Lúc này, Giang Hoành đang ở nhà chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi Hầu gia.
Buổi tối hôm trước liền dặn dò Hoa Xương chuẩn bị gạo và khuôn đúc mì, sáng sớm trời chưa sáng liền tự mình đi chợ chọn cá tươi, trở về liền vén tay áo lên lao vào phòng bếp, bọn nha hoàn vội vã đứng bên cạnh làm trợ thủ.
Tay nghề của Giang Hoành quả thực không kém, phụ thân cùng nương chết sớm, đại ca yếu ớt ham chơi lại kén ăn, cái này mặn, cái kia cứng, không thích cái này không thích cái kia, ăn không được liền đem đi đổ, Giang Hoành không thích nhìn ca ca suốt ngày lãng phí lương thực, không thể làm gì khác hơn là tự nghiên cứu mấy món ăn, thật không nghĩ tới là ca ca lại thích, ăn sạch sẽ.
Làm nhiều, quen tay hay việc, học được vài sở trường, đại trù của Nghênh Xuân lầu cũng không thể làm ra được mùi thơm chính gốc như của Giang Hoành.
Một mặt nghĩ Hầu gia giá lâm trạch viện Giang gia giống như rồng đến nhà tôm, nếu chậm trễ sẽ bất kính với Hầu gia, lẽ ra nên thỉnh Nhị thúc Tam thúc, trưởng bối Giang gia đến nghênh đón chiêu đãi, một mặt chỉ muốn Hầu gia đến dùng cơm, không có một đám người bê mông chạy theo nịnh nọt, chắc chắn Hầu gia cũng cảm thấy phiền.
Với lại, Giang gia đã tách ra, chỉ còn mỗi Giang Hoành cùng Giang Túng, đáy lòng Giang Hoành cũng không muốn thấy Tam thúc Nhị thúc, nhìn đến là thấy phiền.
Gần giữa trưa, xe ngựa Tĩnh Xuyên hầu đứng trước cửa đại viện Giang gia, mặc dù là một tiểu thương hộ mời bữa cơm, không đến sớm, cũng không đến muộn làm dáng, đúng giờ, một chút cũng không kém.
Nghe đến tên chiến thần Tùy Lam bước vào đại viện Giang gia, trong viện liền ầm ĩ nháo nhào, nha hoàn gã sai vặt vội vã quỳ xuống hành lễ.
Thức ăn chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn một món cá hoa mè hấp sen, cần hầm khoảng hai canh giờ, Giang Hoành thấy sắp đến giờ, nhanh chóng đi tắm rửa, tẩy đi củi lửa khói dầu trên người, chạy đến phòng bếp mang cá hoa mè lên.
Hầu gia đi tới trước viện, vừa vặn nhìn thấy tiểu thư sinh trắng nõn bưng một chung đồ ăn, ngang hông đeo một khăn choàng làm bếp, vững chãi mang đến phòng lớn.
Vừa nhìn liền biết ở nhà làm quen việc, cũng không phải gặp dịp liền uốn mình làm chơi cho vui.
Thân ở trạch viện, do vợ cả sinh ra, đại công tử lười biếng vô năng, Giang Hoành chắc chắn phải chịu khổ, Tùy tiểu Hầu gia gật gật đầu, vững bước bước vào phòng lớn.
Xe ngựa đậu bên ngoài khiến người đi đường rối rít chú ý, có người lanh mắt nhìn ra đó là xe ngựa của Tĩnh Xuyên hầu, vội vàng nói cho người khác.
Nhị thúc Tam thúc biết được tin này, tụ lại một chỗ ngồi tính toán.
Tam thúc buồn bực vò đầu: “Từ trước đến nay Tĩnh Xuyên hầu chính trực, cực ít nhận lời mời tiệc của thương hộ, hôm nay tại sao lại đến?”
