộc sống trước kia. Không Minh chân nhân sống ở một cái chòi tranh gần núi Lộc Môn, tu luyện, chế thuốc luyện đan, thường xuyên có người đến xin thuốc ngài thay vì tìm đại phu, ngài cũng chưa từng từ chối. Nghe nói ngài rất am hiểu cầu mưa, chỉ dùng một thanh kiếm gỗ cũng có thể gọi được mưa, các thôn dân gần đó đều đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ngài, mỗi lần bị hạn hán là lại đi mời ngài xuống núi, bởi vì phạm vi đổ mưa có hạn, tuy không trị gốc hoàn toàn nhưng mưa to ba ngày cũng giúp ích rất nhiều. Từ tháng này qua năm nọ, Không Minh chân nhân đã trở thành thần tiên sống, phàm là nghe qua danh hiệu của ngài, không ai không tôn kính.”

Nghe xong, Đào Yêu tặc lưỡi: “Nghe giọng điệu của tiểu ca thì có vẻ cậu cũng rất sùng bái vị chân nhân này nhỉ?”

“Không giấu gì cô, hồi bé tôi yếu ớt, bị một trận bệnh nặng, sốt cao không dứt, mẹ tôi đã đi tìm Không Minh chân nhân, ngài đưa cho mẹ tôi một viên thuốc, bảo mẹ cho tôi uống. Thần kỳ là sau khi uống xong, tôi mê man hai ngày, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, hai ngày sau tôi tỉnh lại, hạ sốt, da dẻ hồng hào, về sau cũng không bị bệnh nữa, bình an tới bây giờ.” Tiểu Hỏa chân thành nói.

“Cậu mơ thấy gì?” Đào Yêu hỏi vu vơ.

Tiểu Hỏa nhớ lại, nhăn mặt nói: “Không nhớ rõ nữa, hình như có một con rắn đuổi theo tôi, cắn tôi một phát, eo ôi, tôi sợ rắn nhất đó, tại sao trên đời này lại có loài vừa xấu xí vừa đáng sợ thế cơ chứ.”

“Ừ, ta cũng không thích rắn.” Đào Yêu cười xấu xa liếc Liễu công tử một cái.

“Rắn cũng có con vừa thông minh vừa xinh đẹp, tại cô cậu không có phúc được gặp thôi.” Liễu công tử hừ mạnh một tiếng, không thèm mở mắt nhưng giơ tay làm dấu cắt cổ với Đào Yêu.

Đào Yêu lè lưỡi với hắn rồi lại hỏi Tiểu Hỏa: “Cậu nói Không Minh chân nhân là thần tiên sống, biết chữa bệnh lại còn biết gọi mưa, thế vì sao ngươi lại không dám tới gần núi Lộc Môn?”

Tiểu Hỏa thở dài: “Tuy Không Minh chân nhân lợi hại nhưng chung quy vẫn là người phàm, mà con người thì ắt sẽ già yếu. Một hai năm nay, khí hậu ở núi Lộc Môn lại chuyển biến xấu, ngay cả Không Minh chân nhân cũng không trấn áp nổi nữa, ai cũng bảo là do ngài già nên sức mạnh suy giảm, không còn được như năm xưa. Mà nghe đồn con yêu quái dưới chân núi Lộc Môn có mắt có mũi, thấy bảo ghê gớm lắm, chỉ có thần tiên mới giết được nó thôi. Vì vậy, không chỉ tôi mà rất nhiều dân chúng đều không muốn đến gần núi Lộc Môn. Thời tiết xấu, lại có yêu quái đáng sợ. Tóm lại, nếu “gốc bệnh” ở núi Lộc Môn không bị tiêu diệt thì danh xưng ngọn núi ngàn năm này sẽ nhanh chóng bị hủy hoại, thật đáng tiếc.”

Đào Yêu duỗi cái lưng mỏi nhừ, cười hì hì: “Muốn trị khỏi bệnh thì phải tìm đúng đại phu.”

