Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 97

Đặng Hùng gật gật đầu cho là phải, thấp giọng nói:

- Anh Đặng Tử, lần này anh Lũng đi bàn chuyện với Cường băng không xong, nhất định khi quay về sẽ kêu gọi anh em đánh Cường băng một trận, với quân số của Cường băng bây giờ, em thiết nghĩ nếu mình không thể chiếm lấy được địa bàn của nó, thì cũng nên chiếm lấy người của nó. Cường băng có đến hơn hai trăm người, thu phục hết lũ người này, anh Lũng có thể vững gót chân ở cảng Hải Phòng rồi!

Lã Đặng Tử cười:

- Anh quen chú lâu như thế rồi, bây giờ mới nghe được một câu thật sự có ích từ miệng chú!

Lã Đặng Tử nhấp một mồi rượu vang rồi lại nói tiếp:

- Đúng vậy, chỉ cần người của Cường băng đều là người của Lũng băng, sau này thế lực của Lũng băng chúng ta sẽ được mở rộng, lo gì mà không giữ được địa bàn. Có điều anh vẫn chưa nắm chắc tâm lý đám đàn em của Cường băng chút nào, chiều nay chú cho người thăm dò, đem ít tiền ra dụ bọn chúng, nếu như có thể được, vụ chiếm lấy Cường băng này, anh sẽ nói với anh Lũng để cho chú với Sơn sư đệ đem người đi đánh chúng nó!

Đặng Hùng lần đầu tiên được đại sư huynh khen ngợi như vậy, liền cười híp hết cả mắt, gãi đầu gãi tai nói:

- Anh Đặng Tử, anh nói quá rồi, em cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi, cứ nói đại, không ngờ lại trúng ý của anh!



Trong khi Lũng băng đang có những quyết định táo bạo, thì lúc này thế lực lớn nhất tại cảng Hải Phòng là Mãnh băng cũng giục dịch hành động.

Trung niên tên Bái lúc trước ở An Dương, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn màu đen, miệng ngậm điếu sì gà. Thanh niên mặc veston lúc trước cũng có mặt bên cạnh ông ta, thanh niên lễ phép cất giọng:

- Anh Bái, lần này bọn Trạch Lũng băng lại muốn làm gì không biết, lần trước đem người đến cướp Tân Cảng, lần này lại đánh nhau với Cường băng, em xem chừng Lũng băng này là lũ vô học, chỉ cần đem một đám anh em đi xử lý bọn chúng là xong!

Trung niên tên Bái hơi cau mày nói:

- Cậu đừng có làm liều, để rồi xem đã, lần trước ở Tân Cảng là trưởng ban an ninh Văn Tùng ra tay mới khiến cho tên thuộc hạ của Cù Lũng phải rút lui, mà lần ấy Văn Tùng cũng mất đến hơn hai mươi người, Lũng băng này xem ra phát triển quá nhanh!

Thanh niên mặc veston khó hiểu nói:

- Anh Bái, nếu Lũng băng này phát triển quá nhanh, lý ra anh nên phải cho người dẹp ngay bọn chúng, để trừ hậu họa mới đúng, trừ phi…

Trung niên tên Bái không nói gì, chỉ cười nhạt một lúc, đem điếu sì gà hạng nhất lên miệng hút tiếp, rồi mới nhàn nhã nói:

- Quân, chẳng lẽ cậu muốn suốt đời phải chạy theo lão Mãnh hay sao? Cậu không muốn cùng anh Bái này đánh ra thiên hạ à?

Thanh niên kia nghe đến đây liền lập tức hoảng hốt, kinh sợ lắp bắp nói:

- Cái… gì, anh Bái, anh thật… sự muốn…

Trung niên tên Bái mặc kệ thanh niên kia biểu hiện thế nào, vẫn từ tốn nói tiếp:

- Lão Mãnh, không còn như xưa nữa rồi, hổ già thì cũng nên quy ẩn đi thôi, Mãnh băng này, nên để cho lớp người có thực lực lên nắm giữ!

Thanh niên kia nuốt nuốt vài ngụm nước bọt cố nói:

- Anh Bái, anh thực sự muốn thay thế lão Mãnh?

Trung niên tên Bái gật đầu trịnh trọng nói:

- Phải, Quân à, cậu theo anh cũng đã lâu rồi, cậu cũng biết chí anh không hề nhỏ. Lão Mãnh bây giờ già rồi, thường đưa ra những quyết định thiếu sáng suốt, mà lại không đủ tàn bạo, Mãnh băng còn ở trong tay lão, sớm muộn gì một hai năm nữa, những thế lực như Lũng băng nổi lên, Mãnh băng sẽ không còn chỗ đứng. Nếu còn cố chấp đi theo lão Mãnh một cách mù quáng, anh với cậu sau này chỉ còn là con số không!

