Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 77

Giáo sư Cao Tự vừa mới đi rồi, Huỳnh Đức Kính liền đức phắt dậy, đem ngón tay trỏ chỉ vào Nguyễn Gia Lương, vẻ không nói nổi, nói:

- Cái thằng nhóc này! Cậu… Nói cái gì không nói…

Bì Nhân Thanh một bên trông qua hết sức mất tự nhiên, gạt tay:

- Thôi cũng chỉ là người trẻ tuổi, còn chưa hiểu chuyện, chú Kính bận tâm làm gì?

Nguyễn Gia Lương đem bộ mặt nai không hiểu chuyện, lại gãi đầu gãi tai loay hoay nói:

- Chú Thanh, anh Kính, chẳng lẽ vừa rồi em nói cái gì sai sao? Tại sao mọi người đang nói chuyện vui vẻ như vậy, em mới nói đôi ba câu đã tan hội?

Huỳnh Đức Kính rít lên:

- Có thể không tan hội được hay sao? Cậu… Cậu…

Huỳnh Đức Kinh đem bàn tay xòe ra giơ lên, định cho Nguyễn Gia Lương thằng nhóc không hiểu chuyện này một phát tát, cái gì mà góp vui, dội một gáo nước lạnh vào giữa đống lửa như thế, thử hỏi làm sao mà lại không tan hội?

Nhưng mà Huỳnh Đức Kính lại nhanh chóng đem bàn tay thu lại, đem bộ dạng xuề xòa phát tiết của mình thu liễm, tính ra nếu đánh Lương tiểu tử này, cũng chẳng ra cái thể thống gì.

Huỳnh Đức Kính phất tay nói:

- Thôi cũng khuya rồi! Thằng nhãi như cậu mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện, cậu đừng quên chúng ta là đang lâm vào hiểm cảnh, cũng không nên đặt tâm tư vào mấy chuyện này quá nhiều!

Bì Nhân Thanh gật gật đầu nói thêm:

- Đúng vậy, cháu cũng nên đi ngủ sớm đi, sau này còn rất nhiều việc cần giải quyết cần phải giữ lấy sức khỏe!

Nguyễn Gia Lương vẫn đeo mặt nạ ngốc nghếch, dùng bộ dạng giả nai không hiểu chuyện tiếp tục gãi đầu gãi tai nói:

- Nếu như thế thì xin phép mọi người, xin phép chú Thanh anh Kính cháu đi ngủ sớm!

Nguyễn Gia Lương loay hoay đứng lên, còn lung túng đến độ suýt vấp ngã.

Huỳnh Đức Kính tặc tặc lưỡi vẻ không nói nổi nói:

-Thằng nhóc này còn quá non kém, đến nói chuyện cũng không biết cân nhắc kĩ là cái gì, anh Thanh xem đến ngay cả chú Tự cũng bị nó chọc cho đứng lên bỏ đi, thật không ra thể thống gì cả!

Bì Nhân Thanh vẻ tặc tặc lưỡi nói:

- Dẫu sao cũng không nên nói như vậy, nhưng mà tôi thấy ý cậu ta nói cũng rất đúng, anh Tự có khả năng vì chuyện này nên cũng rất suy nghĩ!

Bì Nhân Thanh nói đến đây chợt ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn, quay sang nhìn Huỳnh Đức Kính nói:

- Xem ra tôi lại đến lúc bị bệnh đau đầu kinh niên hành hạ tái phát rồi, tạm thời đi ngủ một chút, cậu ở chỗ này trông coi đạo trưởng, nếu có gì liền báo cho tôi biết một chuyến.

Huỳnh Đức Kính phất phất tay vẻ vô ý nói:

- Anh Thanh cứ yên tâm đi nghỉ, ngoài này đều có tôi lo!

Nói rồi Huỳnh Đức Kính lại tặc tặc lưỡi vẫn còn cảm thấy Nguyễn Gia Lương này rất vô duyên, sau chuyến này trở về có khi chính mình phải giáo huấn một trận, làm lại công tác tư tưởng triệt để từ đầu.

Nguyễn Gia Lương vừa bước một chân rời khỏi, ra đến một chỗ vắng, khuôn mặt liền khôi phục vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, giọng tà tà nói:

- Cái gì là ngu ngốc không hiểu chuyện, Huỳnh Đức Kính, anh cũng quá coi thường thằng Lương này rồi!

Nguyễn Gia Lương theo thói quen lại vuốt vuốt lọn tóc mái, sau đó nở nụ cười giảo hoạt liền biến mất.

