Bại Gia Cũng Khó

Chương 12

Không biết đã ngủ bao lâu, Nhạc Liên tỉnh dậy, bực bội xoa huyệt thái dương đau nhức, bò dậy.

Quang cảnh dưới thân quả thật rất đặc sắc.

Hắn đang cưỡi trên người Giang gia Đại thiếu gia, Giang Túng hơi nghiêng người, vạt áo khẽ mở rộng, lộ ra mảng ngực lớn trắng nõn, dấu hôn đỏ tươi trải rộng, hạ thân lại cực kỳ đáng thương, dấu vết màu trắng khô khốc đọng lại trên đùi, xen lẫn tia máu, khẽ động, bạch dịch ở chỗ kia lại tiếp tục chảy ra.

Hắn cũng vậy, hạ thân dán chặt vào Giang Túng, ai nhìn vào cũng hiểu, là hắn cường bạo người ta.

Hắn dần dần nhớ lại một ít ký ức của tối hôm trước, chỉ nhớ được lúc hắn và Giang Túng ôm hôn nhau ở góc tường, sau đó không biết làm thế nào mà ôm người để lên giường nhỏ.

Sắc mặt Nhạc Liên đỏ xanh lẫn lộn, nhanh chóng leo xuống giường, tay chân luống cuống nhìn Giang Túng đang nằm trên giường nhỏ.

Động tĩnh quá lớn, Giang Túng cũng tỉnh, trên người đau nhức, cố gắng nhiều lần mới bò dậy được, bối rối một hồi mới đột nhiên thức tỉnh, cầm gối quay qua hướng Nhạc Liên đang đứng, đập lên người hắn, buột miệng mắng: “Tiểu súc sinh! Đời trước đã hại ta chết thảm, đời này còn dám đè ta! Ngươi dựa vào cái gì!”

“Túng ca….” Nhạc Liên đuối lý, liên tiếp lui về phía sau, sợ hãi nhìn Giang Túng, không biết nên nói gì cho phải.

Hai người đang giằng co, bỗng nhiên nghe tiếng Giang Hoành vừa chạy vừa kêu ở bên ngoài: “Giang Túng! Huynh đang ở đâu!”

Giang Túng chịu đựng đau nhức mặc quần áo vào, không nhịn được đáp một tiếng: “Ở đây!” Vừa dứt lời liền trừng mắt nhìn Nhạc Liên, “Mở cửa đi.”

Giang Hoành nghe tiếng chạy tới, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện! Nhạc gia Đại thiếu gia xảy ra chuyện!”

Giang Túng nhíu mày một cái.

Giang Hoành nhìn thấy Nhạc Liên cũng ở đây, chỉ ra phía bên ngoài hỗn loạn, thấp giọng nói: “Đại ca của ngươi cưỡng gian nha hoàn, mọi người đều nhìn thấy.”

Nhạc Liên nghi hoặc nhìn ra phía ngoài cửa.

Giang Túng chống đỡ bước ra ngoài, đóng cửa lại, đi đứng cũng không được thuận tiện, dồn Nhạc Liên đến góc tường, cười lạnh nói: “Thuốc kia chính là Nhạc Hợp dùng để hãm hại ngươi, liên hiệp cùng với tiểu nha hoàn tên Dung Dung muốn làm xấu danh dự của ngươi, cũng may ta nghe lén được, cứu ngươi, nhưng rốt cuộc ngươi lại lấy oán báo ân.”

Chuyện cũng đã xảy ra, việc hắn khiêu khích Nhạc Liên đương nhiên hắn sẽ không nói ra, nói nửa thật nửa giả, muốn tiểu súc sinh này hối hận ăn năn cả đời, thiếu hắn một đại ân.

Nhạc Liên không nghi ngờ liền tin lời Giang Túng, khó chịu bức bối, rũ mắt nói: “Thật xin lỗi.”