Thanh niên tên Quân nói:

- Có phải mấy năm nay anh chiêu người, chính là cũng vì một nước cờ này, không phải là vì chỉ giữ người cho ban chiến lược!

Trung niên tên Bái gật đầu nói:

- Đúng vậy, chú là người anh tin cẩn nhất, nên mới cho chú biết chuyện này. Ngày khởi sự sắp đến rồi, chỉ chờ Cù Lũng kia ra tay mà thôi…

Trung niên tên Bái ánh mắt lim dim nhìn xa xăm, sau đó nhắm chặt cảm nhận cảm giác từ điếu sì gà hạng nhất. Quang cảnh xung quanh ông ta một màu u ám, thanh niên tên Quân kia cực kỳ lưỡng lự, lại phân vân liên tục, chốc lát lại ngồi xuống ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn chưa thông.

Trung niên tên Bái đôi mắt lấp lé, mọi động thái của thanh niên tên Quân, đều không thoát khỏi mắt ông ta, hôm nay ông ta muốn vạch ra một nước cờ này, chính là muốn thử lòng người. Còn thực sự mọi chuyện, ông ta đã sớm an bài từ trước.



Tập đoàn SSAD.

Văn phòng giám đốc kinh doanh Trần Đình Đại.

Bên ngoài cửa văn phòng lúc này, một người đàn ông lớn tuổi, đang đưa mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính màu đen bên ngoài vào trong phòng, người đàn ông này chính là Trần Gia Cảnh.

Trần Gia Cảnh nhìn một lúc vào trong phòng, rồi mới chậm rãi đưa ánh mắt nhìn qua nữ nhân viên đứng phía sau lưng mình, ông ta nói:

- Nó bị như vậy đã hơn một tháng rồi, chẳng lẽ cô là thư ký của nó, mà lại không hề biết rằng nó gặp phải chuyện gì hay sao?

Nữ thư ký kia liền ấp úng nói:

- Thưa Tổng Giám Đốc, Giám đốc Đại gặp chuyện gì trước nay chưa từng bàn tán trong công ty, cháu làm sao biết được ạ!

Trần Gia Cảnh nghe đến đây có vẻ không vui liền nói:

- Cô là sinh viên mới ra trường có đúng không?

Nữ thư ký ấp úng rụt rè gật đầu nói:

- Dạ vâng!

Trần Gia Cảnh lập tức làu bàu:

- Thằng vô dụng này, biết ngay là chỉ suốt ngày thích mấy đứa con gái trẻ mà lại, đây là trốn công ty mà cũng tuyển những người như vậy, nó quên mất địa vị của công ty này lớn như thế nào rồi hay sao! Giám đốc kinh doanh của SSAD, lại dùng một thư ký mới ra trường!

Trần Đình Đại làu bàu xong một trận, liền lớn giọng nói với nữ thư ký trẻ đẹp kia:

- Cô mau gọi cậu Kim lên đây gặp tôi!

Nữ thư ký vâng vâng dạ dạ, khoảng năm phút sau, tiếng thang máy vang lên ting ting, Nguyễn Trọng Kim từ trong buồng thang máy bước ra, quần áo xộc xệch miệng ngáp ngủ, vừa nhìn thấy Trần Gia Cảnh, liền lập tức khom người chạy tới, cười xum xoe nói:

- Ôi chú Cảnh, lâu lắm cháu mới gặp chú, dạo này chú khỏe chứ ạ!

Trần Gia Cảnh lắc lắc đầu, nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ thân người của Nguyễn Trọng Kim, thầm nghĩ: “ thằng cha này hẳn là vừa mới đi chơi thuốc về xong đây, nhân viên của thằng cháu phá gia chi tử này toàn là lũ bại hoại”.

Trần Gia Cảnh bộ mặt không vui liền nói:

- Kim, phiền cậu gọi cho đúng chức danh, ở đây là công ty, không phải ngoài đường ngoài chợ!

Nguyễn Trọng Kim cực kỳ coi thường Trần Gia Cảnh, nhưng bên ngoài vẫn run sợ nói:

- Vâng vâng cháu biết rồi thưa tổng giám đốc!

Kì thực là bình thường Nguyễn Trọng Kim này trước mặt Trần Gia Cảnh, vẫn luôn vô cùng nhả nhớt, đấy là vì có Trần Đình Đại bảo hộ, cho nên ngay cả Trần Gia Cảnh bình thường địa vị cao đến đâu, Nguyễn Trọng Kim gặp qua cũng không sợ.