Gã sai vặt dưới đường chen miệng, chua xót nói: “Ngày hôm trước hiệu buôn Tung Hoành suýt nữa bị cướp sạch, cũng may Hầu gia xuất thủ cứu giúp, Giang Hoành thiếu gia liền lấy cớ mời Hầu gia bữa cơm.”
Nhị thúc hừ một tiếng.
Bây giờ ở riêng, hai năm nay Giang gia cải tử hồi sinh, mà bọn họ thì đã dần suy tàn, kiếm tiền không dễ dàng, chỉ có thể nhìn hai huynh đệ Giang gia càng ngày càng nhiều bạc mà đỏ mắt ghen tị.
Con mắt Nhị thúc hơi chuyển động, nghĩ ra một kế sách hay.
“Tam đệ, nghe ta, tuy lúc này không thể bẻ gãy Giang Hoành, nhưng cũng có thể khiến hai huynh đệ kia mất đi tín nhiệm của Hầu gia.”
Tam thúc vội vã đưa lỗ tai ra nghe.
“Được, làm theo lời ngươi nói.”
——
Tùy tiểu Hầu gia quả thực yên lặng, trong sảnh thanh tĩnh, mấy nha hoàn hầu hạ gắp thức ăn, Giang Hoành ngồi một bên khác, mặt đầy vui vẻ lần lượt giới thiệu từng món ăn, thỉnh thoảng nói sai, liền xoa xoa tay sờ khuôn mặt nóng hồng của mình.
Khi ăn, không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện là quy củ đã ăn sâu vào rễ của Tùy tiểu Hầu gia, hôm nay lại vì Giang Hoành phá lệ, mỗi lần nếm thử đều không nhanh không chậm đánh giá một câu “Ngon.”
Giang Hoành cực kỳ hưởng thụ, ngay cả đại ca cũng không thường tán dương tay nghề của hắn.
Ăn uống xong, hiếm khi được thanh tĩnh, tâm tình Tùy tiểu Hầu gia đang tốt, liền ở lại phòng khách nghỉ ngơi.
Giang Hoành nhao nhao vây quanh Hầu gia, hỏi khẩu vị, nói phòng bếp còn đang chưng điểm tâm, liền bưng lên ngay.
Tùy tiểu Hầu gia gật đầu một cái, Giang Hoành liền như con chim tiểu Yến Tử nhanh nhẹn bay ra khỏi phòng khách.
“….Tiểu thiếu niên.” Ánh mắt Tùy Lam lãnh liệt ôn hòa không dứt, cười nhạt.
Giang Hoành càng nhảy nhót, vui sướng qua lại trong phòng bếp.
Có nha hoàn bước vào thay đổi huân hương, mùi thơm nhàn nhạt thơm ngát, Hầu gia liếc mắt nhìn lư hương, khẽ cau mày.
Bên trong phòng bếp, Giang Hoành đang dồn thêm củi, lại cảm thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại liếc mắt nhìn, hai gã sai vặt lén lút đến gần, bưng một bát dược.
“Các ngươi từ đâu tới?” Giang Hoành ngừng tay, sững sờ đánh giá đối phương.
Ngữ khí của một gã sai vặt bất thiện, thâm trầm nói: “Hoa Xương tỷ tỷ nói chúng ta đưa canh cho thiếu gia.”
“Đừng tới đây!” Giang Hoành kinh hoảng lùi về sau, thân thủ chống đỡ, gọi người: “Người đâu! Mau…Ô!”
Hai gã sai vặt nhào lên đè tiểu thư sinh lại, đổ bát dược vào miệng, xé đi xiêm y bỏ vào trong bao bố vác đi.
Thân thể Giang Hoành càng ngày càng mềm, bay nhảy bất động, trước mặt mơ hồ hoa mắt, cổ họng như bị thiêu đốt, tê dại đau đớn, nửa điểm âm thanh cũng không thể phát ra.
Phút chốc, năm giác quan như bị phong bế, đôi mắt mơ hồ không thấy rõ, nghe cũng không thấu, cả người không còn chút khí lực.