Bây giờ Nguyễn Gia Lương đã coi như đánh xong trận đầu tiên, mặc dù Giáo sư Cao Tự vẫn còn chưa ngã ngũ, nhưng mà đối với Trần Vũ Minh cũng đã buông xuống nghi ngờ, sau này đối với việc đưa ra lựa chọn cân nhắc tình cảm của cháu gái, Giáo sư Cao Tự sẽ vô tình thành trở ngại rất lớn.

Còn Trần Vũ Minh, lúc này tiễn được sao chổi Liễu Bảo Trang đi chỗ khác, bèn kiếm một chỗ nghỉ ngơi ngon lành, đem tựa lưng xuống chuẩn bị đánh một giấc.

Chít chít!

Từ không trung tối đen, con Dơi Quỷ lại xuất hiện, đem Vũ Minh từ mơ màng liền giật mình thức tỉnh.

Vũ Minh đối với bộ dạng đáng ghét của con Dơi Quỷ, vô cùng chán ghét, cất giọng tà tà thiếu kiên nhẫn nói:

- Nói đi, mày lại có chuyện gì muốn làm phiền tao nữa, không phải đến giờ này mày vẫn nên đi rút máu của bọn trâu bò đó sao?

Con Dơi Quỷ chợt lắc lắc đầu, rít lên những tiếng kêu đầy kinh dị, Vũ Minh theo trực giác liền có cảm giác không ổn, đôi mắt hắn hơi cụp liền mở to. Theo phản xạ nhìn về phía con Dơi Quỷ vừa thông báo.

BOONG!

BOONG BOONG!

Bất chợt lúc này có ba tiếng chuông phát lên to như bom nổ, tiếng chuông trầm đục đầy vội vã, Vũ Minh bị sự kích thích của âm thanh liền vô tình giật nảy mình.

Sùng Thiên Vân, lúc này đang ngồi thiền ở một góc, con mắt cũng chợt mở to ra, lộ hung quang kinh hãi. Sùng Thiên Vân kêu lên:

- Đạo Bà La, không ngờ lại là lúc này!

Huỳnh Đức Kính đang gật gù mơ màng cạnh Sùng Thiên Vân, nghe thấy tiếng chuông, không nhìn được cũng giật nảy mình, mơ hồ trên trán Huỳnh Đức Kính còn có mồ hôi chảy xuống.

Không chỉ ba người Trần Vũ Minh, Huỳnh Đức Kính, Sùng Thiên Vân, mà lúc này toàn môn phái Trịnh Đô cùng đoàn người khảo cổ đều nghe thấy tiếng chuông to như bom nổ này phát lên.

Không lâu sau, từ trong đêm đen bốn vị các chủ, bốn Cung Phụng của phái Trịnh Đô xuất hiện trước mặt Sùng Thiên Vân, vẻ mặt bốn người đều lộ vẻ kinh hãi hướng Sùng Thiên Vân hối thúc:

- Vân tiểu tử, không xong! Hộ sơn đại trận của chúng ta bị quy mô tấn công, trước mắt mười mấy đệ tử hộ sơn ở phía dưới đều đã mất mạng. Bốn người bọn ta đành phải liên thủ đánh vào cái Đại Chung của phái Trịnh Đô ta kêu gọi các vị lão tổ xuất quan tương trợ, lần này Bà La đạo xuất thủ, thực lực không ngờ lại khủng khiếp như vậy!

- Bốn người bọn ta tuy đánh vào Đại Chung ba lần, nhưng âm thanh mơ hồ vẫn chưa đủ để các vị lão tổ bên trong Ẩn Quan Điện có thể nghe thấy, ngươi phải lập tức dẫn đầu đám đệ tử đời thứ nhất, hợp lực với bốn lão già chúng ta đánh vào Đại Chung, tìm kiếm cơ may kêu gọi các vị lão tổ thức tỉnh!

Sùng Thiên Vân theo bản năng nhìn xuống, đã thấy mồ hôi ướt đẫm, vẻ hoảng sợ nhìn vào khoảng mê trướng dưới đạo trường nói:

- Bốn vị sư thúc sư phụ, những đệ tử đời thứ nhất đều cách nơi này đến ba bốn trăm dặm, nếu gọi bọn họ đến đây hợp sức e là cũng không kịp, đại trận hộ sơn của chúng ta nếu để mười cao thủ Võ sư thượng thừa liên hợp công kích, e là chưa đầy mấy mươi khắc đã bị phá vỡ, đến lúc ấy thì cho dù các vị đồng liêu của ta có thể trở về kịp, cũng không còn thời gian mà đánh vào Đại Chung kêu gọi các lão tổ!

Bốn vị Cung Phụng lông mày giật lên dữ tợn nói:

- Việc không thể chậm trễ, ngươi gom góp được người nào thì gom, liền cùng đến Đại Chung Điện đánh vào Đại Chung cùng bọn ta, bốn lão già bọn ta tiếp tục tận lực, đều hy vọng các vị lão tổ có thể nghe thấy!

