Editor: Gấc
Lúc Lư Chi Hiểu tỉnh lại đã là buổi trưa, hiếm khi cô ngủ được một giấc ngon lành.
Vốn tưởng ở một chỗ xa lạ, cô sẽ không ngủ được nhưng không ngờ cô lại ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Có lẽ do uống thuốc.
Cô duỗi người giống như con mèo, rầm rì ngồi dậy, nghe thấy Trầm Triệt gõ cửa.
“Dậy chưa?”
“Rồi.” Cô vuốt tóc, chạy tới mở cửa: “Xin lỗi, tôi ngủ đến tận bây giờ.”
“Không sao, tôi mới về, đặt cháo cho cô rồi đấy.”
“Được, tôi rửa mặt xong sẽ ra.”
Phòng khách ngập trong ánh nắng, tươi đẹp rực rỡ.
Lư Chi Hiểu đi đến phòng bếp, lại nghe thấy tiếng Trầm Triệt ở cửa: “Đến đây trước đã, ghi dấu vân tay của cô vào.”
Cô đi tới cửa, Trầm Triệt đã thay một chiếc hoodie màu xám nhạt, thoải mái rộng rãi.
“Quen dùng ngón tay nào?”
Lư Chi Hiểu ngơ ngác giơ ngón trỏ tay phải lên: “Ngón này.”
Trầm Triệt kéo ngón tay cô, nhẹ nhàng ấn vào chỗ nhập vân tay.
Lư Chi Hiểu cảm thấy ngón tay tê dại, cô chớp mắt, nhìn Trầm Triệt hơi cúi người lưu vân tay.
Anh có mái tóc đen nhánh, bờ lưng rộng lớn, anh đang nghiêm túc nhập khoá vân tay cho cô.
Như một chú chó lớn ngoan ngoãn.
Cô bị suy nghĩ trong đầu dọa sợ, nhanh chóng xua suy nghĩ quá trớn này đi.
“Sao vậy?” Trầm Triệt đứng dậy, giọng nói trầm thấp tới gần cô.
“À, không có gì, xong chưa?”
“Xong rồi, vào ăn cháo đi.”
Ăn xong, Lư Chi Hiểu ngồi trên sofa, vuốt mèo quýt.
Trầm Triệt bưng một cốc cà phê và sữa bò nóng tới.
“Uống cái này đi, mấy ngày này uống ít cà phê thôi.” Trầm Triệt nhớ rõ lời bác sĩ đã nói ngày hôm qua.
Khi Lư Chi Hiểu ngủ lúc truyền dịch, anh đã bị bác sĩ mắng một trận.
Bác sĩ tưởng hai người là một cặp, giọng điệu hơi nóng nảy: “Dạ dày của cô bé ấy không tốt, chắc là thường xuyên uống thuốc dạ dày, cậu còn để cô bé ở trong đêm tuyết lâu như thế, giờ thì hay rồi, vừa sốt vừa nôn. Không biết còn ăn thêm cái gì, người trẻ tuổi không chăm sóc bản thân tử tế. Cậu là bạn trai mà không để ý chút nào à, khóc thành như thế, cậu không đau lòng à?”
Khi đó Trầm Triệt mỉm cười nghe bác sĩ nói, sau đó nghiêng đầu nhìn cô đang ngủ, nước mắt vẫn chưa khô, mặt đỏ bừng, mày nhíu chặt, có vẻ ngủ không yên giấc.
“Nhân lúc ăn Tết thông báo với gia đình, sang năm đi đăng ký kết hôn, được không?”
Ánh nắng chiếu lên người Trầm Triệt, anh đã uống mấy ngụm cà phê nên đặt cốc lên bàn.
Lúc anh ngước mắt nhìn cô, Lư Chi Hiểu cảm thấy hình như trong lòng cô có thứ gì đó đang chuyển động.
Lư Chi Hiểu nghĩ phải nói kế hoạch của mình cho anh.
“Có lẽ sang năm tôi sẽ nghỉ việc.”
Dường như Trầm Triệt không có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ ừ một tiếng, thấy cô bối rối nhìn mình, anh hỏi: “Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Anh không lo lắng khi tôi nghỉ việc vào lúc này ư?”
Người 30 tuổi nghỉ việc, có vẻ không đáng tin lắm.
Lư Chi Hiểu nghĩ, anh hối hận cũng không sao, ai cũng chỉ muốn một mối quan hệ ổn định.
Cô nghĩ nếu chọn con đường này thì phải bước tiếp.
“Thật ra anh không cần làm gì hết, chỉ cần để mẹ tôi biết người tôi kết hôn là anh, lộ mặt là được rồi. Sau đó ——”
Trầm Triệt thấy cô ấp úng, anh nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Lư Chi Hiểu hít sâu: “Tôi cần một người có thể đứng về phía tôi vô điều kiện trong một khoảng thời gian.”
Trầm Triệt nhướng mày, gãi lông mày, hình như chưa phản ứng lại được.
Cô khẽ mỉm cười, trong lòng lại than thở: “Có phải tôi kỳ lạ lắm không?”
Trầm Triệt kết hôn là thật sự cần cô làm người già yên tâm, mà cô lại cần đối phương làm vài chuyện vặt vãnh mờ mịt.
Nhưng mà, khi bản thân cô cảm thấy mình nên giải thích một chút thì đối phương lại nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, được không? Nếu cô cảm thấy không hài lòng ở đâu thì cứ nói với tôi.”
Ánh mắt của anh kiên định, Lư Chi Hiểu bỗng thấy mong chờ, có lẽ kết hôn với người như Trầm Triệt sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Tôi sẽ cố gắng hết sức, Lư Chi Hiểu thầm lặp lại câu này.
