Bại Gia Cũng Khó

Chương 27

Nhạc Liên đứng lên, chậm rãi hướng Giang Túng đi tới.

Hắn cao hơn, đường viền ngũ quan thêm vài phần cường tráng, bớt đi mấy phần trẻ con, khí tức già giặn thận trọng tản ra.

Người trước mắt hoàn toàn trùng khớp với Nhạc Liên kiếp trước. Kiếp trước, Nhạc Liên trong tâm trí Giang Túng luôn là một khối băng lãnh ngang bướng, không có cách nào tới gần.

Giang Túng có phần kiêng kỵ, Nhạc Liên đến gần một bước, Giang Túng liền lui một bước, mãi đến khi sau lưng là vách tường, không thể lui được nữa, Nhạc Liên khẽ vỗ má Giang Túng, trong lòng Giang Túng cũng chợt “Đùng” một tiếng.

Nhạc Liên cúi đầu hỏi hắn: “Túng ca, hôm nay muốn ai hầu hạ? Những kẻ đang quỳ kia cứ chọn tùy ý, hôm nay ta mời.”

Khóe miệng Giang Túng giật một cái, ý thức được mình đang bị áp chế, hơi ngửa đầu vung khóe môi cười nói: “Chọn hai người, chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

Nhạc Liên bị thái độ ngả ngớn rõ ràng của Giang Túng chọc cho tức giận, ánh mắt càng lạnh lẽo, một phát túm được Giang Túng, kéo ra sau rèm, trước mắt mọi người, khiêng người lên vai mang ra khỏi Phong Diệp cư, bước lên một cỗ xe ngựa.

Tiểu viện cũ nát trong hẻm nhỏ đã sớm bị phá bỏ, cải biến thành một tòa trạch viện, tuy không lớn, nhưng bên trong hết sức tinh xảo, hành lang thủy thạch uốn lượn đẹp đẽ.

Nhạc Liên gánh Giang Túng đang liên miệng mắng chửi vào nhà, khóa cửa phòng ngủ lại, ném người lên giường, Giang Túng như chim bị nhốt trong lồng, không còn đường để trốn.

“Ngươi đứng đó.” Giang Túng lùi vào trong góc giường, ngoài mạnh trong yếu khiển trách,”Vừa trở lại liền muốn khóc lóc om sòm đúng không?”

Nhạc Liên leo lên, nắm lấy cổ tay cưỡng ép chen vào giữa hai đùi Giang Túng, không nói lời nào liền nhào lên, nghiêng đầu hôn miệng hắn, Giang Túng khó chịu nghiêng đầu sang một bên, đôi tay đang siết cổ tay mình thô ráp đi vài phần, nhưng lại mạnh mẽ, như kìm sắt, Giang Túng không cách nào nhúc nhích được.

“Không tới hai năm, số tiền Túng ca chơi đùa nam hài có thể dựng được cả một sòng bạc mạt chược.” Sắc mặt Nhạc Liên vẫn cứ lạnh nhạt, ánh mắt tức giận, động tác càng thêm thô bạo, đối phương quen sống trong nhung lụa bị nắm đến mức in cả dấu tay, hắn hung hăng hôn hôn Giang Túng, cắn đôi môi hắn, mãi đến khi mỹ nhân dưới thân không còn sức để giãy giụa, trừng đôi mắt quật cường tỏ vẻ căm thù.

“Đau! Con mẹ nó, ngươi muốn chết? Cút xuống cho ta.” Giang Túng hung hăng túm cổ áo hắn, muốn lôi Nhạc Liên từ trên người mình xuống.

Giang Túng cơ hồ không có cách nào phân biệt Nhạc Liên lúc này với Nhạc Liên kiếp trước, Nhạc Liên rốt cuộc cũng đã trở thành dáng vẻ mà hắn hận nhất.

Hắn không có cách nào xem Nhạc Liên là một hài tử nữa.

Nhạc Liên kia, đã trở lại.

“Ngươi có tư cách gì quản ta, chuyện của hai ta ầm ĩ ở Cẩn Châu, ngươi lại đi thẳng một mạch, danh dự của ngươi quan trọng như vậy, ngươi thanh cao như vậy, lão tử thì nhằm nhò gì.” Giang Túng như bị chạm vào chỗ đau, nhìn ánh mắt đau đớn khẩn trương của Nhạc Liên.