Nói xong, bốn người liền hóa thành một đạo lưu ảnh, nhanh chóng biến mất trong làn đêm tối đen. Vũ Minh đem con mắt hướng tới phía bốn người vừa mới rời khỏi, nhanh chóng hướng tới Sùng Thiên Vân đi tới, đứng trước mặt Sùng Thiên Vân dùng giọng trầm trầm hỏi:

- Đạo trưởng, xảy ra chuyện gì, các ngươi cần tương trợ, chỉ cần ta có thể giúp các ngươi ta sẽ không ngại!

Sùng Thiên Vân đem ánh mắt buông xuống nhìn Vũ Minh, hồi lâu lại lắc đầu:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nói ra trong đám người từ thế giới bên ngoài, lại chính là người có tiềm năng nhất, chỉ tiếc ngươi quá trẻ tuổi nên tu vi võ học không cao, với võ công của ngươi bây giờ, cùng lắm chỉ có thể so sánh được với một Võ sư sơ giai, đều chỉ bằng một tên đệ tử đời thứ ba của phái Trịnh Đô ta. Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn giúp cũng không thể giúp được…

Sùng Thiên Vân thở dài một hơi, liền hướng một vị tiểu đạo sĩ hạ lệnh:

- Đông Tiếu Cường, con nhanh chóng báo cho chúng đệ tử phái Trịnh Đô, trên dưới đều tập hợp về đạo trường thủ hộ, lại tuyển ra đệ tử từ đời thứ ba trở lên kêu gọi, xem ra được người nào thì hay người đó, kêu bọn họ đều đến Đại Chung Điện tương trợ các vị Cung Phụng một phen!

Đông Tiếu Cường tiểu đạo sĩ kia, nhanh chóng cúi đầu cung kính rồi đem cước bộ phát huy tới cực hạn rời khỏi biến mất.

Rất nhanh khi Đông Tiếu Cường vừa mới biến mất, xung quanh đoạn đạo trường lúc này có vô số ánh đuốc dần dần xuất hiện tụ tập. Đuốc sáng ngày càng hiện lên nhiều, dần dần tạo thành một rừng đuốc sáng rực rỡ, nhìn qua trong đêm trông vô cùng đẹp mắt.

Sùng Thiên Vân đem ánh mắt nhìn về phía rừng đuốc xung qunah mà nói:

- Đây đều là chúng đệ tử phái Trịnh Đô ta tập hợp, xem ra đạo hỏa tiễn lúc triều đã kịp thời kêu gọi bọn họ, ước chừng cũng đủ một nửa nhân số rồi, chỗ người còn lại, xem ra là không đến kịp nữa!

Một nửa nhân số? Chính là một ngàn hai trăm đạo sĩ đi, chỗ người này cũng thật quá đông rồi!

Trần Vũ Minh bước tới, nhìn vào đám rừng đuốc nói:

- Là một ngàn hai trăm người! Bà La Đạo lần này huy động nhân thủ thế nào? Liệu có cần thiết phải khiến nhiều đạo sĩ đến như thế để tương trợ?

Sùng Thiên Vân, nhìn qua một tiểu đạo sĩ khác lại hạ lệnh:

- Đạt Siêu Phong con mau đem tình hình bên ngoài phổ cho chúng ta biết một chút!

Đạt Siêu Phong tiểu đạo sĩ kia, chính là một vị tiểu đạo sĩ vừa mới từ mê lộ bên ngoài chạy vào, trên toàn thân đều dính máu, lộ vẻ hoảng sợ cấp báo cho Sùng Thiên Vân nói:

- Trưởng môn, bọn đệ tử đều theo sự an bài của bốn vị các chủ, tuần tra ở khắp Trịnh Đô, bất ngờ liền bị Bà La Đạo tập kích, trong đêm tối bị địch nhân đánh lén, đều không nhìn thấy đuốc sáng, nhân số của bọn họ đều không ước chừng được, nhưng mà trong đám đệ tử đời thứ ba đi tuần tra có mười ba người, ngoại trừ đệ tử, toàn bộ đều mất mạng!

Sùng Thiên Vân ngửa cổ ngẩng đầu lên trời thất vọng nói:

- Mười ba người đều là đệ tử đời thứ ba của phái Trịnh Đô ta, vậy mà lại chết trong nháy mắt, xem ra lần này Bà La Đạo phát động, không phải chỉ có hơn mười người cao thủ, mà sợ là toàn bộ giáo chúng của bọn chúng!

Vũ Minh đem con mắt quét toàn bộ phía rừng đuốc xung quanh, rừng đuốc lúc này càng lúc càng phát sáng, đoàn người ở quanh đạo trường, hẳn là càng lúc càng đến gần hơn, đều sắp tập trung đầy đủ tại nơi này.