Giang Túng cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, phía dưới càng thêm đau rát, bước đi cũng lảo đảo theo.

Nhạc Liên tiến lên đỡ, để Giang Túng tựa vào lồng ngực mình, mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Túng ca….nói đó chảy máu…bôi thuốc…bôi một chút thuốc đi.”

Lời còn chưa dứt, trên mặt lại ăn một bạt tai, một tiếng giòn giã, năm dấu tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lại ửng đỏ lên.

“Đi ra chỗ khác, đừng gọi ta là ca, ta sợ ngươi rồi.” Giang Túng đẩy hắn ra, khập khễnh bước ra khỏi nhã gian. Người đối diện vĩnh viễn vẫn là kẻ thù, không thể thay đổi.

Nhạc Liên đứng ngây ngẩn một hồi lâu, từ từ ngồi xuống, tay ôm chân, vùi mặt vào trong khủy tay.

Hắn hít mũi một cái, dùng tay xoa bên mặt đang đau rát đỏ ửng.

——

Chuyện xấu của Nhạc gia Đại thiếu gia trong vòng mấy ngày liền trở thành đề tài bàn tán của cả Cẩn Châu, nói Đại thiếu gia Nhạc Hợp say rượu mất lý trí, ở Nghênh Xuân lầu làm ra chuyện không hợp lễ nghi, nếu làm ở đại viện Nhạc gia còn thoát được, lúc đó ở Nghênh Xuân lầu quan viên đông đúc, Nhạc Hợp bị bắt ngay tại chỗ, bây giờ đang ở nha môn đợi tra xét.

Cả Nhạc gia quý giá nhất là Đại thiếu gia, vội vàng mang bạc đi đút lót trên dưới, cứu được Đại thiếu gia ra ngoài, cả đại viện Nhạc gia đóng cửa liên tiếp mấy ngày không tiếp khách.

Nhạc Hợp bị lão gia tử mắng chửi một trận, bị dùng gia pháp, bị cấm cửa, nằm trong phòng dưỡng thương, tức giận đập vỡ gần hết ly chén.

Đại phu nhân thì ngồi ở bên cửa sổ khóc sướt mướt, bôi thuốc cho Nhạc Hợp: “Con của ta, nếu yêu thích nha đầu kia, cứ nói với nương, ta sẽ cho ngươi thú nàng làm thiếp, tại sao lại vô lễ ngay trước mặt nhiều người như vậy, thể diện Nhạc gia coi như bị ngươi chà đạp rồi….Lão gia tử hạ thủ thật ác độc, hắn không thương xót tôn nhi của hắn sao…”

Nhạc Hợp phát cáu, oán hận nhớ lại chuyện hôm đó, nha đầu kia rõ ràng đã đi về hướng phòng Nhạc Liên, tự nhiên nghe theo Giang Túng quay lại.

“Nhất định là Giang Túng âm thầm quấy rối!” Nhạc Hợp căm hận đập vào giường, “Hắn bỏ thuốc ta!”

Đại phu nhân nghẹn ngào nói: “Hắn lấy thuốc ở đâu ra?”

“…..” Nhạc Hợp chợt im lặng, sợ rằng thuốc này là do hắn dùng để hạ Nhạc Liên, lại bị Giang Túng lấy đi quấy rối mình.

Không nghĩ tới, trong lúc hắn cố gắng nhổ đi cái gai trong mắt thì tự nhiên bị đứa con ăn chơi của Giang gia cắn cho một phát.

“Giang Túng….Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Nhạc Hợp nghiến răng, “Ta phải đạp chết hắn.”

Nhạc Liên đang an tĩnh đứng ngoài cửa, cầm một lọ thuốc trong tay, nghe được cuộc nói chuyện của Đại thiếu gia cùng Đại phu nhân.

Xem ra Giang Túng không có nói láo, còn vì mình mà đắc tội với Nhạc Hợp.

Nhạc Liên nhẹ giọng gõ cửa đi vào: “Đại phu nhân, ta tới đưa thuốc trị thương cho đại ca.”