***

Lộc cộc lộc cộc, con lừa chạy rất nhanh.

Trên trời, những đám mây như bông gòn chen chúc nhau, mấy tiếng sấm nổ vang rền xuyên quá đám mây.

Liễu công tử mở mắt ra, giữa không trung có con chim ưng đen bay vụt qua, cánh chim xòe rộng, cơ thể khỏe mạnh.

Qua thời gian khoảng nửa tách trà, tốc độ chiếc xe lừa dần chậm lại, cuối cùng dừng ở ao nước cạn đầy đá lổm chổm.

“Đây là bến Hắc Ngư, từ đây đi về hướng đông khoảng bốn năm dặm là tới núi Lộc Môn, nếu đi nhanh thì có lẽ sẽ tới nơi trước khi trời tối.” Tiểu Hỏa nhảy xuống xe, chỉ về hướng đông.

Đào Yêu xuống xe, nhìn về hướng đông, cách bốn năm dặm là tương đối xa nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy khoảng trời hoàn toàn khác với bầu trời trên đỉnh đầu họ. Ở đó, mây đen vần vũ, thỉnh thoảng còn nghe tiếng sấm sét.

“Có chuyện quan trọng gì mà phải tới núi Lộc Môn vậy?” Tiểu Hỏa nhìn Đào Yêu, nói: “Thời tiết ở đó càng lúc càng xấu.”

Đào Yêu đáp: “Ta có bệnh nhân sống ở núi Lộc Môn, ta đã đồng ý chữa trị cho hắn, không nuốt lời được.”

Tiểu Hỏa sửng sốt, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Cô là… đại phu?”

Đào Yêu ngoe nguẩy bím tóc của mình: “Không giống à?”

“Không giống.” Tiểu Hỏa lắc đầu, “Cô chỉ mới là một con nhóc, sao lại là đại phu được. Cô giỡn với tôi thì không sao, nhưng chớ lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.”

Nói xong, hắn giật đầu con lừa, nhảy lên xe, nhìn nhóm Đào Yêu: “Các người muốn đi thì tôi sẽ không ngăn cản, chúc may mắn.”

“Cảm ơn.” Đào Yêu cười tươi rói với hắn.

Xe lừa dần đi xa, bóng dáng của Tiểu Hỏa biến mất trên đường núi.

“Cô có bệnh nhân ở núi Lộc Môn?” Lắm Lời nhìn Đào Yêu, “Sao dọc đường không nghe cô nói?”

Đào Yêu nhún vai: “Bệnh nhân hóa vàng mã cho ta quá nhiều, ta đang giữ không dưới một trăm tờ, muốn trị cho ai thì trị, còn cần phải báo cho các cậu chắc? Đằng nào núi Lộc Môn cũng thuận đường mà.”

“Thuận đường chỗ nào?” Liễu công tử ban cho nàng ánh mắt khinh thường, “Đường vòng mà cô đi đã vẽ được bát quái đồ rồi đó.”

Đào Yêu trừng mắt: “Huynh quyết định hay ta quyết định?”

“Ai có tiền người đó quyết định!”

“Éc…”

“A di đà Phật, đừng cãi cọ nữa, mau đi chẩn bệnh thôi, chớ trì hoãn.” Lắm Lời lắc đầu, vừa đi được vài bước thì rên một tiếng rồi ngồi xổm xuống ôm mắt cá chân.

Đào Yêu nhìn sang: “Sao đó? Trẹo chân?”

Lắm Lời nhăn nhó gật đầu: “Ở đây bãi đá gập ghềnh quá, hai người cẩn thận đấy.”

“Cậu tự lo cho cái thân mình đi, hôm nay ta thấy cậu không có khí sắc, ấn đường đen sẫm, trẹo chân chỉ là cái đầu tiên trong vận rủi thôi.” Đào Yêu thẳng thừng, “Đi nổi không? Không nổi thì để Liễu công tử cõng.”