Hôm nay Trần Gia Cảnh xuất hiện ở đây chắc hẳn là có chuyện quan trọng, trước mặt nhân viên trong công ty, Nguyễn Trọng Kim không dại chọc Trần Gia Cảnh, cho nên vẫn cực kỳ khuôn phép, còn bình thường những lời Trần Gia Cảnh nói, gã đều đặt bỏ ngoài tai, chỉ có Trần Đình Đại mới có thể sai khiến gã, bởi vì gã quan niệm cho rằng, SSAD này sớm muộn gì cũng rơi vào tay Trần Đình Đại, Trần Gia Cảnh này mà lấy lòng, xem chừng rất phí thời gian, chỗ thời gian đó, Nguyễn Trọng Kim hắn thà dùng để lấy lòng Trần Đình Đại, sau này chưa biết chừng địa vị sẽ được nâng lên.

Trần Gia Cảnh thấy Nguyễn Trọng Kim thu bớt bộ mặt nhả nhớt đáng ghét lại, cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ trầm giọng hỏi:

- Cậu thường ngày là lái xe của thằng cháu tôi, chuyện gì xảy ra với nó cậu hẳn là đều biết rõ, mau nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?

Nguyễn Trọng Kim cả người cứng đơ một lúc, đầu óc mơ màng, lúc sau mới hơi tỉnh, suy nghĩ kĩ đến câu hỏi của Trần Gia Cảnh.

Đêm hôm qua hắn đi bar đến gần sáng mới về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, cả mấy viên thuốc hắn cắn vào vẫn chưa tan hết, lúc này nửa tỉnh nửa mơ, gặp Trần Gia Cảnh hỏi chuyện, hắn chỉ biết gật gà gật gù nói:

- Tổng Giám Đốc, chị Miêu Yến chết rồi…

Trần Gia Cảnh hơi nhíu mày nói:

- Miêu Yến? Miêu Yến nào?

Nguyễn Trọng Kim hơi hơi lắc đầu cho tỉnh, nói:

- Miêu Yến, chính là người yêu! À mà không, chính là người con gái mà anh Đại theo đuổi, cô ta chết rồi, anh Đại chính là vì chuyện này nên mới buồn rầu!

Trần Gia Cảnh nghe đến đây liền nhếch mép cười:

- Thì ra là thất tình, lại vì một đứa con gái! Nếu không phải sức ép từ dòng họ, mày đâu có thể ngồi được trên cái ghế ấy!

Trần Gia Cảnh lắc lắc đầu vài cái, hơi thất vọng về thằng cháu này, ông ta cực kỳ chán ghét, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải chiều chuộng nó, bởi vì ông ta cũng thực sự bất lực, thằng cháu này hết phương cứu chữa rồi. Trong mắt ông ta ánh nên một tia hy vọng nhỏ nhoi, ông ta thoáng cười lạnh thì thầm trong đầu: “ Chỉ cần sang năm tới, nếu như con trai của tao được sinh ra thành công, xem mày còn có thể tiếp tục ngồi trên cái ghế ấy nữa không, dòng họ cũng không còn lý do gì để ép tao nữa rồi!”

Trần Gia Cảnh nghĩ xong, liền gật gật đầu, trên mặt không biểu lộ chút gì về vấn đề ông ta vừa suy nghĩ, hướng Nguyễn Trọng Kim hạ giọng nói:

- Nó là người kế thừa của họ Trần tôi, cậu phải sát sao theo dõi và đốc thúc nó, nếu để nó xảy ra chuyện gì, Trần Gia Cảnh tôi là người đầu tiên không tha cho cậu.

Trần Gia Cảnh nói xong liền rời đi, mà Nguyễn Trọng Kim vẫn một mực ngơ ngác gãi đầu gãi tai mơ hồ:

- Lão già này hôm nay bị làm sao thế nhỉ, thường ngày vẫn cực kỳ ghét cậu Đại cơ mà, sao hôm nay lại quan tâm đến hắn ta thế nhỉ!

Nguyễn Trọng Kim lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh, liền tiến thẳng đến chiếc ghế của nữ thư ký đặt mông ngồi xuống. Mà nữ thư ký xinh đẹp kia thấy hắn ngồi xuống chiếc ghế của mình, cũng chỉ mặc kệ hắn như vậy tiếp tục lắc đầu, cái phòng kinh doanh này sớm đã loạn rồi, kể từ khi cô ta về đây công tác, làm việc thì ít mà đi đêm với cậu chủ thì nhiều. Nữ thư ký xinh đẹp chẳng qua là dụ dỗ được Trần Đình Đại, cho nên mới có thể ngồi vào vị trí này, còn trước đó thư ký cho giám đốc kinh doanh, là một vị kế toán trưởng của một công ty danh tiếng chuyển đến, chỉ có điều người này hơi già lại xấu xí. Trần Đình Đại cực kỳ không thích, nên mới tính chuyện đổi người, đổi luôn sang nữ thư ký xinh đẹp này cho dễ nhìn, còn về kinh nghiệm và kỹ năng làm việc, nữ thư ký này chẳng sở hữu một chút nào gọi là lợi thế cả.
Bình Luận (0)
Comment