Tùy tiểu Hầu gia ngồi trong phòng khách, dập tắt lư hương, sắc mặt đã không còn ôn hòa, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị.
Không biết là chủ ý của người nào, chẳng lẽ còn muốn đưa cho hắn một mỹ nhân xinh đẹp, hại hắn thân bại danh liệt, trò khôi hài này hắn đã thấy nhiều.
Cách vách phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng vang, Tùy Lam cảnh giác nhìn bốn phía, gọi Dạ Ảnh Dạ Phong đến canh giữ phụ cận, tự mình đi nhìn, muốn xem thử màn trình diễn của Giang gia.
Tùy Lam men theo tiếng động kỳ quái, đột nhiên đẩy cửa một gian phòng, bước vào.
Dạ Phong Dạ Ảnh nghe lệnh canh giữ ngoài cửa.
Tỉ mỉ men theo tiếng động, chậm rãi bước vào nội thất, màn giường tầng tầng lớp lớp, Tùy Lam nhấc mũi trường thương lên, đột nhiên chém xuống màn che.
Lụa mỏng rơi xuống đất, thân thể nhỏ gầy trắng nõn đang nằm nghiêng của thiếu niên, vòng eo gầy gò mềm mại, cánh tay vô lực, giãy giụa vươn mình, hơi híp mắt lại nhìn Tùy Lam.
Tùy tiểu Hầu gia cả kinh, thoáng chốc choáng váng, mũi thương sắc bén chỉ ngay mi tâm Giang Hoành.
Tròng mắt Giang Hoành u tối, rõ ràng mũi thương đang ở trước mắt, nhưng hắn cái gì cũng không thấy, chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người, liền cố hết sức bò qua cầu cứu.
Không biết bị hạ thuốc gì, cũng không biết dược hiệu bao lâu mới hết, cả người Giang Hoành giống như bị ngâm ở trong bóng tối, không biết làm sao.
Tùy Lam thấy hắn bò càng gần, chậm rãi thu hồi mũi thương, tránh đâm một lỗ trong suốt trên thân thể gầy yếu này.
“Giang Hoành, nói chuyện.” Tùy Lam chờ hắn giải thích.
Giang Hoành không nghe rõ đối phương đang nói cái gì, căn bản cũng không phát ra được âm thanh nào.
Mặt Tùy Lam không cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống tiểu thư sinh đang cố hết sức giãy giụa, tựa hồ là bị hạ nhuyễn cốt tán, cũng không phải thuốc độc, qua một ngày là hết.
Xem ra Giang Hoành chính là đại lễ mà Giang gia ân cần đưa lên.
Nguyên lai nỗi lòng của hắn lại dễ bị nhìn thấu đến vậy, dễ dàng bị người khác phát hiện mình nảy sinh hứng thú đối với Giang Hoành.
Quả thật, tiểu thư sinh này hết sức động lòng người, nếu dùng Giang Hoành để hối lộ, cho dù chính trực như Tĩnh Xuyên hầu, cũng khó tránh khỏi động tâm.
Trong quân doanh hắn cũng sử dụng quân kỹ để thỏa mãn nhu cầu, phụ thân hắn cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Giang gia bây giờ dĩ nhiên vượt xa so với quá khứ, gia tài to lớn, nhưng lại làm ra chuyện này khiến Tĩnh Xuyên hầu hắn thật coi thường.
Có thể tùy ý hưởng dụng đồ vật mình yêu thích, hắn cũng không phải là chính nhân quân tử
Cảm giác được có một hai bàn tay đang đặt bên hông mình, Giang Hoành bất chợt sợ hãi, đem mình kéo tới bên giường, ngay sau đó, khe mông bị một đầu ngón tay tách ra, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, bất lực giãy giụa.
Có một con quái vật khổng lồ cứng rắn chặn lại tại nơi yếu ớt nhất của hắn, chẳng hề do dự quyết tuyệt xen vào tràng ruột. Giang Hoành đau đến mức chết đi sống lại, thân thể ửng một tầng mồ hôi lạnh, không phát ra âm thanh nào, cũng không nhìn rõ được kẻ đang xâm phạm mình, không còn sức chống cự, chỉ có một đôi tay thô ráp đang chặt chẽ cố định eo hắn lại.
