Editor: Gấc.
Trên đảo không có chỗ quá náo nhiệt, ở phía xa có đàn dê và bò, xoay người lại là núi.
Mọi người chọn đến đây chỉ vì muốn thoát khỏi thành phố, chạy về phía hoàng hôn trên biển, hoặc là tìm một nhà hàng nhỏ để ăn hải sản.
Hôm sau, mọi người trong phòng làm việc chia thành nhóm nhỏ, bắt đầu làm chuyện bản thân thấy hứng thú.
Mà khi Lư Chi Hiểu tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Lúc cô thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra, khi cô đứng dậy thì đùi đau nhức cả lên.
Ký ức tối qua hiện lên trong đầu cô.
Lư Chi Hiểu ngã mạnh xuống giường, đấm không khí để trút giận, không cẩn thận đấm vào đùi, đau đớn dừng động tác lại.
Hôm qua cô quyến rũ Trầm Triệt?
Uống rượu hỏng việc.
Trần Triệt ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cô tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc chớp mắt nhìn trần nhà.
“Dậy rồi à?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Lư Chi Hiểu xoay người trốn trong chăn, không trả lời.
“Đau không?”
Anh ngồi ở mép giường, duỗi tay lôi chăn ra, muốn nhìn mặt cô.
Cô phát hiện người này ở trên giường rất tàn nhẫn, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, cô không nói thì anh sẽ nắm lấy mắt cá chân của cô mãi.
“Vẫn ổn.” Cuối cùng anh vẫn mở được chăn ra, cô đành phải né tránh ánh mắt của anh, chớp mắt trả lời.
“Muốn ra ngoài một lát không?”
“Ừ…”
Hôm qua lúc mới tới, homestay đã gửi cẩm nang du lịch trên đảo, bên trên có mục ngắm hoàng hôn ở biển.
Lư Chi Hiểu thích mặt trời lặn, cho nên hai người chậm rãi đi dọc theo con đường vòng quanh đảo.
Khác với cảnh hoàng hôn chật chội ở thành phố, mặt trời lặn ở biển như một quả cam bị bóp đến nổ tung, màu cam lan ra khắp nơi.
Vừa tuỳ ý vừa hoang dã.
Lư Chi Hiểu cảm thấy rất thoải mái và tự do. Cô không cần bận tâm đến mấy lời cằn nhằn của Lý Mân, cũng không cần đối mặt với khách hàng khó chơi. Có lẽ cuộc đời của mỗi người đều bình thường như vậy và cũng có đôi lúc khó khăn đến không chịu được.
Như thể những ngày tháng đó đã trôi qua từ lâu, sau khi cảm nhận được chuyện này, cô rất muốn ôm mình một cái.
Cũng rất muốn nói cho bản thân tuổi 18 rằng sẽ có ngày người bầu bạn với mày là Trầm Triệt.
Là chàng trai mà mày rất thích hồi đó. Anh không hề trở nên tồi tệ, thậm chí cũng chẳng thay đổi gì, nhưng càng đáng tin cậy và trưởng thành hơn, cũng khiến cho người ta đau lòng.
Trong một tiết tự học buổi tối nọ vào năm lớp 12.
Thành tích thi tháng của Lư Chi Hiểu không tốt, cô rất sợ buổi tối về nhà phải đối mặt với Lý Mân, vậy nên cô trốn tiết tự học buổi tối, ngồi trên tầng thượng hóng gió.
Có lẽ do đang đầu hè nên gió rất khô và nóng.
Lư Chi Hiểu ngồi ở giữa mấy cái bàn học bị bỏ, dưới đất lót đồng phục, cô trốn ở đó ăn đồ ăn vặt, nương theo ánh trăng để đọc tiểu thuyết.
Hiếm khi yên tĩnh, không cần phải ở lại trong lớp học phủ đầy bài thi trắng tinh.
Đó là điều không tưởng mà cô tìm thấy ở trường.
Nhưng tối hôm đó, cô nghe thấy tiếng vang lộc cộc, có người đang đi lên, đẩy cửa vào.
Người nọ đứng dưới ánh trăng, đồng phục màu xanh trên người anh không to rộng như người khác, rất vừa người, có lẽ anh là móc treo đồ trời sinh.
Hồi lớp 12, Trầm Triệt đã cao khoảng 1m85.
Lư Chi Hiểu trốn sau bàn học, rụt chân lại, trái tim đập dữ dội.
Anh đang gọi điện thoại, giọng nói không giống như ngày thường, mà lại yếu ớt kiệt sức.
“Bố, ừm, hai ngày nữa là sinh nhật con, bố có về không?”
“Vậy được rồi.”
Điện thoại kêu tút tút.
“Mẹ, lần thi tháng này, con đạt hạng năm.”
