Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 32

Đỗ Nặc cũng không phải kẻ vô dụng điều tra mấy ngày mà không có manh mối. Mũi tên và bức thư nặc danh để lại trước cửa Đại Lý Tự qua nhiều lần đối chiếu, cuối cùng cũng tìm ra một chút đầu mối.

Loại mực dùng để viết là loại Huy Mặc thượng hạng, mà loại mực này chỉ được tiến cống cho hoàng gia và quan lại trong triều. Nói cách khác, từ lúc bắt đầu, phạm vi điều tra đã bị thu hẹp lại. Chỉ là sau khi Tằng Tri Hứa cứu Hứa Tử một mạng, kẻ chủ mưu càng lộ diện rõ ràng hơn.

Nếu đối thủ là Tề Tĩnh Tuyết, bọn họ tự nhiên không thể động thủ, lúc này chỉ còn ta là có thể ra mặt.

Thế nên, ta quyết định tổ chức một buổi thi thơ, mời khắp thiên hạ những văn sĩ tài danh, đồng thời cũng mời Tề Tĩnh Tuyết đến dự. Nếu có thể lấy được bút tích của nàng để đối chiếu thì thật là tốt nhất, dù cho không lấy được, Tề Tĩnh Tuyết vốn yêu tài, ta chỉ cần sắp xếp vài gương mặt tuấn tú thanh lịch, biết đâu ai đó sẽ làm nàng vui vẻ mà có thể moi được chút tin tức.

Nhưng không ngờ, mấy lần gửi thiệp mời đi, Tề Tĩnh Tuyết vẫn hoàn toàn thờ ơ với ta. Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định đổi chiêu, rêu rao rằng các văn sĩ trong buổi thi thơ đều có thể dễ dàng đè bẹp Hứa Trọng Liễu dưới chân.

Quả nhiên, kế này có tác dụng, Tề Tĩnh Tuyết thật sự đã tới.

Nàng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường thấy, tựa như tất cả mọi người ở đây chỉ là bùn đất dưới chân. Nàng liếc mắt một vòng qua mọi người, rồi đi thẳng tới trước mặt ta, nói: “Hoàng tỷ vốn không phải là người ham mê văn chương, cớ gì lại học đòi bắt chước Đông Thi, Hàn Đan học bộ? Còn những người ở đây, càng là kẻ múa rìu qua mắt thợ, vẽ hổ không ra lại thành chó.”

Ta nhẹ nhàng giải thích: “Hoàng muội à, ta biết trong mắt muội, Hứa Trọng Liễu tài hoa vô song, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả người khác đều chẳng ra gì, đúng không nào? Tầm mắt của muội nên mở rộng ra một chút, đừng cứ mãi chấp nhất vào một người.”

Tề Tĩnh Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi hiểu gì chứ? Tài thơ phi hoa của hắn đến nay vẫn chưa có ai sánh kịp, hắn xứng đáng có được tất cả những thứ tốt nhất trên đời này.” Nàng nhìn ta, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng ta.

Từng chữ từng lời nàng thốt ra đầy ý tứ: “Trên đời này có quá nhiều kẻ đức không xứng với vị, khiến những người như Hứa Tử không thể có cơ hội tỏa sáng. Những kẻ đó đáng chết từ lâu, hoàng tỷ thấy có đúng không?”

Ta im lặng, lặng lẽ suy đoán ý tứ trong lời nói của nàng, rõ ràng nàng đang ngầm ám chỉ điều gì. Sát ý trong lời nàng quá rõ ràng, đến nỗi ta chẳng cần phải đoán cũng biết kẻ mà nàng nói đã cản trở cơ hội của Hứa Tử là ai.

Còn có thể là ai khác? Chính là Tằng Tri Hứa xui xẻo đó.

Thái độ của Tề Tĩnh Tuyết khiến ta nhận ra nàng đối với Hứa Tử không chỉ đơn thuần coi y là một món đồ chơi, mà vị trí của y trong lòng nàng có lẽ rất sâu, sâu đến mức nàng có thể không oán không hối làm bất cứ điều gì vì y.

Ta mỉm cười, hỏi: “Hoàng muội luôn nhắc đến tài thơ phi hoa, thật đáng tiếc, ta chưa có cơ hội thưởng thức, không biết hoàng muội có thể viết ra cho mọi người ở đây mở rộng tầm mắt chăng?”

Tề Tĩnh Tuyết nhìn ta, lại cười lạnh một tiếng, cầm bút, nhúng mực, đang chuẩn bị hạ bút lên giấy.

Ta nín thở chờ đợi động tác của nàng, nhưng không ngờ nàng bỗng ném bút xuống, liếc qua mọi người một vòng, nhếch môi cười khinh bỉ: “Các ngươi cũng xứng để xem sao?”