Mãi đến khi cả người bị cự vật kia nhét đầy, Giang Hoành nức nở nâng cánh tay vô lực lên, quay đầu lại, mặt đầy nước mắt nhìn hắn xin tha.
Tùy Lam đã nhìn qua vô số dáng vẻ người khác cầu xin hắn, nhưng bởi vì người kia là Giang Hoành, trong lòng khẽ đau nhói.
Hắn phát ra âm thanh chất phác trầm thấp, lãnh đạm cam kết: “Sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dược hiệu yếu dần, Giang Hoành tình cờ nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của người sau lưng, tiếng thịt va chạm lanh lảnh, cảm giác bị sỉ nhục khó có thể diễn tả được khiến cả người hắn run rẩy, mãi đến tận khi nghe được tiếng nói quen thuộc, cảm giác bất an vừa dâng lên, sau một khắc khoái cảm đã làm cho hắn tê dại cả da đầu.
Với Giang Hoành mà nói, hắn chưa bao giờ chịu thống khổ dằn vặt ngược đãi như vậy, cũng chưa từng bị lột sạch xiêm y, xấu hổ vạn phần bị người khác dùng tính khí cắm vào cơ thể.
Với Tùy Lam mà nói, bất quá hắn chỉ là nhận lễ vật của Giang gia, nếu như Giang gia muốn cầu cạnh hắn, hắn cũng sẽ chỉ cân nhắc, chỉ đến thế mà thôi.
Mãi đến tận cuối cùng, khi cự vật kia phun ra một luồng tinh nóng bỏng trong cơ thể Giang Hoàng, rót đầy ruột huyệt sưng tấy yếu đuối của Giang Hoành, mà Giang Hoành lại bị hai bàn tay kia khóa dưới thân Tùy Lam, bị ép nhận hết không chừa một giọt, ăn hết thảy.
“A…” Giang Hoành phát ra một tiếng thống khổ nghẹn ngào, nước mắt chảy đầy mặt.
Hắn chưa từng thương tiếc người dưới thân, bây giờ lại không nhịn được ôm Giang Hoành đang run lẩy bẩy vào trong ngực, luống cuống động viên.
Hắn…Có phải đã làm sai.
Chẳng biết qua bao lâu, Giang Hoành đã ngủ say, khi tỉnh lại đã là hai ngày sau, dược hiệu tiêu tan, chân như nhũn ra.
Hậu huyệt sưng tấy, hắn thậm chí không dám nói cho nha hoàn, không dám tự mình đi mua thuốc, chỉ dám đi Phong Diệp cư tìm Trầm Hoan.
Trầm Hoan đồng cảm với hắn, chăm sóc bôi thuốc giúp hắn, nhưng Giang Hoành vẫn sợ hãi không thôi, mấy ngày liên tiếp cũng không dám về nhà, tựa như chỉ cần bước một bước ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều sẽ chỉ vào mặt mắng chửi hắn là đồ dâm đãng.
Trầm Hoan mua thuốc về, cầm theo phong thư, nói là của Giang Túng gửi từ Triều Châu.
Trong phong thư tất cả đều là tiếng lóng của hiệu buôn, bút tích cũng là lối chữ thảo*, tựa hồ là sợ nội dung bên trong lộ ra ngoài.
*Lối chữ thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.Giang Hoàng nơm nớp lo sợ mở ra liếc mắt nhìn, ngữ khí nghiêm khắc ra lệnh:
“Tĩnh Xuyên hầu, Cảnh vương cùng một đảng, nhất định sẽ chết, không được dây dưa.”
Trầm Hoan nhìn không hiểu mặt chữ trên giấy, thấy mí mắt Giang Hoành đỏ lên, gục xuống bàn gào khóc.