Đại phu nhân không muốn gặp Nhạc Liên, nhưng vì thân là chủ mẫu, cũng tỏ vẻ bề trên, thờ ở đáp lại: “Ừ, ngươi có lòng.”

Nhạc Liên vén tay áo lên: “Cũng chỉ là chuyện không lường trước được, đại ca chịu khổ rồi.”

Hắn dùng thuốc trị thương đổ vào vết thương trên lưng Nhạc Hợp, Nhạc Hợp đau đến mức chết đi sống lại, gào khóc.

Nhạc Liên lỡ tay, lọ thuốc rơi xuống lưng Nhạc Hợp.

Nhạc Hợp suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.

Đại phu nhân nóng nảy, cầm chén thuốc ném về hướng Nhạc Liên: “Ngươi đúng là vụng về, cố ý để Nhạc Hợp chịu khổ, quả thật là chi tử kỹ nữ, hạ tiện bại hoại, cút ra ngoài!”

Nhạc Liên giơ tay cản chén thuốc, chén đập vào cổ tay vỡ nát, trên cổ tay trắng nõn bị cắt một vết nhỏ, máu nhỏ giọt xuống đất.

“Phu nhân bớt giận, ta không cố ý.” Nghe được Đại phu nhân chỉ trích xuất thân của hắn, Nhạc Liên thản nhiên nói xin lỗi, xoay người bước ra ngoài.

——

Hai ngày liền Giang Túng không ra khỏi phòng, từ lúc ở Nghênh Xuân lầu về liền khóa mình trong phòng ngủ, không ai thấy mặt.

Mặt mũi đời này của hắn coi như xong rồi, đến bây giờ bên trong vẫn còn sưng, trên người tràn đầy dấu vết bầm tím, không dám cởi quần áo ra.

“Khá lắm….Tên nhãi con này mạnh thật, đâm ta thừa chết sống lại.” Giang Túng nằm trên giường nhỏ, khoác một cái áo khoác, mặc kệ phía sau, đoán chừng hôm qua bị thương lại còn nhiễm lạnh nên bây giờ đầu óc có hơi quay cuồng.

Nếu sớm biết thì hắn cũng sẽ không đi khiêu khích tên tiểu tử Nhạc Liên, thật là nghiệp chướng, kiếp trước Nhạc Liên đã không dễ đối phó, bây giờ lại vì hắn còn nhỏ mà quên mất!

Qủa thật….hắn chưa từng hăng hái hôn một nam hài, dư vị lúc đầu lưỡi dây dưa, cùng nhau ôm chặt ở một chỗ, Giang Túng thở dài, cũng do hắn đã có những suy nghĩ không chính đáng trước, trách ai được, tự gây nghiệt còn hăng hái ồn ào như mình bị thiệt, còn cho người ta hai cái bạt tai.

Tốt rồi, mấy ngày nữa phải cùng nhau lên núi Kim Thủy nuôi ong, không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.

Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Giang Túng chịu đựng khó chịu bên người, khoác áo đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn một cái.

Nhạc Liên đang leo tường, đem bọc quần áo buộc trên lưng ném xuống.

Giang Túng nhất thời tức giận: “Đã thao lão tử ta mà ngươi còn dám tới! Cút! Leo trở về!”

Nhạc Liên nhanh nhẹn leo qua tường thấp, mang theo bọc quần áo bước tới, Giang Túng vội vàng che kín xiêm áo, lui về phía sau, chưa kịp đóng cửa sổ thì người ta đã nhảy cửa sổ tiến vào.

“Túng ca.” Nhạc Liên cẩn thận đến gần hắn, cầm trong tay mấy lọ thuốc, “Ta sẽ không đụng đến ngươi, ngươi dùng thuốc bôi lên đi.”

