Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân

Chương 6

Editor: Gấc.

Hoa đào rơi khắp nơi, trên đường đầy cánh hoa rơi rụng, những bông hoa bị gió thổi bay đi.

Tại quán cà phê ở ven đường, Lư Chi Hiểu phủi cánh hoa đào rơi trên váy, uống một ngụm cà phê.

Cốc Đình Đình ngồi ở đối diện lật quyển sổ thêm một lần, sau đó đặt lên bàn.

“Cậu được đấy, nhận được kịch bản nữ chính tốt như vậy.”

Lư Chi Hiểu cất kịch bản vào túi: “Trước đây mình toàn lồng tiếng cho nữ số ba hay nhân vật nhỏ linh tinh, lần này độ hot rất cao, mình lo quá.”

Lư Chi Hiểu đã làm diễn viên lồng tiếng từ hồi đại học, nhưng khi ấy chỉ làm vì sở thích, cô lồng tiếng kịch truyền thanh xem như giải trí.

Lý Mân không muốn cô làm nghề này, do đó cô rất ít khi làm.

Hồi đại học, Cốc Đình Đình từng làm thêm việc thiết kế poster trong câu lạc bộ lồng tiếng, cô ấy thường xuyên giới thiệu một vài việc cho Lư Chi Hiểu. Sau này đi làm, cô ấy làm hoạ sĩ độc lập, vì vẫn còn một vài mối quan hệ cũ, cô ấy luôn xúi Lư Chi Hiểu đi lồng tiếng nhiều hơn.

Lư Chi Hiểu vẫn lồng tiếng khi rảnh rỗi. Mấy năm qua, dù cô không thường xuyên nhận việc nhưng cũng coi như chưa dừng công việc này.

Hiện tại, cô có thể làm việc này một cách tuỳ thích.

Cốc Đình Đình đã mong Lư Chi Hiểu có thể thoát khỏi mọi thứ và tự do từ lâu: “Chắc chắn cậu sẽ làm được.”

“Ừm, hy vọng có thể sớm đạt được tự do!”

Hơn một tháng qua cô vẫn luôn làm việc liên quan đến lồng tiếng, nay đã khác xưa, diễn viên lồng tiếng càng ngày càng được ưa thích.

Lư Chi Hiểu nghĩ, cô từng rất thích việc này, có lẽ có thể mượn cơ hội này để tiếp tục phát triển.

“Kết hôn gần một tháng, một người ra sức làm việc, một người đi công tác ở Mỹ suốt một tháng. Hai người giỏi thật đấy.” Cốc Đình cảm thán, vốn tưởng rằng bạn thân kết hôn với người từng yêu thầm thì sẽ xảy ra chuyện gì đó, chẳng hạn như là Lư Chi Hiểu sẽ chìm trong tình yêu nhưng hình như không hề có gì xảy ra.

“Anh ấy làm trò chơi mới, tới Mỹ để giao lưu trao đổi, có thể hiểu được.” Lư Chi Hiểu chống cằm, nhìn một chàng trai ở phía xa đang tung hoa cho cô gái ở bên cạnh, cô cười nói: “Thật ra mình cảm thấy rất tốt. Sau khi kết hôn không thấy anh ấy, mình lại thoải mái hơn.”

“Haiz, tuỳ cậu. Dù sao mình cũng thấy cậu đã vui hơn trước rất nhiều, mình thoả mãn rồi.”

“Minh vui hơn trước rất nhiều?” Lư Chi Hiểu kinh ngạc, gần đây cô bận chuyện lồng tiếng, trong nhà có một căn phòng trống, cô từng bàn bạc với Trầm Triệt, sau đó trang trí căn phòng đó thành phòng để mình làm việc.

Cô rất bận nên không quá để ý đến bản thân.

“Đúng vậy, nói như thế nào nhỉ, có vẻ thoải mái hơn nhiều.” Cốc Đình Đình ghé sát vào mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Lư Chi Hiểu nhìn về phía nơi xa: “Vậy ư ——”

Trong khoảng thời gian không thấy Trầm Triệt, hình như cô rất ít khi nghĩ tới anh, chỉ khi nói chuyện video với ông nội anh thì cô mới có thể nói với anh vài câu.

Lư Chi Hiểu không rõ cảm giác của mình đối với anh, cũng không dám mơ mộng, chỉ muốn sống tốt cuộc sống hiện tại của mình.

-

Mấy đóa cẩm tú cầu treo trên ban công đung đưa theo gió, ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng, dịu dàng vuốt ve lưng Lư Chi Hiểu.

Cô ngồi khoanh chân trên thảm, nhìn máy chiếu mới mua với vẻ mặt tập trung.

Từ sau khi học xong đại học, đây là lần đầu tiên Lư Chi Hiểu chơi game, trò này được cư dân mạng gọi là trò chơi phá bếp.

Cô chơi một mình một lát, sau đó bất lực nằm xuống, thở dài.

Khoá vân tay kêu tít một tiếng.

Cô vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa cùng mèo nhỏ.

