Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L

Chương 21

Tôi là thủ khoa của tỉnh trong kỳ thi đại học lần này. Lúc nhận kết quả, tôi hoàn toàn kinh ngạc, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể đạt được thành tích này.

Theo sau đó là những cuộc điện thoại không ngớt, tôi đã theo học ngành y như ý định ban đầu của mình. Còn Nhiếp Nhung Thịnh không thể trở thành một con ngựa ô, thành tích của cô chỉ đủ để học cao đẳng.

Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Ông ngoại định cho tớ đi du học, cậu có thể đợi tớ vài năm không?”

Tôi nói: “Được. Vậy để tớ nói nhé.”

Nhiếp Nhung Thịnh nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, không biết tôi định nói gì.

Tôi kiên định nói: “Chúng ta hẹn hò đi, tớ sẽ không bao giờ phụ lòng cậu.”

Nhiếp Nhung Thịnh kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Thật sao?”

Tôi gật đầu, chỉ có tôi mới biết đây là điều tôi hằng mơ ước.

Tôi muốn Nhiếp Nhung Thịnh chỉ là của riêng mình. Đây là một ý nghĩ đã âm thầm nảy mầm từ lúc nào không hay.

Tư Mỹ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của chúng tôi. Cô ấy hỏi: “Có muốn chụp một tấm ảnh không? Nếu phải xa nhau lâu như vậy.”

Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Sớm biết vậy tớ đã nhuộm một màu tóc đẹp hơn rồi.”

Mái tóc của Nhiếp Nhung Thịnh đã được nhuộm lại màu đen, không có những trang điểm khoa trương đó, khuôn mặt cô trông vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, không có chút khí thế nào.

“Đẹp lắm.” Tư Mỹ nói, “Tớ thấy đẹp hơn màu trước của cậu nhiều.”

“Các cậu có gì muốn nói không?” Tư Mỹ thấy Nhiếp Nhung Thịnh không trả lời mình, lại mở ra một chủ đề mới.

Tôi nói: “Hy vọng nhiều năm sau, khi hai chúng ta quay lại trường, phát hiện ra khắp nơi đều là kỷ niệm của chúng ta, không ai từ bỏ ai.”

Tư Mỹ làm một biểu cảm kinh tởm, cô ấy nói: “Một mùi vị thối của tình yêu.”

“Nghe có vẻ rất đẹp, nhưng chắc là không làm được, bởi vì hai chúng ta cũng không đi hết mọi nơi trong khuôn viên trường.” Nhiếp Nhung Thịnh nói một cách thực tế.

Tư Mỹ nói: “Chuyện đó có gì đâu? Các cặp đôi khác cũng chưa chắc đã đi hết mọi nơi trong khuôn viên trường của bọn họ, nếu không được thì đợi đến lúc các cậu trở thành cựu học sinh ưu tú rồi quay lại từ từ dạo chơi.”

“Chỉ cần mọi người đều vui vẻ là được rồi.” Tư Mỹ nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Nói đi, cậu nỗ lực như vậy là muốn chúng tớ mời cậu đi ăn ở đâu?” Nhiếp Nhung Thịnh nói.

“Mời tớ đi ăn lẩu Haidilao, tớ muốn ăn thỏa thích.” Tư Mỹ nói.

“Cậu đến với tớ không phải là muốn moi tiền cậu ấy chứ?” Tôi hỏi.

Tư Mỹ nói: “Sao có thể nói như vậy? Tớ đã trợ giúp cho tình yêu của các cậu rồi, cho tớ chút tiền công, không quá đáng chứ?”

Nhiếp Nhung Thịnh lúc này lại rất hăng hái, cô nói: “Không quá đáng, không quá đáng.”

Tôi nhìn hai người đang diễn trò chỉ có thể thở dài, cam chịu đi theo sau bọn họ.

Tôi và Nhiếp Nhung Thịnh gặp nhau chỉ vì một trò Thật hay Thách của cô, lý do yêu nhau cũng không biết là gì, ít nhất đến bây giờ tôi vẫn không biết.

Điều này đã không còn quan trọng nữa, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của cô, chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.

Bình Luận (0)
Comment