“Nói hưu nói vượn!” Nhạc Liên không cách nào giữ được thận trọng cùng tỉnh táo nữa, gào thét cùng Giang Túng.

Kiếp trước đúng là như vậy, bọn họ mỗi người một ngã.

Giang Túng vẫn luôn thống hận Nhạc Liên tỏ vẻ thanh cao, tuy kiếp trước bọn họ là đối thủ, làm ăn lui tới thường xuyên, thời điểm ở cùng nhau cũng nhiều, có một lần Giang Túng uống nhiều, không nhớ rõ mình đã làm gì, hắn đoán có thể là mình lại thừa dịp say rượu rồi khinh bạc Nhạc Liên, bị hắn đuổi ra ngoài.

Khi đó bọn họ đã là thương nhân có máu mặt trong giới, chuyện xấu bị gièm pha, hai bên đều bị tổn thất danh dự rất lớn, bị người trong bóng tối bịa đặt sinh sự, kẻ kia có chuẩn bị, muốn sửa trị Giang Túng cùng Nhạc Liên, hai người bị tổn hại, mấy cọc làm ăn đều xảy ra chuyện.

Mấy thủ đoạn này đối với Giang Túng bất quá là múa rìu qua mắt thợ, Giang Túng chắc chắn chặn được phần sóng gió này, trong lòng lại hung hăng tính toán muốn cắn ngược lại kẻ chủ mưu.

Nhạc Liên thì mang theo tiểu thiếp kia xuất đầu lộ diện khắp nơi, vì nữ tử kia vung tiền như rác, đặt vàng ngọc, đồ trang sức, tất cả đều khắc tên nữ tử kia, các phu nhân thành Cẩn Châu trong nhất thời liền muốn gả nữ nhi cho một tên sủng thê đến cực điểm.

Tin đồn đoạn tụ chưa kịp đánh đã tan.

Trong lòng Giang Túng cũng bị đâm rách đến tả tơi.

Từ đó về sau, liền trở mặt thành thù, Giang Túng không chịu cúi đầu, cho dù biết Nhạc Liên làm vậy để phá tan lời đồn, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn không nhịn được mà căm hận hắn.

Nhạc Liên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cùng hắn chịu đựng khó khăn, chỉ tình nguyện một mình hứng chịu, hắn vốn cho rằng hắn cùng Nhạc Liên có thể đồng cam cộng khổ, nhưng đối phương căn bản không hề cho hắn cơ hội được đứng bên cạnh.

Toàn bộ chuyện phiền lòng kiếp trước ập tới, Giang Túng phiền đến muốn ói, dùng sức xô đẩy Nhạc Liên, tức đến mức mất cả lý trí cơ hồ nắm lấy cổ Nhạc Liên.

Nhạc Liên dùng sức siết cổ Giang Túng, cắn răng nói: “Ba ngày không chạy đến hoa lâu, không có người thao nên ngươi ngứa ngáy sao.”

Hắn còn dám nói lời đả thương như vậy.

Giang Túng không thở nổi, liều mạng giãy giụa lôi cánh tay như kìm sắt của Nhạc Liên: “Ngươi một chút cũng không thay đổi, bảo thủ lạnh lùng, thả ra, ngươi có gan thì bóp chết ta đi…”

Sắc mặt Giang Túng vì bị nghẹt thở mà đỏ ửng lên, móng tay Nhạc Liên thô ráp cào ra vài đường máu đỏ trên cổ.

Nước mắt ấm áp như châu lăn xuống trên mu bàn tay Nhạc Liên, như kim châm khiến Nhạc Liên bỗng nhiên thanh tỉnh, buông cánh tay đang siết cổ Giang Túng, nhìn Giang Túng vươn mình nằm nhoài trên giường, thống khổ ho khan.

Nhạc Liên hít một hơi thật sâu, nhào tới lột quần Giang Túng, cởi đai lưng bên hông mình, thô lỗ lôi phân thân cứng rắn ra, qua loa dùng nước bọt làm nhuận hoạt, cường thế cắm vào trong huyệt của Giang Túng, phát tiết.