Trầm Triệt nhìn điện thoại: “Sau khi đi làm về, tôi sẽ nói chuyện kỹ càng hơn và thỏa thuận tiền hôn nhân cũng như sắp xếp việc gặp mặt gia đình hai bên, được không?”
Lư Chi Hiểu phát hiện, anh luôn thích hỏi ý kiến của đối phương, mỗi lần nói “Được không?”, cô đều cảm nhận được sự tôn trọng.
Anh không hề ép buộc cô.
Điều này cực kỳ quan trọng với cô.
“Được.”
-
Trong dịp Tết, đèn đuốc của mọi nhà sáng trưng, pháo kêu đùng đoàng.
Năm nay là năm Lư Chi Hiểu thoải mái nhất.
Trầm Triệt đã tới nhà cô vào mùng một Tết, Lý Mân nhìn cô cũng thuận mắt hơn.
Nếu là mọi lần thì Lý Mân có thể thúc giục cô kết hôn mười lần trong một ngày, nói từ công việc của cô cho đến công việc của con nhà họ hàng, từ chuyện cô độc thân cho đến chuyện con nhà họ hàng đã kết hôn từ lâu.
Hiếm khi cô được yên bình.
Vì thế khi cô ở phòng bệnh đối mặt với ông nội của Trầm Triệt, gọi từng tiếng ông nội ngọt ngào vô cùng.
Ông nội ngồi trên giường bệnh, nhìn hai người nắm tay trước mắt, cười tươi đến nỗi không ngậm miệng được.
Lư Chi Hiểu hơi ngại ngùng, cô vừa nói chuyện với ông nội, vừa lén liếc nhìn bàn tay to lớn ấm áp kia, anh nắm rất chặt.
Từ khi đứng ở cửa nhà cô, anh đã diễn cực kỳ chuyên nghiệp.
Anh không dễ dàng buông tay ra, vẫn luôn đuổi theo tầm mắt của cô, quan tâm đúng chỗ.
Lư Chi Hiểu suýt chút nữa thì sa vào trong đó, nhưng cô bỗng nhớ lại chuyện cũ. Hồi cấp ba, khi Trầm Triệt diễn cho câu lạc bộ kịch, anh còn có thể nhìn một cây khô với đôi mắt thâm tình.
Cô ngẩn người, nhiệt độ ấm áp trong phòng bệnh khiến má cô ửng hồng, hơi nóng.
Trầm Triệt nhích lại gần, hỏi bằng giọng trầm thấp: “Không khỏe à?”
“À —— Không có, không có.”
“Ông nội đang nói chuyện với em kìa.” Lư Chi Hiểu cảm nhận được anh đang véo nhẹ ngón tay mình, cô lập tức hoàn hồn.
Ông nội hỏi hai người họ bắt đầu yêu đương như thế nào, Lư Chi Hiểu nói cho ông nội nghe dựa trên những gì họ đã bàn bạc trước.
“Ông nội, con và A Triệt quen nhau ở quán cà phê gần nhà anh ấy. Con thường xuyên đến quán cà phê đó nên hay gặp được A Triệt, từ đó dần trở nên quen thuộc.”
Nội dung cũ rích, nhưng lại hợp tình hợp lý.
“Ông nội, bọn con đi trước đây, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ông.”
“Được, nhất định phải thường tới đấy nhé.”
Rời khỏi phòng bệnh, Trầm Triệt buông tay cô ra.
Lư Chi Hiểu ngẩn ra, ngón tay cuộn tròn, muốn giữ lại sự ấm áp ấy.
Cô biết, suất diễn của ngày hôm nay đã hoàn thành.
Không cần giả vờ thân mật nữa.
Hành lang khu nằm viện vắng người, y tá đẩy xe ngang qua, bánh xe kêu kẽo kẹt.
Lư Chi Hiểu bỗng chảy nước mắt, vừa yếu đuối vừa nhạy cảm.
Trầm Triệt cúi người, lần đầu tiên anh hoảng loạn trong mấy ngày nay.
“Sao lại khóc?”
“Không sao, không biết tại sao lại hơi buồn.” Lư Chi Hiểu gượng cười: “Chúng ta phải thường xuyên tới thăm ông, nếu không ông sẽ rất cô đơn.”
“Ừ, chúng ta sẽ làm vậy. Bác anh và cô luôn ở đây, em không cần quá lo lắng.” Trầm Triệt giơ tay định xoa đầu cô, Lư Chi Hiểu chợt lùi về phía sau, anh dừng lại, thu hồi tay: “Đừng quên ngày kia phải đi đăng ký kết hôn.”
“Ừm, biết rồi.”
Cô vốn tưởng đến ngày này, bản thân sẽ cực kỳ căng thẳng, nhưng cô không hề.
Hai người đứng một góc trong thang máy chật chội.
Lư Chi Hiểu mở điện thoại ra, nhận được tin nhắn của Cốc Đình Đình, cô liếc nhìn Trầm Triệt đứng bên cạnh, sau đó nhón chân.
“Đăng ký kết hôn xong, anh có thể gặp mặt bạn em không? Cậu ấy luôn muốn gặp anh.”
Trầm Triệt ngẩn ra, giọng nói của cô như chuông gió treo trên ngọn cây với sương sớm làm anh hơi ngứa ngáy.
Vừa đến tầng một, người trong thang máy ít hơn một nửa, Trầm Triệt nói được, đứng nhìn bóng lưng Lư Chi Hiểu ra khỏi thang máy thì vô thức sờ vành tai.