Vũ Minh hướng Sùng Thiên Vật chợt hỏi:

- Đạo trưởng! Trong một ngàn hai trăm người này của phái Trịnh Đô các ngươi, cấp bậc tu vi như thế nào?

Sùng Thiên Vân con mắt chợt mơ màng, tay đặt lên cằm vẻ trầm tư, một chốc liền nói:

- Phái Trịnh Đô ta, phân ra thấp nhất chính là tu vi chưa đạt đến Võ giai, chỉ tính là người mới học võ, những người này cứ mười người thì lại có một người là Võ Giả sơ giai, phân làm thượng trung hạ, lại trong kiệt xuất những đám Võ Sư sơ giai chính là Trung Giai Võ Sư, liệt vào hạng đồng liêu với ta một bậc, trong đám đồng liêu này, có người còn có thể có võ công cao hơn ta, mơ hồ đều đến Võ Sư Trung Giai Thượng Giả. Tính ra trong toàn môn phái Trịnh Đô, toàn bộ một ngàn hai trăm người này, kiệt xuất lắm cũng chỉ có năm Võ sư Trung giai, có khoảng hơn một trăm người là Võ sư Sơ Giai, tính vào bối phận của hàng đệ tử đời thứ ba, đám còn lại, đến tu vi còn không có!

Sùng Thiên Vân lắc lắc đầu, xem ra với tương quan lực lượng lần này, phái Trịnh Đô tuy phái đến nhiều người, nhưng cũng là vô dụng.

Vũ Minh thầm nhẩm tính, cứ một Võ sư sơ giai sơ cấp này, liền có thể đối chiến với bảy hoặc tám người bình thường. Mà một Võ sư sơ giai trung cấp, liền có thể đánh được với hơn mười người, một võ sư sơ giai thượng cấp, liền đánh được với hơn hai mươi người. Trong chiến đấu, với khoảng cách quá đông người, một người là Võ sư sơ giai thượng cấp lao vào giữa đám người của phái Trịnh Đô này, nếu không gặp đối thủ, chính là lao vào đánh như trốn không người, sức mạnh gấp hơn nhiều lần, mặc dù nhiều người hơn có thể áp chế hắn, nhưng mà diện tích quá hẹp, cũng không thể có quá nhiều vây công. Vì vậy, trong một khoảng cách nhất định hắn chính là bất bại.

Vũ Minh lại hướng Sùng Thiên Vân nói:

- Nghe nói đạo trưởng là muốn đánh vào một cái chuông lớn thức tỉnh các vị lão tổ, không biết ta có thể thử sức một phen hay không?

Sùng Thiên Vân chợt nghe thấy Vũ Minh nhắc đến điều này, trong mắt liền sáng lên, trong đầu lại tự hỏi, chẳng lẽ tên tiểu tử này lại có cách? Bèn nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nếu muốn thử sức, liền có thể!

Vũ Minh cười cười khách khí nói:

- Cách thì dĩ nhiên là có, chỉ xin các vị tiểu đạo sĩ trong phái Trịnh Đô các ngươi hợp lực một chút!

Nghĩ tới đây, hắn liền nhìn xung quanh. Xung quanh Vũ Minh lúc này đoàn người khảo cổ vừa bị tiếng chuông lớn kia gắt gao đánh thức, có vài người không chịu nổi đều đã chạy ra phía ngoài này. Vũ Minh nhìn đám người trong ngơ ngác, hướng toàn bộ đám Tiến Sĩ cao giọng nói:

- Trong mấy người ở đây, có vị nào nghiên cứu về vật lý hay không?

Quả nhiên không ngoài sự mong đợi của Vũ Minh, một vị Tiến Sĩ vẻ già nua, tưởng rằng mình tham gia đoàn khảo cổ đã bị lãng quên công tác, lúc này vừa nghe thấy cần dùng đến chuyên môn của mình, hai mắt liền tươi sáng hưng phấn giơ tay lên:

- Có! Có tôi!

Vị Tiến Sĩ không chờ Vũ Minh lên giọng mời lên phía trên này, đã trực tiếp chạy lên, dùng bộ mặt hãnh diện quét xuống toàn đám Tiến Sĩ phía dưới, ra bộ lần này mình cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, không thể coi thường.

Vũ Minh mau chóng gật đầu thưởng thức vị Tiến Sĩ này, coi qua thái độ nhiệt tình của người này, cũng khiến hắn rất cảm mến. Vũ Minh lại quay sang phía Sùng Thiên Vân cất giọng nói hỏi:

- Đạo trưởng, có phải muốn đánh thức lão tổ của phái Trịnh Đô các ngươi, tiếng động càng lớn càng tốt?
Bình Luận (0)
Comment