Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 26

Cơn sóng nhỏ mà Đồng Thấm tạo ra chẳng khác gì cánh bướm vỗ trong dòng chảy lịch sử, dù có để lại dấu vết cũng chỉ là những đường nét méo mó đầy vặn vẹo.

Tin tức phu nhân của Lại bộ Thị lang Viên Tử Vọng phát cuồng, gây thương tích cho phu quân rồi tự sát nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành nhưng cũng nhanh chóng bị những câu chuyện mới khác che lấp, cuối cùng chìm vào quên lãng.

Mà kỳ thi phân biệt nam bắc do Viên Tử Vọng chủ trì càng làm suy yếu sự kiểm soát của các thế gia đại tộc đối với triều chính, mang lại một luồng sinh khí mới cho quan trường trước nay chưa từng có.

Nữ Hoàng vô cùng vui mừng, ngài muốn ban thưởng trọng hậu cho Viên Tử Vọng nhưng y lại nguyện ý chia sẻ phần thưởng của mình cho đồng liêu, những quan viên do y tuyển chọn, nguyện trung thành với Nữ Hoàng.

Trong chốc lát, Viên Tử Vọng được vinh sủng đại thịnh, nổi bật vô song.

Còn Đồng Thấm và người nàng yêu, sớm đã hóa thành làn khói xanh.

Ngày ấy, lý do Đồng Thấm xông vào được, trong lòng ta đoán được phần nào, hẳn là có kẻ thấy Đồng Thấm này mãi chưa bị trừ bỏ liền nghĩ ra kế độc ác cực độ để ép nàng phải chet. Trước đây, Viên lão phu nhân đã từng muốn ra tay với Đồng Thấm, nay đã trở về Nam Hải quận. Mà sau chuyện này, ta tin rằng Tằng Tri Hứa không phải là kẻ tiếp tay cho ác nhân.

Vậy thì, kẻ muốn ép chet Đồng Thấm e chỉ có một người.

Ta nhìn về phía hoàng thành xa xôi, chỉ cảm thấy nơi đó mây đen dày đặc, như núi Thái Sơn đè xuống, khiến người ta khó thở.

Lúc này, Tằng Tri Hứa tìm đến ta, mang theo một tin tức: Hóa ra Viên Tử Vọng không phải con ruột của Viên lão phu nhân họ Viên, mà là con của một tiểu nha đầu trong phủ. Chỉ là lão phu nhân mãi không sinh được con, liền tuyên bố khắp nơi rằng đây là đứa con trai bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng trời. Viên Tử Vọng vì thế mà trở thành người duy nhất được kế thừa danh tiếng và phúc ấm của dòng họ. Nhưng ai mà ngờ, vài năm sau, sau khi được điều dưỡng bởi danh y, lão phu nhân lại sinh được một đứa con trai của chính mình. Lão phu nhân đương nhiên mong muốn người kế thừa phúc ấm phải là con ruột của mình, nhưng lời nói đã phát ra, bà ta bắt buộc phải thay đổi.

Nghe xong lời Tằng Tri Hứa, ta mơ hồ hiểu ra một chút.

Tằng Tri Hứa nhìn ta nói: “Sự việc đã đến nước này, chẳng còn ai quan tâm Viên Tử Vọng là thật hay giả nữa, mỗi người đều đã có được thứ mình mong muốn.” Hắn ngừng lại một lát, rồi thấp giọng nói thêm: “Cái chet của Đồng Thấm, ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Tại ta suy nghĩ không chu toàn, muốn dùng thi thể giả để moi ra lời nói thật của Viên Tử Vọng giả, nhưng nào ngờ lại khiến Đồng Thấm xuất hiện ở đó. Nếu nàng ta không thấy thi thể ấy, có lẽ nàng sẽ sống nốt đời còn lại chỉ để tìm kiếm một sự thật.”

“Sống hay chet, là lựa chọn của nàng ấy,” ta đáp, “Có nên tìm ra sự thật hay không, là lựa chọn của ngươi và ta. Tằng Tri Hứa, ngươi nghe đây, những gì ta sắp làm tới đây, không liên quan đến ngươi.”

Tằng Tri Hứa nhìn ta, ngoài vẻ ngạc nhiên, còn có cả sự dò xét.

Thật khó để ta giải thích cho hắn, trước đây ta từng tin vào việc hy sinh bản thân vì lợi ích của đại đa số. Nhưng kết quả của niềm tin ấy là ta phải tận mắt chứng kiến người không nên chet lại ra đi. Nói cho cùng, nhẹ hay nặng, đúng hay sai, ai có thể phán xét?

Dẫu rằng giờ đây, đa số mọi người đều muốn chuyện này kết thúc bằng cái chet của Đồng Thấm và thi thể vô danh kia nhưng ta thì không.

Giả dạng thành Đồng Thấm đối với ta chẳng phải chuyện khó. Nghe nói dạo gần đây, mỗi khi Viên Tử Vọng trở về nhà, y đều nhốt mình trong phòng mà uống đến say mềm, điều này thật vừa vặn cho ta một cơ hội.

Ta lẻn vào Viên phủ, chờ y uống say đến mơ màng, ta xuất hiện trước mặt y.