“Anh về rồi.”

“Ừ, đang đợi anh à?”

“Đúng vậy, anh có đói không? Em nấu chút đồ ăn cho anh.”

Trầm Triệt đặt vali ở cửa, thay dép lê, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn cô rồi mỉm cười: “Không đói, không cần bận rộn.”

“Ừm.”

Anh đi vào phòng khách rồi chợt sửng sốt, bình hoa trên bàn trà cắm mấy bông tulip, trên ghế sofa da màu đen có mấy cái chăn màu hồng nhạt, trên bàn cơm có vài gói bimbim nằm rải rác trên bàn.

Ánh đèn ấm áp bao phủ Lư Chi Hiểu, cô lại ngồi xuống thảm.

“Đang làm gì vậy?”

“Chơi trò phá bếp, làm đủ cách nhưng vẫn không thể qua được ải này.”

Trầm Triệt nhìn máy chiếu cô mới mua, anh khẽ cười: “Đợi anh tắm xong rồi ra chơi với em.”

“Anh đi máy bay lâu như thế mà không thấy mệt à?”

“Không mệt, nói với em vài lời rồi nghỉ ngơi sau.”

“Được.”

Một tháng sau khi đăng ký kết hôn, hai người mới lại ngồi cùng nhau.

Mái tóc mềm mượt của Trầm Triệt vẫn chưa khô hẳn, anh mặc áo ngắn tay màu trắng, xung quanh toả ra mùi hoa thơm ngát.

Là mùi sữa tắm Lư Chi Hiểu mới mua.

Trầm Triệt chơi game rất tỉ mỉ, dù là trò nấu ăn nho nhỏ thì anh cũng sắp xếp hết mọi thứ Lư Chi Hiểu nên làm, sau đó bảo cô đưa nguyên liệu nấu ăn cho mình, còn anh thì bận rộn trong bếp.

Sau khi ván này được ba sao, Lư Chi Hiểu khen: “Anh chơi game vẫn giỏi như trước!”

Trầm Triệt đặt máy chơi game xuống, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Vẫn?”

“À ——” Cô che giấu cảm xúc: “Em chỉ khen anh chơi game giỏi thôi...”

Hồi lớp 10, mấy cậu con trai trong lớp thích tới quán net ở đối diện trường học để chơi game, Trầm Triệt mới chuyển trường tới cũng không ngoại lệ.

Học sinh ngoan như Lư Chi Hiểu không dám tới quán net, nhưng cô nghe thấy mấy học sinh nữ trong lớp thường xuyên nói rằng xếp hạng của anh trong trò chơi rất cao.

Ngày xem mắt, nghe thấy anh nói mình đang làm game, người ngoài nghề như Lư Chi Hiểu cũng cảm thấy nghề này khá phù hợp với anh.

-

Giữa tháng tư, trò chơi của Trầm Triệt ra mắt.

Hôm ấy, Lư Chi Hiểu ở nhà Cốc Đình Đình, dùng máy chơi game của cô ấy để chơi thử.

“Chậc, không hổ là chồng cậu. Mình không chơi được mấy trò chơi trinh thám kiểu điều tra vụ án và tìm hung thủ như thế này đâu. Nếu không phải do chồng cậu làm, đời này mình sẽ không chơi trò này.”

Lư Chi Hiểu đã miễn dịch trước từ chồng mà Cốc Đình Đình kêu đi kêu lại, cô không hề đỏ mặt đỏ tai như mấy lần trước.

“Mình cũng không hiểu, thôi để về nhà chơi thử với anh ấy vậy.”

“Chậc ——” Cốc Đình Đình tiến đến trước mặt cô và trêu: “Bây giờ quan hệ của hai người tốt nhỉ, đã làm chưa?”

Lư Chi Hiểu duỗi ngón tay ra, đè lên trán của cô ấy, sau đó đẩy Cốc Đình Đình ra: “Đừng suốt ngày xem mấy truyện người lớn đó. Mình cảm thấy cậu hơi không bình thường.”

“Mình không bình thường? Hai người đã hơn ba mươi tuổi rồi, kết hôn lâu như thế, chưa làm lần nào, có phải rất không bình thường không?”

Lư Chi Hiểu tắt game: “Mình cảm thấy gần đây cậu quá rảnh rỗi, quá chú ý tới cuộc sống hôn nhân của mình, lẽ nào cậu chia tay rồi?”

Cốc Đình Đình nghẹn lời, cô ấy nhét bim bim vị dưa chuột vào miệng.

“Chia tay cũng không thể trách mình! Đáng lẽ mình nên biết không thể tin sinh viên nam từ sớm. Tuy trẻ tuổi nhưng cũng trẻ con, cực kỳ trẻ con!”

Thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của cô ấy, Lư Chi Hiểu vui tới nỗi suýt chút nữa nhào tới: “Ai bảo cậu bị mặt người ta mê hoặc. Mình thấy cậu nhóc kia khá tốt, cậu đừng tổn thương tình cảm của người ta.”