“A ——” Giang Túng phát ra một tiếng đau đớn sắc bén, thân thể đột nhiên căng thẳng, bất lực ngã oặt trên giường, bị Nhạc Liên ôm từ phía sau, nắm lấy tay Giang Túng không cho hắn thoát, hạ thân dùng sức đỉnh lên.

Tư thế này giúp cho Nhạc Liên tiến vào cực sâu, Giang Túng bị thao phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, hậu huyệt bị tính khí thô bạo đâm mạnh vào chỗ mẫn cảm nhất, Giang Túng thống khổ chỉ muốn nhanh ngất đi.

“A…a…Nhạc Liên…Ngươi xâm phạm lão tử…” Giang Túng mặt đầy nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, không ngừng mắng, “Tiểu súc sinh….Chớ đâm vào…Tiểu súc sinh! A a,a….”

Tính khí mềm nhũn giữa hai chân dần dần cứng rắn, Giang Túng cực kỳ khó chịu, theo bản năng đưa tay lên sờ, lại bị Nhạc Liên nắm lấy lôi trở về, mãnh liệt đâm mấy chục lần tỏ vẻ trừng phạt.

Nhạc Liên cũng không có thô bạo mà xuyên qua hắn, nhìn như tàn bạo nhưng động tác cũng đã chiếu cố bận tâm đến thân thể Giang Túng, vẫn chưa khiến hắn bị thương.

Trong ruột thịt bị tàn bạo, Giang Túng từ từ cảm nhận được khoái cảm cao trào xen lẫn, ý thức Giang Túng mơ hồ, mình đã bắn mấy lần cũng không rõ, giằng co mấy canh giờ, Giang Túng cũng không còn gì để bắn nữa.

Sự tình kịch liệt qua đi, Nhạc Liên gỡ bỏ vạt áo Giang Túng, hô hấp chợt cứng lại.

Vốn Giang Túng có một vết sẹo do gây ra trên xương quai xanh, bây giờ lại có một nhánh hồng mai vẽ lên, che đi vết tích một cách tài tình.

Hắn còn nhớ hai năm trước Giang Hoành hỏi hắn một câu, hắn thích hoa gì, Nhạc Liên nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, Giang Túng cố ý vẽ hoa mình yêu thích trên người hắn.

Nhánh hoa mai này như chút ấm áp trong cơn gió lạnh màu đông, Nhạc Liên thanh tỉnh hơn một chút, ấm ức phẫn nộ trong lòng bị quét sạch sành sanh.

Nhạc Liên ôm hắn vào trong ngực, quay mặt hắn về phía mình, cúi đầu hôn đôi mắt ngấn lệ, từ trong tay áo lấy ra một cái bông tai ngọc thạch, ngân châm nhanh chóng đâm vào tai trái, một chút máu theo dáy tay chảy xuống, bông tai được đeo vào, dưới ánh nến ngọc thạch sáng lấp lánh rực rỡ.

Giang Túng vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, vành tai bị đâm đau nhói, mệt mỏi dựa vào bả vai Nhạc Liên, lẩm bẩm hỏi hắn: “Ngươi không thương ta một chút nào sao.”

Âm thanh nghẹn ngào, mắt phượng thần thái ngậm nước, men theo gò má chảy xuống.

Giang Túng, khóc?

Hắn chưa từng thấy một nam nhân kiêu ngạo khóc, hắn chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cố chấp tự đại.

Hắn thay Giang Túng lau nước mắt trên mặt, nước mắt nóng bỏng ướt át, như trút nước sôi vào lòng Nhạc Liên, nóng đến mức khiến hắn đau đớn.

“Ngươi đừng khóc.” Nhạc Liên cúi đầu ôn nhu hôn đôi môi hắn, hốt hoảng trấn an, “Ta…chẳng qua chỉ muốn nhanh đem ngươi trở thành của ta, ca.”

“Hai năm không gặp, ngươi liền đi khắp nơi mua vui, ngươi đã đáp ứng ta, sẽ chờ ta trở lại, ngươi nuốt lời.” Nhạc Liên cụp mắt xuống, giống như chính mình đã phạm sai lầm, thành khẩn cúi đầu, “Bạc ta kiếm đủ rồi, một trăm ngàn lượng, cả gốc lẫn lời trả lại cho ngươi. Quyết định đi phương Bắc không phải cố ý trốn ngươi, cũng không phải là vì rửa sạch thanh danh. Ban đầu ta đã có dự định đi phương Bắc, bên kia bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.”

