Bại Gia Cũng Khó

Chương 41

Sáng sớm Giang Túng nấu nước tắm rửa sạch sẽ, tốn tâm tư quản lý chỉnh tề xiêm y, phong độ thương nhân suốt mấy chục năm cuối cùng đã quay trở lại, mang theo một trăm đồng làm lộ phí, lên thuyền trở về Triều Châu.

Mấy tháng ở Triều Châu, Giang Túng đã thuộc lòng số thuyền hay buôn bán tụ tập ở đó.

Có không ít khách thương tới đặt áo lông, đại đa số đều là những gã sai vặt nhận lệnh đến, các lão bản rất ít khi đến địa phương lạnh lẽo này.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài chuyện các lão bản cần phải tự mình làm.

Giang Túng đi dạo một lúc tại bến thuyền, nhìn trúng khách thương Mục Ninh Hải ở Tây Bắc, kiếp trước là bằng hữu cũ cùng nhau buôn lậu muối, nhưng Mục tiên sinh là người rất xảo quyệt, rất ít khi nhượng bộ, Giang Túng không thích làm ăn cùng thương nhân hay tính toán chi ly, đây cũng là nguyên nhân kiếp trước hắn chán ghét làm ăn với Nhạc Hợp.

Trước thuyền hàng của Mục tiên sinh có một gã sai vặt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, trước mặt bày một túi gạo.

Giang Túng đi tới, ngồi xổm xuống sờ sờ trong túi, hỏi gã sai vặt: “Ta muốn bàn chuyện làm ăn cùng lão bản các ngươi, đặt mười cân gạo, muốn gạo nguyên.”

Ánh mắt gã sai vặt khác thường, cười quái dị nói: “Chúng ta chỉ bán gạo nhuyễn.”

Giang Túng khiêu mi: “Lão bản chúng ta chỉ cần gạo nguyên, không có thì ta đi chỗ khác hỏi vậy.”

Giang Túng đứng dậy muốn đi, bị gã sai vặt túm lấy cánh tay: “Thiếu gia thiếu gia, đừng đi vội, cùng lão bản chúng ta thương lượng.”

Mục tiên sinh làm việc cẩn thận, không chịu công khai buôn lậu muối, kiếp trước Giang Túng cũng vừa ý cách làm việc cẩn thận không một lỗ hổng mới bằng lòng làm ăn với kẻ keo kiệt bủn xỉn này.

Còn chưa lên thuyền, đã thấy một thân xiêm y quý báu của Mục Ninh Hải đang nói chuyện phiếm cùng một thương nhân trung niên.

Thương nhân trung niên thản nhiên xoa chuỗi hạt trên cổ tay, trò chuyện vui vẻ ung dung.

Giản Tới vừa vặn nhìn thấy Giang Túng, trước mắt sáng lên: “Đây không phải là Giang Túng sao, đến đây tìm kiếm thứ gì quý giá à.”

Giang Túng vội vã khom người hướng hai vị trưởng bối chào một cái, tùy ý nói: “Ta nhận lệnh chuẩn bị bột trân châu làm ngói cho phủ Thái tử, đồ vật trong phủ Thái tử sao có thể giao cho người khác làm, chỉ có thể tự thân làm, rất mệt mỏi.”

Mục Ninh Hải hơi kinh ngạc, cười vỗ bả vai Giang Túng: “Tuổi còn trẻ, lại có thể được chọn làm người chuẩn bị hàng cho triều đình, thật không đơn giản.”

Giang Túng khiêm tốn cười nói: “Ngài nói quá rồi, chỉ là may mắn.”

“Cũng không còn sớm nửa, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Giản Tới vẫn có ấn tượng rất tốt với Giang Túng, cố ý để cho hắn quen biết thêm vài thương nhân nổi danh.

Mục tiên sinh bất đắc dĩ còn có chuyến làm ăn chưa xong, chỉ có Giang Túng cùng Giản Tới đi ăn, đặt nhã gian ở hải các Triều Châu.

Hai người nói một chút về vài chuyến làm ăn, Giang Túng không thể vội vàng nói đến chuyện dầu cam, nhưng mạng người quan trọng, Nhạc Liên không thể chờ được, không thể làm gì khác hơn là bí quá hóa liều, tìm chuyện để nói cùng Giản lão bản trước.

Giản lão bản thích nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện, bộ dạng như đang thưởng thức đồ chơi quý giá, lắng nghe giọng nói êm tai của Giang Túng.

“Giản gia, cho ngài xem đồ tốt.” Giang Túng lấy ra một miếng nhựa dầu cam, cầm đầu đũa kẹp miếng nhựa dầu cam đốt trên nến.