“Cậu mới gặp thằng nhóc kia vài lần, đáng lẽ ra phải đứng về phía mình chứ!”

“Lười tranh cãi với cậu.”

Lư Chi Hiểu đang định đi vào bếp lấy một lon coca thì điện thoại reo lên.

Là Trầm Triệt.

“Trầm Triệt.”

“Alo, tôi là Quý Thành, Trầm Triệt uống say rồi, cô có thể tới đón cậu ấy không?“

“Các anh ở đâu?” Lư Chi Hiểu đóng cửa tủ lạnh lại.

Quý Thành là đối tác của Trầm Triệt, cô từng gặp một lần.

Cốc Đình Đình thấy cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng đứng dậy theo: “Sao, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, Trầm Triệt uống say ở tiệc mừng ra mắt. Mình đi đón anh ấy.”

“Ồ, vậy cậu mau đi đi.”

Khi cô rời đi, Cốc Đình Đình đảo mắt, tay vuốt cằm, lẩm bẩm: “Uống say ——”

Cô ấy mở một app giao hàng nào đó ra, đặt một món đồ nào đó.

-

Tháng tư, phố quán bar ở thành phố Thanh, hoa đào rơi rụng khắp nơi.

Lư Chi Hiểu đóng cửa xe, đi tới một nhà hàng ở trong số đó.

Cô mặc áo gió màu kaki, bốt màu đen, bước đi như mang theo gió. Khi đi cô đến cửa nhà hàng, đúng lúc Quý Thành dìu Trầm Triệt ra ngoài.

“Anh ấy ổn không?”

“Vẫn ổn, chỉ là lâng lâng thôi.”

Hai người đặt anh vào ghế sau của xe.

Quý Thành vuốt mái tóc rối mù, lắc đầu: “Chúng tôi bắt đầu làm trò chơi này từ năm ngoái, cậu ấy quá vui nên mới uống nhiều như thế. Cô đừng trách cậu ấy.”

“Tôi biết, anh về kiểu gì vậy?” Lư Chi Hiểu nhìn về phía Trầm Triệt ở hàng ghế sau chậm rãi bò dậy, anh nắm lấy cánh tay đang duỗi ra của cô rồi thuận thế dựa vào vai cô.

“Tôi…” Quen biết Trầm Triệt nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh ở gần con gái đến vậy: “Các đồng nghiệp khác vẫn ở đây, tôi phải đi tìm họ.”

“Được.”

Đi được vài bước, Quý Thành quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe đậu ở ven đường.

Trầm Triệt cúi đầu, ôm eo của người phụ nữ đứng trước mặt, không biết đang nói gì.

Quý Thành bật cười, nghe người kia nói dối là quan hệ đối tác thuần khiết, hiện tại thấy cảnh này thì anh ấy không tin lắm.

Hoa đào rơi vào xe, hơi thở nóng bóng của Trầm Triệt phả lên cổ cô.

“Trầm Triệt.” Lư Chi Hiểu khẽ gọi anh, định tránh khỏi cái ôm này.

“Đừng để anh một mình, được không?” Giọng anh khàn khàn, anh giữ chặt cô.

“Được, chúng ta về nhà thôi.”

Lư Chi Hiểu vẫn luôn cho rằng, trên thế giới này có rất nhiều người không lộ vẻ yếu ớt của mình ra ngoài, bởi vì nó vô ích, cũng bởi vì không ai để ý đến.

Trong đêm đông ấy, cô nghèo túng giữ chặt anh ở công viên, muốn nhờ người khác cứu mình.

Mà lúc này, Trầm Triệt mà cô luôn cho rằng rất đáng tin cậy và mạnh mẽ lại đang ôm chặt cô, hy vọng cô không rời khỏi anh.

Có lẽ anh hoàn toàn không thèm để ý hiện tại mình đang giữ ai, tựa như cô lúc trước.

Lư Chi Hiểu nghĩ, anh có bộc lộ vẻ yếu ớt ra ngoài thì mình vẫn đỡ được anh.

Khi về đến nhà, trên tay nắm cửa có một túi mua sắm.

Lư Chi Hiểu không rảnh nhìn, cô cầm túi, đỡ anh vào nhà.

Hai người nghiêng ngả loạng choạng đi vào cũng không kịp bật đèn. Lư Chi Hiểu đỡ eo anh, cắn răng đưa người lên giường, cô bị Trầm Triệt kéo, hai người cùng ngã xuống giường.

Hơi thở thật ấm áp.

Môi Trầm Triệt nhẹ nhàng cọ lên khóe môi cô, lướt qua tai cô, tóc anh làm mũi cô ngứa ngáy.

Ánh trăng không hề tránh né mà rình coi cảnh tượng này. Ánh trăng rọi lên bàn tay siết chặt của Lư Chi Hiểu, dường như đang cười nhạo sự căng thẳng của cô và cũng thở dài vì sự mập mờ im lặng bất chợt này.

Cô chạy trối chết.

Bình Luận (0)
Comment