Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L

Chương 1

Lê Bội Minh × Lận Diên Viễn

Lận Diên Viễn… Có lẽ là viết như thế này, nếu tôi không nhớ nhầm. Thật ra, tôi và cô đã học chung một lớp được một năm rưỡi rồi, ấn tượng duy nhất về cô là một cô gái rất cá tính.

Trước đây, tôi không chỉ một lần nghe đến cái tên của Lận Diên Viễn, rất nhiều người đều nói cô rất kỳ lạ. Bởi vì cô không phải là học sinh hư hỏng không học hành gì, mà nhiều nhất cũng chỉ là một “học sinh kỳ quặc”.

Lại một lần nữa viết đến chữ kỳ quặc rồi, cảm giác tôi là một người rất dễ nghèo nàn từ ngữ, nhưng có lẽ cũng là vì thật sự rất khó tìm được từ nào tốt hơn để miêu tả cô.

Lận Diên Viễn học rất giỏi, là loại điểm số có thể vào lớp chọn, khoảng dao động trên dưới 550 điểm. Nhưng, Hải Thành không thể coi là thành phố lớn gì, giáo dục không phát triển lắm, có lẽ ở thành phố khác thì đây chỉ là một số điểm tàm tạm mà thôi.

Lận Diên Viễn luôn “trốn học”, cô thường xuyên không có mặt trong lớp, mặc dù số lần xin nghỉ không nhiều, nhưng cảm giác như cô lúc nào cũng đang xin nghỉ phép.

Lận Diên Viễn có một đám đàn em ở trường, nhưng đám đàn em đó cũng chỉ là nói trên mạng mà thôi, giống như loại băng nhóm “hoa hồng đỏ” của mấy đứa trẻ con kỳ lạ vậy. (Đây là suy nghĩ cá nhân của tôi, vẫn chưa xác thực, dù sao thì cũng là trường trọng điểm công lập, trường chúng tôi quản lý rất nghiêm.)

Hôm nay mẹ nhờ tôi ra ngoài mua một chai nước tương, tiện thể lấy kính của tôi từ tiệm kính về. Kính của tôi đã bị chính tay tôi vung rớt xuống đất trong một lần ngủ, sau đó vỡ nát. (ý là tròng kính)

Mẹ đối với hành động của tôi, cũng không nói nên lời. (Bà ấy không nói thẳng, chỉ nhìn tôi thêm vài cái.) May mà tôi còn có một cặp kính cũ, không đến nỗi trở thành người mù mở mắt.

Tôi rất nhanh đã đến tiệm kính, vì tiệm kính hơn 5 giờ là đóng cửa, nước tương lúc về ghé siêu thị mua là được.

Lúc tôi đến tiệm kính, dì Phan đã lấy kính của tôi ra rồi. Bà ấy lại hóng chuyện của Lận Diên Viễn với tôi, để phòng sau này bà ấy lại hỏi mà tôi không nhớ, nên tôi đã đặc biệt ghi lại một chút. (Dì Phan rất thích đem một câu chuyện hóng hớt ra nói đi nói lại nhiều lần, có lúc tôi không nhớ mình đã nói gì, bà ấy vẫn muốn nói với tôi.)

Dì Phan hỏi tôi Lận Diên Viễn có phải thi rất tốt hay không, tôi nói phải, còn kể hết những gì mình biết cho bà ấy nghe. Dì Phan nghe xong lại thở dài, nói thật đáng tiếc cho đứa bé này. Tôi muốn hỏi thêm, nhưng không biết phải mở lời thế nào.

Dì Phan nói, nếu lần sau đối phương muốn cắt kính, có thể bảo Lận Diên Viễn tiếp tục đến quán của mình, bà ấy sẽ giảm giá 20% cho đối phương, coi như là ưu đãi cho hàng xóm láng giềng.

Tôi nói với dì Phan rằng tôi và Lận Diên Viễn không thân lắm. Dì Phan nói cứ trò chuyện nhiều là thân thôi, cháu là người tốt, phải quan tâm bạn bè nhiều hơn. Tôi ậm ừ cho qua, cầm kính của mình về nhà.

Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết Lận Diên Viễn bị cận, ở trường cô chưa từng đeo kính. Chỗ dì Phan cũng không thể làm kính áp tròng, có lẽ là do áp lực quá nên bị cận, cũng có thể là người nhà bị cận. (Đây cũng là suy đoán của tôi.)

Nhưng mà, phải nói với Lận Diên Viễn như thế nào vẫn là một vấn đề, tôi thật sự rất sợ giao tiếp xã hội. Lén viết một mảnh giấy có phải là quá cố ý không, giống như đang bán quảng cáo vậy…

Nước tương trong siêu thị không biết đã tăng giá từ lúc nào, tôi đi xa hơn một chút đến chợ rau gần đó mua một chai. Mất thêm nửa tiếng đồng hồ, không mang theo điện thoại, mẹ không liên lạc được với tôi, sau khi về nhà bị mẹ mắng cho một trận.

Vì chuyện này nên buổi tối ăn cơm hơi vội, sợ sẽ bị trễ, cuối cùng vẫn đến sớm được nửa tiếng như thường lệ.

Bình Luận (0)
Comment