“Không cần, không sao đâu.” Lắm Lời đứng dậy thử cử động chân phải, sau đó đi tới vũng nước gần đó, ngồi xuống soi mặt mình, thì thầm: “Đen ở đâu, trắng bóc mà!”

Còn chưa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng vó ngựa. Ngoái đầu lại, mười mấy con ngựa hợp thành đoàn ngựa thồ chở một đám người mặc đồ đen chạy nhanh như bay về phía họ.

Chắc là người đi đường, Đào Yêu nghĩ vậy.

Song, đoàn ngựa thồ dừng lại trước mặt họ.

Đầu hè mà một đám người che kín mít, bộ quần áo màu đen không phải là vải thô bình thường mà là tơ lụa đắt đỏ, nước vải sáng bóng, vạt ống tay được thêu chỉ vàng, mạng che mặt cũng được làm bằng đồng thiết rất tinh xảo, ánh vàng chói lòa.

Người giàu!

Đào Yêu nhìn họ chằm chằm, chỉ thấy người cầm đầu giắt thanh kiếm dài bên thắt lưng, cưỡi con ngựa trắng, đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ hoàn toàn tĩnh lặng.

Không khí an tĩnh dị thường, đối phương không xuống ngựa, không nói gì, chỉ nhìn nhóm Đào Yêu chằm chằm. Ánh mắt của người cầm đầu chuyển từ Đào Yêu sang Lắm Lời, đánh giá một phen, đột nhiên một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái bắn từ trong ống tay áo ra, trong chớp mắt, hông Lắm Lời bị quấn mấy vòng, tiểu hòa thượng hét lên sợ hãi lọt vào lòng hắn ta, bị cánh tay mạnh mẽ chế ngự, không thể cử động.

Liễu công tử nhíu mày, vô thức tiến lên một bước, những người khác trên lưng ngựa lập tức rút kiếm ra, sự tàn độc và sát khí tỏa ra bốn phía.

Đào Yêu nắm lấy cánh tay của Liễu công tử, cười nói với người cầm đầu: “Vị đại ca này, ta thấy các ngài áo quần thẳng thớm, cưỡi loại ngựa quý, không giống thổ phỉ, bọn ta chỉ là dân quê đi thăm bạn ở xa, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, vị tiểu sư phụ đây vừa vụng về vừa ngốc nghếch, trừ niệm kinh và ăn uống ra thì không biết làm gì cả, có phải ngài bắt nhầm người rồi không?”

“Đúng đó đúng đó, thí chủ cũng thấy đó, tiểu tăng không biết ngài!” Lắm Lời căng thẳng đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, ra sức giãy giụa.

Thấy thế, Cút Xéo từ dưới đất nhảy phốc lên người Lắm Lời, hai chân ôm chặt cánh tay đang vây chặt Lắm Lời, há miệng cắn.

Bị cáo cắn chắc là đau lắm…

Người bên cạnh định giơ đao chém nhưng bị hắn ta quát lên, yêu cầu ngừng lại. Hắn ta lấy cái bao bố trong cái túi được treo ở yên ngựa như đang làm ảo thuật, sau đó trùm lên đầu Cút Xéo, đánh ngất nó, con cáo trừ ăn và ngủ ra thì không biết làm gì cả cũng nhanh chóng trở thành vật trong túi của hắn ta. Hắn ta ném cái bao cho những người bên cạnh: “Chăm sóc cẩn thận, ta muốn nó sống.”

Lắm Lời sốt sắng, lớn tiếng trách mắng: “Sao ngài lại đánh nó? Nó còn nhỏ lắm đó!”

Kẻ nọ phớt lờ, để mặc cậu la hét.

Đào Yêu thở dài, buồn rầu nhìn hắn ta: “Đại ca, đây là hòa thượng và cáo của ta, ngài còn không thèm chào hỏi mà đã cướp đi, hình như không hay lắm?”

Ánh mắt kẻ nọ vẫn tĩnh lặng như cũ, lục tìm trong túi rồi lấy ra cái hộp gỗ vuông ba tấc, không nói gì mà ném cho Đào Yêu.

Đào Yêu bắt lấy, ngờ vực nhìn hắn ta.

“Xem đi.”

Đào Yêu cười: “Nếu có ám khí, ngươi chết chắc.”

“Hôm nay ta không có ý định lấy mạng ai cả.” Giọng nói của kẻ nọ rất trầm, nhưng chỉ cần hắn ta mở miệng, âm thanh ở bốn phía đều phải nhường cho tiếng nói của hắn ta, không muốn nghe cũng khó.

Đào Yêu bĩu môi, mở hộp ra, chợt đôi mắt trợn tròn, có thể nói là mắt phát ánh sáng chiếu rọi tám phương. Trong hộp là hai hạt châu to cỡ quả trứng bồ câu, mượt mà bóng loáng, bên dưới lớp màu trắng đục như phát sáng tạo ra màu xanh bí ẩn.

“Tụ Hải minh châu?” Đào Yêu cười không khép được miệng, “Ngươi lấy ở đâu ra thứ quý giá này?”

Kẻ nọ thản nhiên nói: “Hai hạt châu đổi lấy tiểu hòa thượng, con cáo cũng phải thuộc về ta.”

“Lấy đi lấy đi.” Đào Yêu mừng rỡ như điên, lấy một viên ra, giơ về phía mặt trời để nhìn rõ hơn.

“Đào Yêu!” Lắm Lời vừa sợ vừa giận.

Liễu công tử nhìn nàng chằm chằm, nhắc nhở: “Hắn nói lấy hạt châu đổi lấy Lắm Lời, còn phải tặng kèm Cút Xéo.”

“Ta nghe rõ mà!” Đào Yêu không thèm nhìn hắn, chỉ lo nhìn hạt châu của mình.

“Đổi lấy Lắm Lời đó!” Liễu công tử lên giọng.

Đào Yêu cầm chặt hạt châu, nhìn hắn: “Rất đáng giá mà!”

“Cô bán ta thật á?” Lắm Lời sắp khóc tới nơi.

“Bán một hạt châu thôi cũng đủ để ta ăn chơi hai mươi năm! Đây lại còn là hai hạt! Quá hời!” Đào Yêu cầm chặt hộp gỗ, áp lên mặt, xúc động muốn rớt nước mắt.

“Vậy là thành giao.” Kẻ nọ kéo dây cương, con ngựa trắng quay đầu đi, tiếng hét thất thanh của Lắm Lời chìm nghỉm trong tiếng vó ngựa.

Liễu công tử nhìn đoàn người ngựa đi xa rồi lại nhìn Đào Yêu mê mẩn ôm hộp gỗ, hỏi: “Cô mặc kệ thật à?”

Đào Yêu mở mắt: “Mặc kệ cái gì cơ?”

Liễu công tử chỉ vào phương hướng mà nhóm người kia biến mất: “Chúng đưa Lắm Lời đi rồi.”

“Ta biết.” Đào Yêu cất hạt châu, “Ta đã nói ấn đường của nó đen sẫm rồi mà. Được rồi, ta còn phải gấp rút tới núi Lộc Môn đây.”

“Cô đi một mình đi.” Liễu công tử xoay người, hóa thành dải ánh sáng màu xanh lục, nhanh chóng biến mất trong không trung.

Đào Yêu không ngoái đầu: “Đừng về tìm ta nhanh quá, ta muốn yên tĩnh mấy ngày!”

Sau đó, nàng ngân nga điệu khúc dân ca, vui vẻ đi qua bến Hắc Ngư, tiến thẳng tới điểm cần đến.

Bình Luận (0)
Comment