Giang Túng cầm đồ trong tay ném về hướng Nhạc Liên, nói thật kiếp trước hắn có vài phần sợ hãi Nhạc Liên, nhưng Giang thiếu gia là ai, chết không cúi đầu, nhất định không chịu thua.

Cứ nghĩ Nhạc Liên còn bé, lại không có thành tựu, sẽ không làm gì được mình, không nghĩ tới hắn cũng không phải dạng người hiền lành, dám có ý nghĩ không an phận với lão tử đây.

Nhạc Liên thấy hắn nổi giận, tránh đi những đồ hắn ném tới, bắt hai tay hắn lại, yên lặng nhìn hắn.

Giang Túng bị khống chế hay tay, miệng lại càng hung hăng: “Thế nào, dám vô lễ với ta sao? Thực tủy biết vị đúng không? Thao ta rất thoải mái sao?”

Nhạc Liên mím chặt môi, nghe những lời nói khó chịu dồn dập của Giang Túng, túm tay Giang Túng để hắn không càn rỡ nữa, mạnh mẽ áp hắn lên giường nhỏ, vén xiêm áo lên, bôi thuốc.

Nhạc Liên dời mắt đi, cố gắng không nhìn vào chỗ đó, đem thuốc nước rót vào chỗ kia của Giang Túng, lúng túng chờ thuốc nước từ từ thấm vào.

Giang Túng náo loạn, uốn éo người không chịu phối hợp, Nhạc Liên cau mày đè hắn lại: “Túng ca, tốt nhất là nên nằm yên.”

Giang Túng đẩy tay hắn ra: “Cách xa ta ra, đừng gọi ta là ca, ta sợ.”

Tay Nhạc Liên cứng đờ, không lên tiếng.

Giang Túng nằm sấp trên giường, người bên cạnh không có động tĩnh gì, Giang Túng tưởng hắn đi rồi, quay đầu nhìn một cái, Nhạc Liên đang cầm chai thuốc, yên lặng đứng đó, mí mắt rũ thấp, nhìn giống như đã bị đả kích nghiêm trọng.

Giang Túng gắng gượng trở người ngồi dậy: “Sao, ta nói rất nặng?”

Nhạc Liên nhẹ nhàng hít mũi một cái.

Giang Túng cũng ngây ngẩn, ngơ ngác một hồi.

Nhạc Liên chậm rãi đứng ở mép giường, hơi ngước đầu, thấp giọng nói: “Túng ca, ta sai rồi, được không.”

“Ngươi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, một cái xưng hô cũng không có hại gì, ngươi cho ta gọi, được không.” Nhạc Liên nhẹ giọng hỏi hắn.

Trên cổ tay bọc một lớp lụa mỏng, mơ hồ thấm ra vết máu, không biết ở nhà lại bị ai khi dễ, nhớ đến Nhạc Hợp đang đau đớn ở nhà, chắc là lại trút giận lên Nhạc Liên.

Giang Túng sững sốt hồi lâu, nhíu mày một cái: “Được rồi, ngươi muốn kêu ta thế nào cũng được, còn tỏ vẻ như bị ta khi dễ.”

Nhạc Liên lúc gần đi dặn dò Giang Túng mỗi ngày nhớ bôi thuốc, lại bị Giang Túng ồn ào kêu ngừng.

Nhạc Liên vừa đi, Giang Túng giận đến mức hất toàn bộ thuốc trên bàn xuống đất, oán hận nói: “Ỷ tuổi còn nhỏ liền giả bộ đáng thương, lúc trước ta nên nhận ra Nhạc Liên cũng có mặt hung ác tàn bạo.”

“Thôi….dù sao cũng là một tai ương đẫm máu, bù lại có được một tòa nhà ở kinh thành, cũng không đến nỗi thiệt.”

Giang Túng cúi xuống nhặt thuốc lên, hướng về phía gương bôi lên mấy vết hôn đỏ ửng, hy vọng mấy vết này nhanh chóng tiên tan.
Bình Luận (0)
Comment