Ta phải thừa nhận, nàng là kẻ kiêu ngạo và xảo quyệt. Nàng có thể đoán được tâm tư của ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lại bất kỳ manh mối nào.

Nhưng điều này lại khiến ta càng thêm nghi ngờ. Một người cẩn thận như vậy, sao lại có thể sơ suất sử dụng loại Huy Mặc dễ bị phát hiện khi viết thư nặc danh chứ?

Ta giữ tay Tề Tĩnh Tuyết đang định rời đi, dùng giọng chỉ hai chúng ta có thể nghe: “Ngươi nghĩ rằng Tằng Tri Hứa chết rồi thì chức Đại Lý Tự Khanh sẽ là của Hứa Tử sao?”

Tề Tĩnh Tuyết thoáng giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt đầy căm hận nhìn ta.

Ta cười cười, ghé sát tai nàng nói: “Tên phò mã của ngươi, chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối, bảnh bao hầu hạ ngươi thì được, hắn có đức gì, tài gì mà ngồi vào chức Đại Lý Tự Khanh?”

Tề Tĩnh Tuyết nghe xong, lập tức mất hết phong độ. Nàng hận không thể nuốt sống ta ngay lúc này.

Và điều ta muốn, chính là khiến nàng mất trí.

Trên đường về phủ công chúa, ta đi ngang qua Đại Lý Tự, bắt gặp trước cửa có rất nhiều người ngồi biểu tình. Nhìn từ trang phục, có thể thấy họ là các cử nhân của các kỳ thi trước và kỳ thi năm nay. Họ đang lớn tiếng yêu cầu triều đình trả lại công bằng cho những thí sinh đã khổ luyện, đồng thời nghiêm trị kẻ tham ô và gian lận, Tằng Tri Hứa.

Ta nhận ra khi Tằng Tri Hứa từ trên cao rơi xuống chỉ trong một đêm, không còn ai quan tâm xem hắn có thực sự giết người hay không. Kẻ như hắn, đi trên con đường danh vọng và quyền lực, chỉ cần một bước sẩy chân, bên dưới đã có không biết bao nhiêu người đang giơ tay lên, mong muốn xé hắn thành trăm mảnh.

Điều đó có nghĩa là, ngay từ đầu, lời tố cáo này đã là một âm mưu.

Chỉ cần Tằng Tri Hứa trở thành kẻ phá vỡ sự cân bằng trong mắt mọi người, thì sự phẫn nộ khắp nơi sẽ đè bẹp hắn, khiến hắn không còn đường sống.

Khi về đến phủ công chúa, ta phát hiện Hứa Tử mang theo không ít hồ sơ đến nhờ Tằng Tri Hứa phê duyệt. Tằng Tri Hứa thở dài nói: “Lúc ta không có mặt, thật may có Trọng Liễu lo liệu mọi việc. Nếu không có Trọng Liễu, Đại Lý Tự chắc đã xong rồi.”

Hứa Tử cúi người chắp tay: “Được đại nhân tin tưởng, Trọng Liễu nhất định không phụ lòng mong mỏi của ngài, ta sẽ ở lại Đại Lý Tự đợi ngài trở về.”

Hứa Tử tỏ ra rất chân thành, đôi mắt đã ửng đỏ, nhìn Tằng Tri Hứa như có điều muốn nói nhưng không nói ra.

Tằng Tri Hứa tự nhiên nhận thấy điều bất thường, hắn hỏi: “Trọng Liễu có chuyện gì muốn nói với ta à?”

Hứa Tử nắm chặt tay, như đang đấu tranh nội tâm, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Khi Hứa Tử thấy ta trở về, y lại chắp tay hành lễ rất chỉnh tề. Y có chút ngại ngùng hỏi: “Nghe Thanh Hà nói hôm nay nàng đi dự thi thơ của Trưởng Công Chúa, nàng không giở tính khiến Trưởng Công Chúa bực bội chứ?”

Ta mỉm cười đáp: “Không đâu, chỉ là muốn hoàng muội viết vài câu thơ phi hoa để mọi người cùng thưởng thức thôi.”

Nghe vậy, mặt Hứa Tử thoáng lộ vẻ hoang mang vừa phải, hỏi: “Nàng có viết không?”

Ta lắc đầu: “Muội ấy không nỡ.”

Hứa Tử như thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng nói: “Thật xấu hổ, đó chỉ là những dòng thơ ta viết tùy hứng khi còn trẻ, nhưng lại thành duyên phận giữa ta và Thanh Hà.”