Viên Tử Vọng nhìn ta, thoáng ngẩn người, rồi ngay lập tức kéo ta vào lòng.

“Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại…”

Ta để mặc y ôm ta, khẽ thì thầm bên tai: “Ta đã trở lại, ngươi có điều gì muốn nói với ta chăng?”

Viên Tử Vọng cúi đầu nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên vuốt nhẹ má ta, nói: “Ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết ta là ai, tại sao ngươi không nhìn ta mà đã ra đi?”

“Ngươi là ai?”

Trên mặt Viên Tử Vọng bỗng nở một nụ cười, hắn khẽ nói: “Ta tên là Vương Công, ngươi sẽ nhớ tên ta, phải không?”

Ta không nói lời nào, ta biết, sự thật đã ngay trước mắt.

Năm ấy, Viên Tử Vọng thật hứa rằng sau khi thi đỗ sẽ lấy Tống Thấm, không phải chỉ vì tham vọng và chí hướng hão huyền, mà vì hắn biết rõ hoàn cảnh của mình. Hắn biết địa vị công tử của mình không vững chắc, Viên lão phu nhân luôn muốn hắn nhường lại tất cả cho đệ đệ. Thực ra, Viên Tử Vọng không hề bận tâm tới danh vọng địa vị đó, nhưng nếu hắn không có gì trong tay, hắn không thể bảo vệ Đồng Thấm có một cuộc sống vô ưu vô lo.

Đúng vậy, buổi xem mắt năm ấy, không chỉ có Đồng Thấm vì một lần gặp gỡ mà yêu say đắm Viên Tử Vọng. Là con thứ, Viên Tử Vọng cũng đồng cảm với hoàn cảnh của Đồng Thấm nên hắn mới cảm thấy như gặp người tri kỷ và có nhiều điều muốn nói đến vậy.

Viên Tử Vọng và Đồng Thấm giống nhau, họ đều là những kẻ cố chấp. Hắn định sau khi tự mình thi đỗ công danh mới nói cho Đồng Thấm biết thân thế của mình. Nhưng ai mà ngờ, hắn thi mãi mười năm, Viên Tử Vọng thi rớt nhiều lần, cuối cùng cũng phải thừa nhận mình không có tài thi cử.

Nhưng ngay lúc đó, Viên Tử Vọng nghe tin Đồng Thấm sắp lấy chồng. Viên Tử Vọng biết nếu mình không tới thì sẽ không kịp nữa, vội vã lên đường đến Tô Châu, nhưng lại gặp phải sơn tặc, hắn bị bọn cướp c/h/é/m đến thoi thóp rồi ngã xuống núi.

Vương Công gặp được Viên Tử Vọng vào lúc này. Y bất ngờ vì diện mạo của mình và Viên Tử Vọng quá giống nhau, sau đó y phát hiện Viên Tử Vọng chỉ còn lại một hơi thở, mà hắn lại là con cháu sĩ tộc ở. Nam Hải quận

Đối với Vương Công, đây là một cơ hội chưa từng có. Phụ thân y từng là kẻ phản loạn bị triều đình truy bắt, sau đó bị kết tội lập tức c/h/é/m đầu, từ đó y phải mang theo thân phận nhi tử tội nhân, cả đời không thể thay đổi số phận.

Viên Tử Vọng đối với Vương Công mà nói, chính là một cơ hội, một cơ hội cho y tái sinh.

Vương Công lấy đi ngọc bội khắc chữ Viên phủ bên hông của Viên Tử Vọng, sau đó dò hơi thở của Viên Tử Vọng, xác định hắn không thể sống sót liền để lại hắn nơi sơn dã.

Sau khi về Viên phủ, Vương Công vốn định thận trọng xoay sở, không ngờ bầu không khí lại không ổn. Từ nhỏ y đã chịu đựng đủ mọi ấm lạnh của thế gian, hiểu rõ nhân tình thế thái, ngay lập tức y nhận ra lão phu nhân nhìn y như nhìn thấy quỷ. Vương Công linh cảm không hay, thử thăm dò một chút thì phát hiện ra địa vị của Viên Tử Vọng trong Viên phủ, còn những sơn tặc đã lấy mạng của Viên Tử Vọng thực ra là do lão phu nhân phái đi. Còn cái tin đồn Đồng Thấm sắp lấy chồng cũng chỉ là một cái bẫy do lão phu nhân bịa đặt ra để dụ Viên Tử Vọng vào tròng.

Vương Công phát hiện bí mật của lão phu nhân nhưng giả vờ như không biết gì, chờ thời cơ hành động. Y dùng thân phận Viên Tử Vọng để tham gia khoa cử, nhanh chóng đạt được công danh. Tất nhiên Vương Công biết lão phu nhân vẫn còn hận mình, chưa từ bỏ ý định g/i/ế/t chet mình. Khi y nghe tin Tống tiểu thư đã hứa hôn với Viên Tử Vọng, lại còn biết gia cảnh nàng giàu có, y nghĩ sẽ chiêu dụ thêm một người giúp đỡ, để củng cố địa vị cho mình trong tương lai.

Thế là, Vương Công đoạt thê. 
Bình Luận (0)
Comment