“Con mẹ ngươi, ai đồng ý cho ngươi đi!” Giang Túng đột nhiên gào thét, khó khắn nắm lấy cổ áo Nhạc Liên, âm cuối run rẩy, nghẹn ngào, “Dựa vào cái gì mà phải chờ ngươi, vì ngươi thủ thân như ngọc, ngươi một chút uy tín cũng không có, đời trước vốn đã không có, ngươi cho là ta không phải ngươi thì không được sao.”

“Ca!” Nhạc Liên ôm chặt Giang Túng đang tức giận vào trong ngực, khẩn trương trấn an vuốt ve hắn, “Là ta không phải ngươi thì không được.”

Giang Túng vô lực rũ đầu xuống, thể lực đã hoàn toàn tiêu hao hết, cũng lười nói.

“Đau không, vừa nãy.” Nhạc Liên thấy Giang Túng đã bình tĩnh lại mới dám nói tiếp.

“Đau.” Giang Túng nói thầm, “Rửa sạch sẽ cho ta.”

Tẩy rửa được một lúc thì Giang Túng liền mơ màng ngủ mất, Nhạc Liên ôm hắn, để hắn nằm nhoài lên bả vai, kiên trì thay hắn rửa sạch những vết bẩn trên người, không nhịn được hôn một cái lên nhánh mai trên xương quai xanh.

Túng ca sợ đau như vậy, lúc đâm hoa mai lên, nói không chừng còn tức giận ồn ào xăm sư một trận.

Thật là một con mèo tính tình thất thường.

Nhạc Liên quấn Giang Túng trong khăn vải, ôm trở về phòng ngủ, xem như bảo vật giấu kín vào trong chăn, chính mình ngủ bên cạnh, cánh tay khoát lên vòng eo nhỏ gầy, vùi đầu vào trước ngực Giang Túng.

Từ biệt hai năm, rất nhớ.

Nửa đêm, miêu nhi lộn xộn, đánh thức Nhạc Liên.

Giang Túng ngủ không yên ổn, qua loa giãy giụa, trong miệng còn hốt hoảng nói: “Cổ tay ta nhỏ nhắn, ta cũng có thể đeo!” Cánh tay quào loạn trên áo Nhạc Liên.

Nhạc Liên bỗng nhiên tỉnh táo, cong người ôm sát Giang Túng, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn mịn sau lưng, nhẹ giọng gọi hắn: “Ca ca, nhìn ta một chút, ta ở đây.”

Giang Túng mở mắt ra, toàn thân toát đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn Nhạc Liên.

Nhạc Liên đỡ eo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ca, ngươi muốn đeo cái gì?”

Giang Túng vẫn còn mơ màng, sững sờ nói: “Vòng tay.”

Nhạc liên càng thêm nghi hoặc.

“Là ngươi, ngươi mua một cái vòng tay, tặng cho tiểu thiếp của ngươi.” Ánh mắt Giang Túng mờ mịt luống cuống, lời nói không đầu không đuôi.

“Là đời trước?” Nhạc Liên nghiêm túc nhìn hắn.

“Cái gì….” Giang Túng sửng sốt một chút, bỗng nhiên thanh tỉnh.

Dáng dấp của Nhạc Liên trước mắt giống y đúc Nhạc Liên kiếp trước, hắn ngủ mơ màng, nhất thời không phân biệt được đang tỉnh hay là trong mộng.

Nhạc Liên yên lặng nắm tay Giang Túng, giọng áy náy: “Thật xin lỗi, xem ra lúc trước ta thật không tốt, nhưng ta một chút cũng không nhớ.”

Giang Túng hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ áo Nhạc Liên, tức đến nổ phổi, hét lên:

“Ngươi không nhớ, vậy ta nói cho ngươi nhớ! Ngươi bỏ ra một trăm ngàn lượng mua một vòng tay Tử La Lan, tặng cho tiểu thiếp, ngươi còn để cho nàng ta chọn, ngươi chính là muốn ta tức chết! A a a a!”
Bình Luận (0)
Comment