Ánh lửa bao trọn lấy miếng nhựa dầu cam, to bằng móng tay, đốt một hồi lâu.

Giản lão bản lập tức bị hấp dẫn, đầy hứng thú hỏi: “Có thể đốt trong bao lâu?”

Giang Túng thấp giọng nói: “Một canh giờ.”

Giản lão bản tỏ ý kinh ngạc, hơi nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng nhựa dầu cam, nhìn lâu quá mỏi cả mắt, cúi đầu xoa xoa.

Giang Túng thổi tắt nến, bỏ miếng dầu cam vào thay thế, ánh sáng không hề giảm chút nào.

Giản lão bản tháo chuỗi hạt trên tay xuống, vừa xoay vừa suy nghĩ: “Vật này, có thể đảm bảo tiêu thụ tốt, chắc chắn giá cũng đắt, người bình thường không thể nào mua được, ngươi lấy từ chỗ nào.”

Giang Túng cười nói: “Bất kể ta làm ra từ đâu, ngài vẫn có cách để bán chúng chứ?”

Giản lão bản hừ cười nói: “Vậy phải cho ta biết cách làm, từ trước tới giờ ta không làm ăn trung gian, nếu ngươi biết, chi bằng chuyển giao toàn bộ cho ta.”

Giang Túng chỉ chờ những lời này, liền ra giá: “Trong tay ta có 15.000 mẫu, nếu ngài muốn cả cánh rừng, mỗi mẫu 500 lượng, nếu ngài chỉ cần hàng, mỗi cân ba lượng.”

Giang Túng vừa dứt lời, Giản Tới đã nhẩm tính thử lợi nhuận, mỗi mẫu chắc chỉ làm ra được khoảng dưới 150 cân, Giang Túng cố ý nâng giá mỗi cân cao như vậy, là muốn mình trực tiếp mua luôn cả cánh rừng.

Nếu là cánh rừng, thì phải mua luôn 15.000 mẫu, lỡ như tương lai có đối thủ cạnh tranh, giá bán sẽ giảm xuống, dù sao cũng là đồ tốt.

Giản Tới không vội ép giá, mà quan tâm hỏi tình trạng gần đây của Giang Túng.

“Tiểu đệ đệ kia sao lại không đi theo.” Giản Tới mỉm cười suy đoán, “Cãi nhau?”

Nhắc đến Nhạc Liên, tim Giang Túng khẽ nhói đau, vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, thong dong nói: “Tiểu hài nhi mà, không chịu được khổ cực, ta tự mình hoàn thành cũng được.”

Kiếp trước Giản Tới cũng có thể coi như là sư phó của Giang Túng, thành tựu của Giang Túng, một phần nguyên do cũng là nhờ Giản Tới.

Giản Tới không dễ bị lừa gạt như vậy.

Hắn có thể đọc được sự nôn nóng bất an bé nhỏ tồn tại trong ánh mắt Giang Túng.

“Tiểu hài nhi đã xảy ra chuyện gì sao.” Giản Tới chậm rãi hỏi, “Lúc trước ngươi không hấp tấp nóng nảy như vậy.”

Giang Túng không chịu lòi đuôi, thả lỏng nói: “Tiểu hài nhi có thể xảy ra chuyện gì chứ, nếu ngài không muốn, chúng ta sẽ không nói mối làm ăn này nữa.”

Giản lão bản khoát tay lên đùi Giang Túng, kéo cổ tay Giang Túng, đem người ngồi trên đùi mình.

Trong lòng Giang Túng thầm mắng chửi.

Số tuổi của kiếp trước cộng với kiếp này cũng đã mấy chục, vậy mà lại bị ép ngồi trên đùi như một đứa nhỏ non nớt, hắn quả thực không muốn đếm xỉa đến khuôn mặt già nua này.

“….” Giang Túng ngồi trên đùi Giản lão bản, chỗ nào cũng không được tự nhiên, da gà nổi đầy người.

“Ngươi nói ta nghe thử, thiếu bao nhiêu bạc?” Giản Tới nhẹ nhàng đỡ eo Giang Túng, xoa xoa, nhấc cằm Giang Túng lên quan sát, “Tiều tụy như vậy, xem ra chịu khổ không ít?”

Giang Túng khó chịu không nhịn được đứng lên: “Đừng, Giản lão bản, ta chỉ nói chuyện làm ăn, nếu ngài muốn cái khác, chúng ta sẽ không thương lượng.”

Từ trước đến giờ hắn chỉ ở trên, chỉ vì Nhạc Liên mà phá lệ, nhưng vì thương hắn, nên Giang Túng mới tình nguyện cho hắn thao, Nhạc Liên lại đẹp đẽ nhìn rất sướng mắt.

Kêu hắn để cho một lão già yếu kém thao, không bằng kêu hắn đập đầu tự tử luôn cho nhanh. Lúc trước, ai dám làm càn với Giang Đại thiếu hắn, chặt đứt mấy ngón tay là chuyện thường như ở huyện.

Nhưng hiện tại hắn đang rất cần bạc, không còn cách nào khác.

Giản lão bản nở nụ cười: “Lúc trước chỉ cần không vừa ý ngươi liền hung hăng đạp cửa bỏ đi, mấy phần phách lối đã đi đâu hết rồi.”

Giang Túng cắn răng, xoay người rời đi.

“Đứng lại, không nên dùng bộ dạng lạt mềm buộc chặt kia đối phó ta, hôm nay chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa, đừng nghĩ đến chuyện làm ăn nữa, chút tiền đó ta không thiếu.” Giản Tới dửng dưng cười nói.

Qủa nhiên Giang Túng không dám bước ra khỏi cái cửa này.

Giản Tới đi tới, ôm Giang Túng từ phía sau, kề sát vào vùng cổ trắng nõn: “Làm ăn rất mệt mỏi, ở cùng ta không tốt sao? Sau này bao mưa gió khổ cực cũng không cần ngươi phải nhúng tay vào.”

“15.000 mẫu, mỗi mẫu năm trăm lượng, tiền đặt cọc một triệu lượng bạc.” Đầu ngón tay run lên, nhẫn nhịn sự buồn nôn đang dâng lên trong dạ dày, đẩy Giản Tới ra, lưu loát cởi bỏ thắt lưng.

Trước tiên thoát đi vạt áo, lộ ra xương quai xanh kiều diễm, vừa thoát vừa nói: “Được, không phải muốn thao ta sao, ta nói trước, bình thường ta cũng hay bị thao, ngài đừng chê ta bẩn, cũng đừng chê ta lỏng.”

Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải bán thân cầu tài, con mẹ nó, đại trượng phu co được giãn được, vượt qua cửa ải này, cho dù là Vân Hành Giản Tới, cũng đừng mong sống yên với hắn.

Khí thế cởi xiêm y của Giang Túng quả thực như muốn giết người, bức lui Giản lão bản tận hai bước.

“Ai, Giang Túng, ngươi từ từ đã, đứng yên.” Giản lão bản lui hai bức, cầm quạt xếp chỉ vào Giang Túng, “Đứa nhỏ này, mau mặc xiêm y vào….Được, ta sợ ngươi, mỗi mẫu bốn trăm? Ngươi dẫn ta đi nhìn cánh rừng kia trước.”

Giang Túng làm ăn bao năm, cũng đủ lợi hại cùng quyết tuyệt, lúc trước Mạnh Năm rơi vào tay hắn, bị chặt đứt ba ngón tay, đánh tàn phế mười mấy khúc xương, Giản Tới có chút tâm tư đối với Giang Túng, tính thừa dịp cháy nhà hôi của ép buộc Giang Túng một chút, tốt nhất là ngươi tình ta nguyện, nhưng vẫn không nên kết thù với Giang Túng.

Xiêm y trên người bị Giang Túng kéo đến hỗn loạn, rũ mắt đứng ở đó, không nói một tiếng nào.

Giản lão bản không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ: “430 lượng, ngươi cũng nên giảm giá chứ.”

Giang Túng nhẹ giọng nói: “480 lượng, đặt cọc một triệu, đưa trước hai mươi vạn ngân phiếu, ta muốn ngay bây giờ.”

Khẩu khí tựa như thành phần đầu trộm đuôi cướp, Giản lão bản thở dài: “Lấy văn khế đến, ngươi….mặc xiêm y chỉnh tề vào.”

Khá lắm, bao nhiêu hứng thú đều bị hắn dọa đến mức héo khô.

——

Sau một ngày, Giang Túng cầm văn khế về.

Trên thuyền lay động, nhìn nước biển, mũi bỗng nhiên chua xót.

Cầm văn khế ngồi ở góc tường, dùng sức lau mắt.

“Nhạc Liên…Nếu ngươi có chuyện gì bất trắc, ngươi sẽ có lỗi với bộ xương già này…”

Kiếm lời hơn bảy triệu, còn chưa biết sẽ gặp phải báo ứng như thế nào, vạn nhất bị Diêm Vương lôi mạng về, ít nhất cũng có tiền để lại cho Nhạc Liên cùng Giang Hoành.

Giang Túng vùi đầu cười khổ, bao uất ức tủi thân cứ liên tục trào dâng.

Trước sau hai đời, thật sự không còn nợ Nhạc Liên cái gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment