Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân

Chương 2

Editor: Gấc.

Lư Chi Hiểu vào thang máy, đi tới tầng -1 của siêu thị.

Cô đeo thẻ nhân viên, đi tới khu vực bán hàng Tết, nơi đây đông nghịt người khiến việc đi lại trở nên khó khăn.

Sau khi chen ra khỏi đám đông, Lư Chi Hiểu thấy chị Lý đang nói chuyện với người khác ở khu vực làm việc.

Chị ta cũng là một trong những người phụ trách sự kiện Tết.

Chị Lý đang điều chỉnh cách trang trí của siêu thị.

Lư Chi Hiểu tiến lên phía trước: “Chị Lý, em đến rồi.”

Dường như các đồng nghiệp đều không ngờ Lư Chi Hiểu lại xuất hiện ở đây.

Chị Lý ngạc nhiên: “Chi Hiểu, em nghỉ việc rồi mà?”

Lư Chi Hiểu sửng sốt.

Quả thực cô chuẩn bị nghỉ việc, nhưng sếp bảo cô làm xong dự án này rồi hẵng đi, cô cũng không nói cho bất cứ ai chuyện mình định nghỉ việc.

Lư Chi Hiểu đã chuẩn bị kế hoạch cho sự kiện này vào một tháng trước, lãnh đạo sắp xếp như vậy, tất nhiên cô cũng đồng ý.

Đến nơi đến chốn, cô hiểu mà.

Nhưng vài câu nói của chị Lý khiến cô hơi cạn lời.

“Chị và em cùng làm dự án này. Em đột nhiên bỏ đi, không nói cho bọn chị biết, hại chị không dám nghỉ ngơi trong thời gian này.”

“Sếp nói dự án này là của chị, vậy nên chị mới không so đo.”

Nói mấy lời vớ vẩn gì thế?

Lư Chi Hiểu không khỏi trợn mắt.

Cô cũng không biết nói như thế nào về những việc thối nát mà người trong công ty này đã làm.

Mới đầu thực tập, những kế hoạch cô làm đều không được tính là của cô, các tiền bối đấu đá, làm hỏng sự kiện của cô, cô cũng không hề oán trách.

Không ngờ trước khi nghỉ việc còn muốn bắt nạt cô.

Thôi bỏ đi.

Lư Chi Hiểu thở dài, tháo thẻ nhân viên xuống, đặt vào tay chị Lý.

Cô nghe thấy đồng nghiệp ở bên cạnh nhỏ giọng bàn tán, khi định xoay người rời đi, cô lại nhìn thấy blind box năm mới mà cô thức đêm sắp xếp chất đống ở một bên.

Đột nhiên cô rất bực tức.

Lư Chi Hiểu quay người lại, nắm chặt túi, giọng nói hơi run.

“Chị Lý, thật ra em vẫn luôn muốn nói, mấy kế hoạch chị làm thật sự rất tệ. Chị biết không lhần đầu giữa và cuối mà chị làm trước đây luôn lặp lại, chị còn chẳng làm tốt bảng tuyên truyền?”

Cô lại nhìn đồng nghiệp ở bên cạnh: “Điềm Điềm, poster cô vẽ xấu kinh khủng. Tôi không biết cô học thiết kế như thế nào mà hai ba năm rồi vẫn không tiến bộ, lần nào tôi cũng phải sửa lại hết.”

“Chúc sự kiện Tết tôi làm diễn ra suôn sẻ, về phần trang trí, hẳn là mấy người sẽ không làm quá tệ đâu nhỉ?”

Lư Chi Hiểu dùng hết năng lượng còn sót lại trong ngày hôm nay để nói mấy câu này. Việc xem mắt với Trầm Triệt đã khiến đầu óc cô hơi choáng, những lời không giống lời cô nói vừa rồi đã khiến cô muốn tê liệt ngã thẳng xuống đất.

-

Chạng vạng, những ngọn đèn rực rỡ bừng sáng.

Tuyết chưa ngừng, sương mù xám nhạt bốc lên không trung.

Thời tiết không đẹp lắm.

Nhưng tan làm khá sớm.

Lư Chi Hiểu tưởng rằng mình còn phải cắt giấy trang trí siêu thị, cô đã chuẩn bị sẽ làm việc suốt đêm nhưng không ngờ mình lại được giải thoát sớm.

Điện thoại ở trong túi bắt đầu rung.

Lư Chi Hiểu vốn đang ngẩn ngơ nhìn đèn đường, tay lạnh đến đỏ bừng, cô run rẩy mở túi ra, là cuộc gọi của Cốc Đình Đình.

“Alo, Đình Đình?”

“Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi, xem mắt thế nào, gửi tin nhắn cho cậu nhưng không trả lời, lẽ nào lại gặp mấy người kỳ quái?”

Lư Chi Hiểu đá tuyết, giọng nói buồn bã: “Không, mình tới siêu thị xem thử, điện thoại tắt chuông, không nghe thấy thông báo.”

“Giọng cậu không đúng lắm, sao thế?”

Tuyết rơi lên mặt cô, rơi lên áo khoác của cô, thấm ướt một mảng.

“Đình Đình, hôm nay xảy ra một chuyện rất thần kỳ. Mình gặp được Trầm Triệt ở buổi xem mắt.”

Cốc Đình Đình đang vuốt ve chó cưng, nghe vậy thì chớp chớp mắt: “Trầm Triệt, là người mình nghĩ hả?”

Hồi đại học khi hai người mới quen biết, phòng ký túc xá chơi thật hay thách, Cốc Đình Đình đã từng nghe cái tên Trầm Triệt này.

“Chính là anh ấy.”

“Uầy, sao lại gặp được anh ấy. Vì vậy cậu không có tâm trạng xem mắt phải không?”

Gặp được người mình từng thích, có lẽ sẽ có tâm trạng không tốt.

Huống chi bản thân còn đang xem mắt.

“Không phải, đối tượng xem mắt của mình là Trầm Triệt.”

“Gì cơ? Ôi vãi! Sao lại trùng hợp đến thế?!” Cốc Đình Đình nhảy ra khỏi ghế sofa: “Cậu xong việc chưa? Tới tìm mình đi! Mình muốn nghe!”

Lư Chi Hiểu cũng định đi tìm cô ấy. Vào lúc này, cô rất muốn ăn lẩu, cô cần nói chuyện với bạn thân để thả lỏng.

“Được, mình đi tìm cậu. Mình muốn ăn lẩu, đi tàu điện ngầm mất nửa tiếng, cậu ở nhà chờ mình nhé.”

“Vậy cậu nhớ mua chút thịt và viên thả lẩu ở siêu thị dưới chung cư nha, thêm cả bia nữa.”

“OK, mình biết rồi.”

-

Uống hết một lon bia, Lư Chi Hiểu đã tỉnh táo hơn.

Lâu rồi không uống bia lạnh, đã thật.

Khi biết Lư Chi Hiểu vứt xe mình ở quán cà phê chỉ để lên xe của Trầm Triệt, Cốc Đình Định trợn mắt: “Cậu giỏi thật đấy, đúng là bị nhan sắc làm mờ con mắt!”

Lư Chi Hiểu cười khổ, cô cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào.

Cốc Đình Đình bổ sung: “Tuyết ngừng thì nhớ lái xe về cho mình!”

Sau khi uống hai lon bia, Lư Chi Hiểu bắt đầu đỏ mặt.

Cốc Đình Đình quấn lấy cô: “Vậy cậu nghĩ như thế nào? Cậu cần tìm người để kết hôn còn gì. Bây giờ hình mẫu lý tưởng xuất hiện trước mặt cậu, cậu có định đồng ý với anh ấy không?”

Nồi lẩu bốc khói, chú chó nhỏ đặt đầu lên đùi Lư Chi Hiểu, cảm giác khi chạm vào bộ lông mềm mượt của nó rất thoải mái, cô ngửa ra sau sofa, ngơ ngác nhìn đèn treo chói lóa.

“Lư Chi Hiểu, đừng có im lặng nữa, nói mau lên!”

Cốc Đình Đình duỗi chân đá cô.

“Mình không biết nữa. Anh ấy vốn là người trong quá khứ, mình không hề có bất cứ tâm tư gì. Đáng ra anh ấy vốn đã chết trong ký ức của mình nhưng hôm nay anh ấy xuất hiện trước mặt mình, nói muốn làm đối tác kết hôn, mình cảm thấy… Hơi không chân thật.”

Lúc này Lư Chi Hiểu bắt đầu do dự, sợ dây dưa quá nhiều, lại trở nên không đơn thuần.

“Cậu tìm bừa một người để kết hôn, vốn dĩ việc này đã không hề chân thật. Không bằng tìm một người quen thuộc, làm vậy vẹn cả đôi đường còn gì? Không đúng, anh ấy còn rất giàu, như thế là vẹn cả ba đường luôn đó!”

Lư Chi Hiểu lại mở một lon bia: “Đừng nói linh tinh, nếu kết hôn, trước khi kết hôn phải sắp xếp hết tất cả tài sản đó. Cậu tưởng người ta ngốc thế à, với cả cũng không kết hôn thật, bọn mình chỉ là đối tác thôi.”

“Cậu thấy chưa, cậu đang nghĩ rất nhiều đấy, cứ nghe theo trái tim là được. Hiểu Hiểu, cậu đừng để tâm quá.”

“Mình chỉ, chỉ sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ người đầy hào quang hồi cấp ba đột nhiên trở nên tồi tệ trước mặt mình.”

Lư Chi Hiểu sợ chàng trai mình từng yêu thầm hồi cấp ba đột nhiên tồi tệ vào một ngày nào đó khi gặp lại.

Bởi vì khoảng cách bỗng gần hơn, bởi vì lợi ích quấn quanh, bởi vì cuộc sống.

Đối với cô mà nói, Trầm Triệt là hình ảnh chợt lóe trong đầu mỗi khi uống say đến nỗi không biết gì hoặc mỗi khi bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Hình ảnh mơ hồ không rõ ấy là ký ức của cô, cho nên vẫn luôn toả sáng và chợt thoáng qua.

Bởi vì cô không rõ, có phải mình đã thay đổi hay không.

Không phải là một chuyện tốt khi bảo cô gái rách nát của hiện tại nhớ tới cô gái đầy tâm sự cho rằng bản thân là bất khả chiến bại hồi cấp ba.

Lư Chi Hiểu tin.

Lư Chi Hiểu sẽ mãi là một người có chủ nghĩa bi quan, nghĩ đến đây, Cốc Đình Đình hơi bực bội.

Cô ấy tức giận nói: “Hiểu Hiểu, nếu không thì sao? Nếu anh ấy vẫn là Trầm Triệt kia, nếu đây là duyên phận tự đưa tới cửa, cậu có rung động không?”

“Vứt bỏ hết mọi thứ và kết hôn chớp nhoáng là một việc không đáng tin cậy. Vậy quá đáng hơn một chút, kết hôn với người mình từng thích, có sao đâu?”

Đầu Lư Chi Hiểu đau như muốn nứt ra, cô lắc đầu, nhìn hơi nóng liên tục bốc lên: “Để mình suy nghĩ thêm một thời gian, suy nghĩ thêm.”

Ngày hôm nay quá dài, cô đã mất khả năng suy nghĩ.

-

Sao trời xoay tròn, tuyết bao trùm giấc mơ của con người ta.

Lư Chi Hiểu không nhớ rõ mình đã uống mấy lon bia, sau khi đắp một cặp người tuyết ở ngoài ban công kiểu mở với Cốc Đình Đình thì cô bất tỉnh nhân sự.

Cô muốn mơ thấy Trầm Triệt.

Thành thật mà nói, cô hơi không nhớ rõ chuyện xảy ra hồi cấp ba.

Dù gì cũng đã trôi qua lâu lắm rồi.

Nhưng mà cô chẳng mơ thấy gì, một đêm không mộng mị.

Lúc Lư Chi Hiểu tỉnh lại đã gần 10 giờ.

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, dọn dẹp nồi lẩu hôm qua, sau đó lại làm bữa sáng cho Cốc Đình Đình, rồi để lại một tờ giấy và rời đi.

Lư Chi Hiểu ngồi chuyện tàu điện ngầm dài, đi tới quán cà phê xem mắt hôm qua, gọi một cốc Latte.

Đậm vị, nóng hổi.

Không biết suy nghĩ điều gì, Lư Chi Hiểu không muốn về nhà lắm, cũng không muốn đối mặt với người mẹ Lý Mân của cô.

Cô ngồi ở vị trí giống như hôm qua, nhìn về phía ghế trống ở đối diện.

Tưởng tượng dáng vẻ của Trầm Triệt.

Cô ngẫm nghĩ hồi lâu.

Sau khi uống hết Latte, cô lại gọi một cốc Americano đá.

Một ngụm, hai ngụm, vẫn là hương vị mà cô không thích.

Lư Chi Hiểu nghĩ, hình như cô không muốn đồng ý.

Nếu tìm một người không quen thuộc và chỉ có quan hệ hợp tác thì sẽ tiện hơn rất nhiều. Tìm Trầm Triệt, lòng cô không biết phải làm sao.

Cô lại thích anh à. Chắc là điều đương nhiên rồi.

Hiện tại không, liệu sau này có thích không?

Cô không muốn sa vào nữa.

Cô không muốn quan sát kỹ sự thất bại của mình vì điều đó.

Lư Chi Hiểu uống hết Americano, lấy chìa khoá xe, lái xe của Cốc Đình Đình về nhà.

Cốc Đình Đình xuống tầng lấy chìa khoá: “Cậu không lên ngồi thêm à. Cậu về nhà biết phải nói chuyện nghỉ việc như thế nào với dì, trốn ở chỗ mình đi.”

“Không được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Mình không thể không về nhà thay đồ, kiểu gì cũng phải về.”

Lư Chi Hiểu về đến nhà, nhìn thấy Lý Mân đang ngồi trên sofa, cắt tỉa hoa.

“Hôm qua làm gì?”

Lư Chi Hiểu thay dép lê: “Ngủ ở nhà Đình Đình.”

“Con nhìn Đình Đình nhà người ta đi, có nhà có xe, khi nào cái công việc rách nát của con mới có thể mua được một cái xe?”

TV đang phát một chương trình ồn ào, Lư Chi Hiểu vừa khéo dừng trước TV: “Con nghỉ việc rồi.”

“Ừ, nghỉ ngơi một thời gian cũng khá tốt, công việc kia chẳng ra gì cả.”

Lư Chi Hiểu nghe vậy, còn tưởng rằng cuối cùng bà cũng hiểu mình.

Bởi vì kế hoạch sự kiện của siêu thị mà mấy tháng gần đây cô không nghỉ ngơi tử tế.

Nhưng Lý Mân vẫn chưa nói xong: “Đúng lúc sắp tới Tết, mẹ lại bảo dì con giới thiệu cho con mấy người bạn trai. Hôm qua cô con đến đây khoe con rể của bà ta tốt đến mức nào, làm mẹ thấy ghê chết đi được.”

Lư Chi Hiểu thở dài: “Con không muốn tìm bạn trai, con không cần.”

Cành hoa trong tay Lý Mân bị bẻ gãy: “Không tìm bạn trai thì đừng ăn Tết ở nhà. Con gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, mất mặt kinh khủng. Năm nào họ hàng cũng hỏi mẹ, mẹ không dám gặp họ.”

“Sao lại mất mặt, phụ nữ không kết hôn thì mất mặt, đây là đạo lý gì vậy?”

“Rốt cuộc tại sao bọn họ lại quan tâm cuộc đời của người khác đến thế? Tại sao con phải sống vì người khác?!”

“Không sống vì người khác? Con tự tin phết nhỉ, trước đây bảo con học khối tự nhiên thì con không muốn, bảo con thi công chức cũng không chịu, cứ đòi làm diễn viên lồng tiếng gì đó, bây giờ thì sao? Con bao nhiêu tuổi rồi, không kết hôn, con mau cút ra khỏi cái nhà này cho mẹ!”

Nước mắt của Lư Chi Hiểu liên tục chảy xuống, cô lại liên tục lau đi, có lẽ do cốc Americano đá kia nên bụng cô rất khó chịu, giọng nói dịu hơn một chút: “Mẹ, con mệt quá, mẹ im lặng được không? Đừng mắng con nữa, mẹ để con nghỉ ngơi một lát được không?”

Nói xong, cô không nhìn Lý Mân nữa mà đi vào phòng mình, đóng cửa lại.

Cơn đau ở bụng càng dữ dội hơn, Lư Chi Hiểu nằm cuộn tròn trên giường, cắn môi dưới đến chảy máu.

Lư Chi Hiểu nằm ở nhà hai ngày, chẳng làm gì cả, giống như quay về kỳ nghỉ đông hồi đại học.

Sếp Lư Chi Hiểu bảo với cô rằng sang năm mới thì đến công ty xử lý chuyện nghỉ việc, tuy biết những bất lợi trong đó, nhưng cô cũng lười dây dưa.

Cô và Lý Mân chưa nói quá nửa câu, hai người nấu cơm, không hề có bầu không khí gần Tết.

Bố cô mất sớm, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau từ khi cô học cấp hai, ăn Tết cũng không có hoạt động gì náo nhiệt.

Cãi nhau và không cãi, không khác nhau là mấy.

-

Ba ngày trước đêm giao thừa, cô của Lư Chi Hiểu lại đến.

Cô trốn trong phòng xem phim mới chiếu, không muốn ra ngoài.

Trốn chưa được bao lâu đã bị cháu trai kéo ra ngoài xem phim hoạt hình.

Cô của Lư Chi Hiểu ngồi trên sofa, kéo tay cô, đưa điện thoại đến trước mắt Lư Chi Hiểu.

“Hiểu Hiểu, con xem mình thích người nào trong số này, sang năm cô giới thiệu cho con.”

“Người này khá tốt, nhưng từng ly hôn, may là có nhà có xe, lớn hơn con mấy tuổi, biết chăm sóc người khác, nghĩ lại cũng không tệ.”

Lý Mân đang bưng thức ăn nghe vậy thì đặt mạnh đĩa lên bàn: “Con gái nhà tôi không cần cô giới thiệu, tôi sẽ tự lo.”

Giới thiệu đàn ông đã từng ly hôn cho Lư Chi Hiểu, có phải bị dở hơi không?

Bà ta nghe xong thì bĩu môi: “Em thấy chị không để tâm lắm, nếu không thì sao đến bây giờ Hiểu Hiểu vẫn còn độc thân? Năm nào cũng chỉ có hai người ăn Tết, không cô đơn à? Trong nhà cũng chẳng có đàn ông.”

Lý Mân lau tay bằng tạp dề: “Không cần cô lo, quản lý con cô cho tốt là được rồi.”

Lư Chi Hiểu nắm chặt điều khiển, đặt tay trên đầu cháu trai rồi nhẹ nhàng vuốt ve: “Con nhất định phải kết hôn à?”

Ánh mắt của Lư Chi Hiểu không nhìn về phía Lý Mân, cũng không nhìn về phía cô mình, Lư Chi Hiểu cũng không biết mình đang nhìn về phía nào.

Nhưng giống như cô quá nhỏ bé, rõ ràng tồn tại, nhưng không có ai để ý.

Bụng Lư Chi Hiểu đau nhói, hình như từ khi uống cốc Americano đá kia, cô vẫn luôn khó chịu.

Khổ quá.

Nhưng Lý Mân lại mắng: “Không kết hôn thì cút, mẹ đã nói rồi mà?”

Cô cũng hùa theo: “Này, Hiểu Hiểu, tuy mẹ con nói khó nghe, nhưng cũng vì tốt cho con, sao có thể không kết hôn chứ.”

Tại sao vừa đấu đá gay gắt, lúc này lại nhất trí đối đầu với cô.

Lư Chi Hiểu vốn tưởng hai ngày qua mình và Lý Mân đã làm hòa, nhưng hình như chẳng ai có thể thay đổi được đối phương.

Suy cho cùng, cô vẫn là người sai.

Nhưng mà, cô có thể nắm bắt cái gì chứ?

“Sao cũng được, vậy con không ở đây nữa, được chưa?”

Nói xong, Lư Chi Hiểu đi tới cửa, cầm áo khoác và điện thoại rồi rời đi.

Cô không nghe rõ tiếng mắng của Lý Mân ở đằng sau, cũng không muốn nghe tiếng khóc của trẻ con.

Phải lấy hôn nhân của cô ra mới có thể đổi lấy cuộc sống yên bình sao?

Sau khi ra ngoài, Lư Chi Hiểu phát hiện tuyết lại lặng lẽ rơi khắp nơi.

Cô ngồi trên băng ghế dài ở công viên gần nhà, gọi điện thoại cho Cốc Đình Đình.

“Alo, Đình Đình, cậu đang làm gì vậy?”

“Bạn trai mình tới chơi với mình, sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Lư Chi Hiểu ôm bụng, cong môi cười: “Không có việc gì, mình định hỏi sang năm cậu có muốn đi xem phim Tết không, mình mua vé rồi.”

“Được thôi, sao cậu không gửi tin nhắn?”

“Không có gì, có họ hàng tới nhà mình, mình nói về phòng gọi điện mới có thể trốn một lúc.”

Lư Chi Hiểu cúp máy.

Bụng cô rất đau, không biết có phải do cảm xúc hay không, hai ngày qua bụng cứ đau âm ỉ mãi.

Tuyết rơi lên tóc cô, Lư Chi Hiểu không rảnh lo.

Công viên không có một bóng người, chỉ có cô, như một pho tượng.

Nhưng nếu có người đi tới, sẽ có thể phát hiện pho tượng khẽ run rẩy.

Lư Chi Hiểu đút tay vào túi, muốn tìm một tờ khăn giấy, lau nước mắt sinh lý đi, nhưng lại chạm vào một tờ giấy.

Cô lấy ra nhìn thoáng qua, là danh thiếp của Trầm Triệt.

Nếu cô cân nhắc xong thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Danh thiếp dính tuyết, bàn tay lạnh cóng của Lư Chi Hiểu muốn phủi đi, nhưng lỡ tay làm danh thiếp rơi xuống nền tuyết.

Bụng lại đau nhói.

Lư Chi Hiểu ngồi xổm xuống, đột nhiên cảm thấy tủi thân.

Thôi bỏ đi.

Cô có thể kiên trì thêm bao lâu?

Chọn phương án tốt nhất thôi.

Lúc này, Lư Chi Hiểu dao động vì lời nói của Cốc Đình Đình.

Nếu anh là phương án tốt nhất…

Lư Chi Hiểu nhìn danh thiếp, sau đó nhập số điện thoại vào điện thoại, tút tút vài tiếng, cuộc gọi được kết nối.

“Alo?”

“Trầm Triệt.”

Trầm Triệt đang ngồi trong văn phòng mô phỏng game, nghe thấy giọng cô, anh ngạc nhiên hỏi: “Lư Chi Hiểu? Suy nghĩ xong rồi…”

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy đầu bên kia nức nở: “Trầm Triệt, bụng tôi đau quá.”

Lư Chi Hiểu không phát hiện giọng điệu của mình gần giống như làm nũng.

Có vẻ như người quá quen thuộc không thể đem đến cảm giác an toàn cho cô bởi vì tất cả mọi người đều biết tình hình hiện tại của cô, ép cô thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment