Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 39

Ta không quan tâm người ngoài nói gì, trong mắt ta, Kim lão đại là người tốt nhất trên đời.

Kim lão đại trọng tình nghĩa, đối với huynh đệ bọn ta lúc nào cũng rất tốt. Ta, Triệu Đại, đã nhận được bao nhiêu ân huệ từ hắn. Từ khi Kim lão đại vào Văn Viễn Thư Viện, hắn ít qua lại với bọn ta hơn, nhưng chúng ta không trách hắn, với năng lực của Kim lão đại, việc thi đỗ làm quan là chuyện trong tầm tay!

Thực ra, trước kia Kim lão đại chưa từng nghĩ đến việc làm quan. Hắn sống tự do phóng khoáng, không thích bị ràng buộc chút nào. Nếu không phải vì trận động đất kinh hoàng hai năm trước, ta nghĩ Kim lão đại cũng sẽ không thay đổi.

Các ngươi biết không? Trận động đất ấy khiến bao nhiêu người phải bỏ mạng, vùng ngoại ô sụt lở, nhà cửa đổ sập, đúng là địa ngục trần gian. Khi đó, Kim lão đại đã là học trò của Văn Viễn Thư Viện, hắn đi cứu người cùng với mọi người trong thư viện. Nhưng những thư sinh yếu đuối đó không nhấc nổi vai, không nhấc nổi tay, có thể làm được gì? Kim lão đại gọi bọn ta đến giúp đỡ. Ta tận mắt chứng kiến hắn lao lên tuyến đầu, cứu không biết bao nhiêu mạng người.

Sau hôm đó, Kim lão đại nói với bọn ta: “Ta muốn thi làm quan.” Ta là người đầu tiên ủng hộ, “Đại ca, ta tin huynh nhất định sẽ đỗ Trạng nguyên!”

Nhị đệ của ta lại không có mắt, nó bảo: “Đại ca, huynh vừa nhìn sách là đã buồn ngủ, chẳng giống những gã thư sinh lẻo mép, nói chi đến việc đỗ Trạng nguyên hay tú tài!”

Ta tát một cái lên đầu nó, bảo nó đừng nói những lời nhụt chí.

Nào ngờ Kim lão đại chỉ cười, đáp: “Trạng nguyên không chỉ có Văn Trạng nguyên, với bản lĩnh của ta đỗ Võ Trạng nguyên có gì khó?”

Kim lão đại ngừng một chút, rồi lại nói: “Ta đã đánh cược với một người. Ban đầu ta chỉ muốn thắng nàng, nhưng sau trận động đất lần này, ta mới nhận ra, một khi đã có khả năng cứu người, ta nên làm nhiều hơn những gì trong khả năng.”

Ta dám nói, ngày hôm ấy, Kim lão đại là hình ảnh sáng ngời nhất mà ta từng thấy.

Sau đó, ta cùng Kim lão đại và người của Văn Viễn Thư Viện đến khu vực chịu thiên tai phân phát đồ cứu trợ. Lúc rảnh rỗi, ta lén hỏi Kim lão đại là đã đánh cược với ai để thi Trạng nguyên. Không biết là Kim lão đại nghĩ đến ai mà nở một nụ cười mờ ám.

Cùng là nam nhân, ta hiểu được. Lần đầu tiên ta gặp thê tử, ngốc đệ đệ cũng nói ta cười như thế.

Ta liền hiểu ý, hỏi Kim lão đại có phải nhớ đến Ngọc Trí cô nương không?

Nào ngờ Kim lão đại lại cười nhạt, bảo: “Ai chẳng từng có lúc bồng bột khi còn trẻ, ta với nàng căn bản không phải là thích.”

Ta không hiểu, lại hỏi: “Vậy thích là gì? Đại ca thích ai?” Kim lão đại không trả lời ngay.

Lúc ấy, Tang sư nương của Văn Viễn Thư Viện đang chỉ đạo các thư sinh đi ngang qua. Ta thấy Kim lão đại lập tức đứng thẳng người, giống hệt những thanh niên làng ta mỗi khi nhìn thấy hoa khôi làng đi ngang qua.

Nói thật, ban đầu huynh đệ bọn ta đều không có thiện cảm với Tang sư nương, bởi nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại gả cho lão viện trưởng già yếu. Ai nhìn vào cũng nghĩ nàng có mưu đồ khác.

Kim lão đại cũng không ưa nàng.

Phải, từ sau khi bị Tang sư nương dội cho một chậu nước, Kim lão đại ngày đêm suy tính cách báo thù, để cho Tang sư nương phải thấy thế nào là lợi hại.

Vì thế, Kim lão đại cố tình bảo lão gia Kim gia quyên góp nhiều bạc cho Văn Viễn Thư Viện, đổi lấy một suất nhập học.

Chúng ta đều nghĩ rằng, với thủ đoạn của Kim lão đại, sau khi vào học chẳng mấy chốc sẽ khiến Tang sư nương phải quỳ gối xin tha.

Nhưng, các ngươi không ngờ đâu, Tang sư nương quả thực là nữ nhân duy nhất có thể đấu ngang ngửa với Kim lão đại mà không hề tỏ ra nao núng.

Không biết từ khi nào, Kim lão đại không còn làm khó người ở Văn Viễn Thư Viện nữa, hắn còn dặn chúng ta đừng quấy rầy Tang sư nương, và hạn chế lui tới quanh thư viện, tránh làm mấy gã thư sinh yếu đuối kia hoảng sợ.

Không những thế, gặp phải kẻ ngoại viện đến gây rối, Kim lão đại lại đứng ra bảo vệ đám học trò trong thư viện.

Có lần, vì quá nhớ Kim lão đại, ta lén vào Văn Viễn Thư Viện thăm hắn. Ta thấy Kim lão đại đang giúp Tang sư nương khuân vác đồ.

Rõ ràng Tang sư nương cố ý làm khó đại ca, bắt hắn bê chồng thúng cao hơn cả người, trong thúng còn đựng đầy đậu vàng.

Tang sư nương bảo đại ca phải giữ vững, không được rơi hạt nào, nếu rơi thì phải mua cho nàng loại rượu nữ nhi hồng đắt nhất để thưởng thức.

Kim lão đại vậy mà không giận, còn nghiến răng nghiến lợi bưng thúng thật chặt, dù đi loạng choạng, nhưng ta thấy hắn cười rất vui vẻ.

Ta không hiểu, thật sự không hiểu.

Nhưng mà, Tang sư nương quả thật đáng để người ta ngưỡng mộ, nàng rất có trách nhiệm.

Trong trận địa chấn đó, chính nàng tổ chức Văn Viễn thư viện tham gia cứu trợ, khi gặp chuyện, nàng luôn xông lên trước tiên, hơn hẳn mấy gã thư sinh nghèo túng kia.

Không lạ gì khi Kim lão đại luôn dặn dò chúng ta rằng phải kính trọng Tang sư nương như tôn trọng hắn. Ngoài Tang sư nương ra, ta chưa từng thấy Kim lão đại coi trọng nữ nhân nào như vậy.

Ta nhớ ngày Kim lão đại đỗ võ trạng nguyên cưỡi ngựa cao ngạo đi qua con phố dài, khí thế ấy thật hào hùng.

Kim lão gia và Kim phu nhân vui mừng khôn xiết, họ cho huynh đệ bọn ta một xấp ngân phiếu, bảo chúng ta ăn mừng dọc theo phố. Bọn ta đuổi theo ngựa, tung ngân phiếu như tuyết rơi khiến người dân hai bên phố tranh nhau nhặt lấy.

Dân chúng hô vang “Kim trạng nguyên”, ai cũng muốn hưởng chút vận may từ Kim lão đại. Khí thế ấy, có khi cả Ngọc Hoàng đại đế cũng phải nhường đường cho hắn.

Thế nhưng, trong mắt Kim lão đại, hắn chỉ nhìn thấy một mình Tang sư nương giữa đám đông.

Ngày đó, người đông như thế, ồn ào như vậy, ta không biết sao Kim lão đại lại nhìn thấy nàng trong nháy mắt.

Hắn gỡ nhành hoa lông vũ trên mũ xuống, ném về phía Tang sư nương, nhành hoa bay thẳng vào lòng nàng.

Kim lão đại vẫn ngồi trên ngựa, nụ cười vẫn kiêu ngạo và phóng khoáng như thường. Hắn lớn tiếng nói: “Ta thắng rồi.”

Tang sư nương giơ nhành hoa lông vũ trong tay, vẫy về phía Kim lão đại.

Ta thấy Kim lão đại cười càng thêm kiêu ngạo và hãnh diện.

Đáng tiếc, một gia tộc huy hoàng như Kim gia lại rơi vào cảnh tiêu điều chỉ sau một đêm, nhà tan cửa nát hết cả rồi.

Vì sao Kim gia lại lụi tàn trong một đêm?

Ta chỉ biết có một trận đại hỏa, đêm đó, lửa lớn ở Kim gia sáng rực cả bầu trời, Kim lão gia và Kim phu nhân đều thiệt mạng trong biển lửa. Sau trận hỏa hoạn, Kim lão đại mới biết nhà đã sớm cạn kiệt tài sản, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Sau khi Kim lão gia và Kim phu nhân ra đi, Kim lão đại như cũng mất hết sinh khí, Kim gia từ đó mà lụi tàn.

Kim lão đại vẫn mang danh võ trạng nguyên, nhưng có một thời gian sống như cái xác không hồn.

May là lúc đó vẫn còn Tang sư nương. Ta nhớ ngày đó, Tang sư nương bước thẳng vào Tiêu Hương viện, túm cổ áo Kim lão đại đang say mèm, giáng cho hắn một cái tát vang dội.

Cái tát đó làm tất cả những người có mặt lúc ấy đều sững sờ. Dù gì cũng chỉ có Tang sư nương mới dám ra tay với Kim lão đại ở chốn đông người như vậy.

Tang sư nương túm lấy cổ áo Kim lão đại, nàng mắng: “Ngươi chưa chết thì hãy sống cho ra sống, nếu gục ngã như vậy, ta khinh thường ngươi.” Ngày hôm đó, Kim lão đại khóc như mưa, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc đến vậy.

Tang sư nương đứng bên cạnh hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn, nhưng ta cảm thấy, chỉ cái vỗ ấy thôi đã truyền cho Kim lão đại một sức mạnh rất lớn.

Thế nhưng, trên đời này, người duy nhất mà Kim lão đại đặc biệt coi trọng ấy, lại bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi thành tro bụi, tan biến chẳng để ai giữ được.

-

Kim Ngọc Lang mà Triệu Đại nhắc tới, hoàn toàn khác xa với người ta đã nghe, đã thấy.

Nếu lời Triệu Đại là thật, Kim Ngọc Lang tôn kính Tang sư nương đến vậy, thì sao lại phóng hỏa Văn Viễn thư viện? Lẽ nào vị võ trạng nguyên này thật sự tự mình thi đỗ?

Thì ra Kim gia cũng không phải rực rỡ như bề ngoài, đã sớm mục nát từ bên trong.

Gia tộc lớn sa sút chẳng hiếm lạ gì, nhưng vì sao Kim gia lại bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn?

Liệu giữa hai trận hỏa hoạn có mối liên hệ nào không?

Ngay khi ta định tìm cơ hội dò hỏi Kim Ngọc Lang thêm lần nữa, Đỗ Nặc đã mang tin tức đến:

Kim Ngọc Lang chếk rồi.

Ngay sau ngày chúng ta đến thăm hắn trong ngục.

Tự c/ắ/t cổ mà chet

Nghe nói, hắn đập bể cái bát dùng để cho hắn uống thuốc độc, dùng mảnh bát vỡ đâm thẳng vào cổ mình. Máu chảy không ngừng, cái chết vô cùng thê thảm.

Bọn nội thị sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, sau đó kể lại rằng lúc chết, mắt Kim Ngọc Lang trợn ngược đầy máu, trong mắt chứa đựng sự căm hận tột cùng.

Nhưng Kim Ngọc Lang vẫn mang lòng hận sâu đậm, còn bao nhiêu nỗi bất cam, sao lại đột ngột t/ự vâ/n~?

Ta lập tức nhớ đến tiểu nội thị đi cuối hàng ngày hôm đó, ta nhớ đến đôi mắt của hắn, đôi mắt ấy khiến ta thấy quen thuộc.

Đôi mắt…

Ta bỗng rùng mình, đột nhiên nhớ ra một người.

Hoặc có thể nói, ta nhớ ra đôi mắt của nàng. 
Bình Luận (0)
Comment