“Ừ, sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ có… Về không?”
“Không có thời gian thì thôi.”
Đều chỉ là trẻ con 18 tuổi.
Thích Trầm Triệt gần ba năm, cô từng nghe chuyện bố mẹ anh ly hôn, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đáng thương đến vậy.
Thời gian ấy, từ đáng thương này vốn chưa xuất hiện trên người anh.
Khi ấy, cô rất muốn ôm anh một cái.
Nhưng đó chỉ là một việc cỏn con, thậm chí còn bị nhấn chìm trong dòng chảy thời gian, nhưng lúc này, mặt trời đã bị trời xanh nuốt chửng, Lư Chi Hiểu đột nhiên nhớ đến mong muốn đó.
“Trầm Triệt.”
“Hửm?”
“Ôm được không?”
Trầm Triệt không kịp phản ứng lại, đã bị cô ôm chặt, anh duỗi tay, ôm cô vào lòng.
“Sao vậy, lạnh không?”
Anh áp tay vào má cô.
Buổi tối trên đảo, trên hòn đá trắng, Lư Chi Hiểu ở trong lòng anh lắc đầu: “Không lạnh.”
“Trầm Triệt, chắc chắn ông nội sẽ ở với anh lâu hơn, cho nên anh đừng quá buồn, cũng đừng nói chuyện quá bướng bỉnh với ông.”
Khi nói chuyện, Lư Chi Hiểu còn nhẹ nhàng vỗ lưng anh, anh khom lưng cảm nhận.
Lòng Trầm Triệt bị động tác của cô vuốt phẳng.
Gió thổi qua, Lư Chi Hiểu ôm anh lắc trái lắc phải, giống như nhiều cặp đôi cô từng thấy.
“Đây là chiêu trò gì vậy?” Anh cúi đầu nói ở bên tai cô.
“Đừng cử động, tăng tình cảm vợ chồng, như vậy cuộc hôn nhân mới có thể lâu dài.”
“Em muốn lâu dài à?” Trầm Triệt bình tĩnh hỏi.
Lư Chi Hiểu sửng sốt, khi đang định đáp lại, điện thoại trong túi vang lên.
Là đạo diễn của bộ phim tiếp theo mà cô lồng tiếng.
“Đạo diễn Vương, ông tìm tôi có việc gì không?”
“Muốn nhờ tôi giúp? Đương nhiên là được rồi, tôi rảnh, hai ngày nữa sẽ tới thành phố Nam. Được, ông cứ sắp xếp đi, tôi ở đâu cũng được.”
Cúp điện thoại, Lư Chi Hiểu phấn khích: “Trầm Triệt, em lại nhận được việc mới rồi!”
Cô nhảy hai cái tại chỗ, làm Trầm Triệt bật cười.
“Phải tới thành phố Nam để thu âm à?”
“Ừ, đạo diễn không hài lòng với giọng của nữ hai nên bảo em đi thử.”
Ở bên anh luôn có tin tốt.
Trầm Triệt vuốt lại mái tóc rối bời của cô: “Ừ, chắc chắn em sẽ làm được.”
Thỉnh thoảng cô sẽ để lộ bộ mặt thật trước mặt anh giống như một đứa trẻ, anh muốn ghi nhớ tất cả các vẻ mặt của cô.
-
Đêm đến thành phố Nam, Lư Chi Hiểu ở khách sạn ăn đồ ăn ngoài, là món lẩu mà cô rất thích.
Bây giờ lẩu cũng có thể đặt trên mạng, quả thực siêu lợi hại.
Cô vừa ăn vừa nói chuyện video với Cốc Đình Đình.
Cốc Đình Đình thấy cô lấy nguyên liệu nấu lẩu ra khỏi hộp, mặt đắp mặt nạ của cô ấy ghé sát vào màn hình.
“Con bé này, cậu điên rồi à, phải thu âm mà còn ăn cay.”
“Ha ha, mình đặt nước lẩu vị cà chua.”
Đối phương giơ ngón tay cái.
“Vậy hai người các cậu ở đảo làm những gì?”
Lư Chi Hiểu liếm môi, xấu hổ giả vờ lau kính.
Cốc Đình Đình quá hiểu cô, cô ấy đập bàn: “Vãi, hai người thật sự có chuyện hả?!”
“Dùng bao cao su cậu mua rồi.”
“A —— Chuyện này không cần phải nói cho mình đâu.”
“Đồ điên.” Mặt Lư Chi Hiểu đỏ bừng.
Cô nhớ tới đêm đó ở trên giường, khi Trầm Triệt đứng dậy tìm đồ, cô ngồi dậy, giọng nói khàn khàn.
“Trong vali có.”
Trầm Triệt còn chơi xấu, sau đó lại hỏi cô, tại sao lại lén mang tới đây.
Cô khóc lóc không trả lời.
“Người 30 tuổi, đã kết hôn, đừng giả vờ ngây thơ.” Cốc Đình Đình mắng cô, mỗi lần cô bạn thân tỏ vẻ xấu hổ, cô ấy đều nổi da gà.
“Nhưng mình cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thiếu chút gì đó.” Cô bỏ thịt dê vào nồi.
“Mình biết mà, mình quá hiểu cậu rồi.”
Lư Chi Hiểu cãi lại: “Mình không tin. Mình cũng không biết tại sao mình lại buồn.”
“Mình hiểu cậu mà!” Cốc Đình Đình đi vào nhà vệ sinh, đặt điện thoại lên bệ bồn rửa tay, tháo mặt nạ ra: “Nói trắng ra là cậu cảm thấy anh ấy không thích cậu. Anh ấy chỉ thấy cậu khá tốt sau khi kết hôn, có thể cùng sinh sống cùng nhau cho nên mới chủ động thân mật, nhưng điều này chứng tỏ ai cũng được, cậu không phải duy nhất. Cậu lo chuyện này đúng không?”
“Cậu thích người ta, bây giờ cậu muốn nhiều hơn. Cậu cảm thấy hiện tại quan hệ của hai cậu không công bằng, cho nên cậu khó chịu và buồn bực.”
Lư Chi Hiểu nhíu mày, nhét lá sách bò vào miệng, sau đó uống một ngụm trà sữa: “Cốc Đình Đình, có lẽ cậu thật sự là con giun trong bụng mình. Mình không cãi lại được, cậu rất có lý.”
“Thật ra mình hiểu được, cuộc hôn nhân không tình yêu có thể tốt đẹp đã là chuyện rất tốt. Chẳng qua thích anh ấy là việc quá dễ dàng, mình không khỏi tham lam hơn nữa.”
“Anh ấy thật sự không thích cậu à? Cũng có thể thích mà. Bây giờ hai cậu không nói gì, chỉ mập mờ, ồ —— Mập mờ dù đã đăng ký kết hôn.”
Lư Chi Hiểu trợn mắt: “Mình không nói chuyện với cậu nữa, mình đi đọc kịch bản đây!”
“Đi đi, tranh thủ lúc đi công tác nghĩ kỹ rồi hẵng về nhà. Bởi vì ngủ một lần thì sẽ có rất nhiều lần sau.”
“…” Lư Chi Hiểu quyết đoán ấn tắt cuộc gọi.
Ngày thứ năm tới thành phố Nam, sau khi hoàn thành hết việc thu âm, Lư Chi Hiểu nằm trên giường khách sạn, lăn qua lộn lại.
Ngày mai phải về nhà, cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Trầm Triệt như thế nào.
Những lần thân mật trên đảo, giống như một giấc mơ.
Cô không biết khi quay về, cuộc sống của hai người có thay đổi gì không.
Trời đã sẩm tối, màn đêm sắp buông xuống.
Lư Chi Hiểu đang ngủ thì bị điện thoại đánh thức, cô cố gắng mở mắt ra, cầm lấy điện thoại.
“Alo, Trầm Triệt.”
“Hiểu Hiểu, hôm nay công việc kết thúc đúng không?” Giọng Trầm Triệt rất lạ, khiến cô bỗng bừng tỉnh.
“Sao giọng anh khàn thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Ông nội… Hôm nay em có thể về gấp không?”
“Ông nội sao vậy, lúc mới tới thành phố Nam, em còn gọi video với ông mà.”
Nghe thấy giọng của Trầm Triệt, Lư Chi Hiểu đã đoán được một nửa, cô chỉ không dám nghĩ.
“Hiểu Hiểu, ông nội đi rồi, anh muốn em về nhanh, được không?”
Tim Lư Chi Hiểu vỡ vụn, sao lúc này mà anh còn hỏi ý cô nữa, rốt cuộc là thói quen gì vậy?!
“Em sẽ bay chuyến gần nhất, chờ em.”
-
Lúc quay về thành phố Thanh đã là 1 giờ sáng.
Quý Thành liên lạc với cô trước, nói mình sẽ đón cô ở sân bay.
Lên xe, Lư Chi Hiểu sốt ruột: “Anh ấy sao rồi?”
“Rất không ổn, chẳng nói lời nào. Tôi hỏi có cần gọi điện thoại cho cô không, cậu ấy mới để ý đến tôi.” Quý Thành do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Sau khi chúng ta về, đến hôm kia thì bệnh tình của ông trở nên tệ hơn. Trầm Triệt nói không muốn ảnh hưởng tới công việc của cô, tôi nhắc cậu ấy là cô nên có mặt ở lễ tang thì cậu ấy mới gọi cho cô. Cô đừng giận, tôi không rõ quan hệ của hai người cho lắm, nhưng dù gì cũng đã đăng ký kết hôn, người nhà trên danh nghĩa chỉ có một. Cô quan tâm cậu ấy một chút nhé.”
“Tôi biết rồi, tôi không giận.”
Cô không có lý do gì để giận, cô chỉ là người ngoài cuộc thôi.
Lư Chi Hiểu rất ít khi ra ngoài vào rạng sáng.
Đêm tối yên tĩnh, đường phố vắng vẻ, Lư Chi Hiểu nghĩ, lần này cô có thể giữ chàng trai kia lại không?
Chàng trai gọi cho bố mẹ vào ban đêm, hèn mọn nói sắp đến sinh nhật mình.
Có lẽ anh chưa hề sống tốt hơn.
Về đến nhà, Meo Meo nghe thấy tiếng, nó chạy tới cửa đón cô.
“Meo Meo, ăn chưa?”
Cô lấy hạt mèo ra khỏi tủ, đổ cho nó.
Ánh trăng chiếu rọi, Lư Chi Hiểu đi vào phòng anh.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng ấy gần như không hề khác chàng trai mặc đồng phục mười năm trước.
“A Triệt.” Cô ngồi xuống bên cạnh, kéo tay anh: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ, nên xin lỗi em như thế nào.” Giọng Trầm Triệt khàn khàn, anh nghiêng người, ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô. Lư Chi Hiểu có thể cảm nhận được râu anh dán lên da mình, hơi ngứa.
Cô không nghĩ Trầm Triệt đang nghĩ về chuyện này: “Trầm Triệt, công việc kia không quan trọng đến thế. Chuyện lớn như vậy, không nên giấu em.”
“… Ừ.”
“Trầm Triệt có phải chúng ta vẫn chưa tới mức có thể nói thật lòng với nhau không?”
Không biết tại sao mỗi lần nghe thấy cô gọi tên mình, Trầm Triệt đều cảm thấy rất bình tĩnh.
Anh cảm thấy mình bị nhìn thấu.
“Anh chỉ nghĩ, khi bố anh tới lễ tang, anh nên nói gì mới được, không biết đối mặt với ông ấy như thế nào.”
“Không cần để ý đến ông ấy, vào sinh nhật anh, ông ấy không tới gặp anh, nhiều năm như thế, chúng ta không cần nói chuyện với ông ấy. Chúng ta chỉ đi đưa tiễn ông nội thôi.”
Hiếm khi thiên vị, Lư Chi Hiểu muốn giữ lấy người trước mặt.
“Sao em biết sinh nhật ——”
“Ông nội nói cho em biết.”
Chuyện cũ.
Trầm Minh, bố của Trầm Triệt ngoại tình khi anh học cấp hai. Sau khi bị mẹ anh phát hiện, hai người ly hôn. Họ lần lượt rời đi, lúc ấy anh mới quay lại thành phố Thanh sống với ông nội.
“Ban đầu, mẹ anh không muốn phá hỏng hình tượng của bố anh. Bà ấy nói với anh rằng hai người sống với nhau quá lâu, cảm thấy mất hứng, bà ấy muốn sống cuộc sống của mình, cho nên mới ly hôn. Chẳng qua sau này trên đường tan học về nhà, anh thấy bố mình hôn người phụ nữ khác, khi đó anh mới phát hiện ra.”
“Anh nghĩ, ly hôn thì có sao, vẫn tốt hơn việc hai người ở bên nhau chỉ tra tấn nhau. Chỉ cần họ đối xử với đứa con trai này như cũ là được. Sau này anh phát hiện, hình như họ đều chạy về phía cuộc sống của riêng mình. Chỉ có anh, anh vẫn mong họ quan tâm mình hơn.”
Trầm Triệt từng cho rằng chuyện này chỉ có ảnh hưởng với anh vào tuổi dậy thì, trôi qua là sẽ tốt hơn, anh cũng không cần ai để ý.
Cho đến khi anh bắt đầu không dám tiến vào bất cứ quan hệ thân mật nào, anh mới nhận ra, ảnh hưởng của chuyện đó không bao giờ dừng.
Nhưng bây giờ, có người vỗ lưng anh và hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ, kết hôn với em, làm anh cảm thấy rất tốt.”
Trầm Triệt không biết ăn nói, ban đầu chú ý tới cô ở quán cà phê bởi vì cảm thấy cô là một đối tượng kết hôn không tệ.
Sự thật chứng minh anh đúng, anh cũng sẵn sàng kéo dài mối quan hệ này.
Trong phòng không bật đèn, Lư Chi Hiểu muốn nói lại thôi.