Ta lại cười, nói: “Trên đường về ta thấy có rất nhiều người ngồi trước cửa Đại Lý Tự, yêu cầu cách chức Tằng Tri Hứa. Thật ra ta thấy hơi lạ, nếu nói Hứa chủ bạ cũng là kẻ leo lên nhờ quan hệ, sao họ lại chỉ nhắm vào Tằng Tri Hứa mà không phải ngươi?”

Hứa Tử cười khổ một tiếng, nói: “Ta đã quen với việc bị người đời chửi mắng, nhưng ta chỉ là một chủ bạ nhỏ bé, không sánh được với đại nhân thu hút sự chú ý. Trong chuyện này, ta cảm thấy có lỗi với đại nhân.”

Ta phẩy tay nói: “Cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi. Nếu hắn sớm nghe lời ta, có ta chống lưng, hắn cũng đâu lâm vào cảnh khốn khổ như bây giờ.”

Khi Hứa Tử rời đi, nụ cười trên mặt y vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm.

Ánh mắt ta dõi theo bóng lưng y thật lâu, trong lòng vẫn không ngừng đoán xem lời nào của y là thật, lời nào là giả.

Tằng Tri Hứa gõ nhẹ lên bàn, hỏi: “Ngươi không cảm thấy vừa rồi những lời nói có chút nhắm vào hắn sao?”

Ta đáp: “Ngươi không cảm thấy ngươi quá tin tưởng hắn sao? Tằng đại nhân cũng thích trò này à?”

Tằng Tri Hứa bình tĩnh hỏi: “Ngươi suy nghĩ nhanh nhạy như vậy, từ Tề Tĩnh Tuyết mà đột nhiên chuyển hướng sang Trọng Liễu, chẳng phải nên giải thích cho ta nghe sao?”

Ta nói: “Khi hắn nghe ta nhắc đến bút tích của Tề Tĩnh Tuyết, phản ứng của hắn không phải là thực sự hoảng sợ. Hắn không sợ chúng ta có được thư tay của Tề Tĩnh Tuyết, mà là muốn cho chúng ta nghĩ rằng hắn đang lo lắng cho sự an toàn của Tề Tĩnh Tuyết. Phản ứng của hắn là đang ngầm báo cho chúng ta biết, hắn biết chuyện về bức thư nặc danh này, thậm chí sợ chúng ta tìm ra người viết thư và sợ người đó gặp nguy hiểm. Sự do dự của hắn đối với ngươi cũng tương tự. Tóm lại, hắn đang diễn kịch, diễn một vai phò mã đầy tình cảm nhưng phải chịu đựng nhục nhã.”

Tằng Tri Hứa hỏi: “Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?”

“Vì tình cảm của Tề Tĩnh Tuyết dành cho hắn sâu hơn chúng ta tưởng.” Ta bổ sung: “Khi yêu, con người thường hành động bốc đồng và thiếu lý trí. Lòng yêu thương là điều dễ bị lợi dụng nhất.”

“Nhưng ngươi chưa thấy tình cảm của Trọng Liễu dành cho Công Chúa Thanh Hà.”

Ta cười hỏi: “Nếu đổi giới tính của hai người, đây chẳng phải là câu chuyện về kẻ cậy quyền ép uổng dân nữ sao? Ta chưa từng thấy cô nương nào bị cướp về mà lại thực lòng yêu kẻ cướp cả. Còn Hứa Tử thì sao? Hắn có được địa vị từ Tề Tĩnh Tuyết, nhưng cũng mất đi danh dự, trở thành món đồ chơi trong mắt mọi người. Ngươi nghĩ hắn thật sự yêu Tề Tĩnh Tuyết sao?”

Tằng Tri Hứa chìm vào suy nghĩ, rất lâu sau, hắn mới thở dài nói: “Nếu muốn biết, cũng không khó. Chỉ là… ta không muốn hắn là người đó.”

Ta nghĩ lại, đúng là vậy, nếu thật sự là Hứa Tử, Tằng Tri Hứa sẽ cảm thấy bị phản bội bởi người bằng hữu thân thiết, phải đối diện với sự thật này có lẽ sẽ rất khó khăn.

Đêm đó, chuyện đã xảy ra.

Trong phủ Trưởng Công Chúa xuất hiện sát thủ, tất cả đều là cao thủ võ nghệ tinh thông.

Mục tiêu của họ rất rõ ràng, xông vào phủ Trưởng Công Chúa, tiến thẳng tới phòng Tằng Tri Hứa để giet hắn.

Tằng Tri Hứa vốn đã yếu đuối, không thể né tránh, cuối cùng bị một nhát kiếm đâm thẳng vào tim.

Hắn chet không nhắm mắt. 
Bình Luận (0)
Comment