Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 41

Đúng vậy, ta là A Tang, cũng là Tang Thanh.

Ta không chết trong vụ hỏa hoạn ở Văn Viễn Thư Viện, vì ngọn lửa ấy là do chính tay ta phóng. Để lợi dụng Kim Ngọc Lang báo thù, ta nhất định phải kích thích hắn thật mạnh. Không ngờ hắn lại vô dụng đến vậy, làm nam sủng cho vị Nữ Hoàng bại hoại ấy mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ánh mắt mà Kim Ngọc Lang nhìn ta ẩn chứa điều gì, ta có thể thấy rõ. Chính vì có tình cảm đó mà hắn trở thành kẻ dễ lợi dụng nhất.

Ta đã bị Nữ Hoàng hại đến nhà tan cửa nát, lang bạt học nghệ cũng chỉ vì mong một ngày có thể trả thù. Vì biết rằng việc vào cung để giết Nữ Hoàng không dễ, ta đã cải trang và thành thân với viện trưởng của Văn Viễn Thư Viện, hy vọng tìm được cơ hội từ các sĩ tử nơi đây.

Ta chờ đợi suốt nhiều năm mới gặp được Kim Ngọc Lang.

Kim Ngọc Lang thường xuyên đến thư viện gây chuyện, hắn là kẻ ăn chơi trác táng đúng nghĩa, nhưng qua vài lần giao đấu, ta nhận ra hắn vốn không xấu xa, chỉ là con người tùy tiện, nóng nảy, coi như có chút bản lĩnh. Quan trọng nhất là hắn xuất thân giàu có, gia sản hùng hậu.

Khi ta phát hiện Kim Ngọc Lang vào thư viện để trả thù ta, ta cũng đồng thời nhắm đến hắn. Dù Kim Ngọc Lang thích gây chuyện, nhưng cách thức hắn dùng chỉ là trò của các tiểu hài tử. Ta đã vài lần nhỏ nhẹ dạy dỗ để hắn càng thêm bực tức. Đối với người như Kim Ngọc Lang, đuổi theo không buông chỉ khiến hắn xem thường. Chỉ khi khơi dậy khao khát chinh phục của hắn, hắn mới dần trở thành quân cờ của ta.

Quả nhiên, khi liên tiếp không thắng được ta, lòng hiếu thắng của hắn càng dâng cao.

Hôm ấy, hắn cuối cùng không kiềm được, cầm hai thanh kiếm đến tìm ta, nói muốn quyết đấu phân thắng bại. Hắn muốn đấu, ta liền chiều theo.

Kim Ngọc Lang không phải đối thủ của ta, không những vậy, hắn còn do dự.

Ta cố ý để lộ sơ hở, chỉ cần hắn nhẫn tâm đâm là có thể chiến thắng. Thế nhưng hắn lại rút kiếm kịp thời, ngược lại bị ta đâm trúng.

Kim Ngọc Lang ngã ngồi xuống đất, mặt buồn bã, nói: “Ta thua rồi.”

Ta ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn hắn và nói: “Ngươi biết rõ là bị ta tính kế nên mới thua, chẳng lẽ không thấy chiến thắng của ta không vinh quang sao?”

Kim Ngọc Lang hừ một tiếng, đáp: “Thắng là thắng, thua là thua, Kim Ngọc Lang ta không tìm cớ cho mình. Muốn giết muốn chém, tùy ngươi.”

Bộ dạng cứng cỏi của hắn thật sự rất thú vị, ta không kiềm được mà nâng cằm hắn lên.

Kim Ngọc Lang sững sờ nhìn ta, vẻ mặt ngỡ ngàng càng thêm thú vị.

Hắn có chút căng thẳng, nhưng vẫn tỏ vẻ ra oai, hỏi: “Ngươi định làm gì?!”

Ta đáp: “Cho ngươi một cơ hội, cược với ta lần nữa. Nếu ngươi thua, hãy rời khỏi Văn Viễn Thư Viện. Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi tùy ý xử trí.”

Kim Ngọc Lang có chút ngẩn ngơ: “Tùy ý xử trí là sao?”

Ta đáp: “Ngươi muốn làm gì, ta sẽ cho ngươi làm điều đó.”

Kim Ngọc Lang ngẩn người một lát, sau đó nhanh chóng nhếch môi nở nụ cười không chịu thua. Nhưng ta rõ ràng thấy tai hắn đỏ lên.

Hắn đồng ý: “Cược thì cược.”

Ta mỉm cười: “Ngươi không hỏi ta sẽ cược điều gì sao?”

Kim Ngọc Lang nói: “Bất kể cược cái gì, ta cũng sẽ thắng.” Ta thấy thú vị, hỏi lại: “Nếu như ta muốn ngươi thi đỗ trạng nguyên thì sao?”

Kim Ngọc Lang khựng lại, nhưng rất nhanh liền mạnh miệng đáp: “Vậy ta sẽ trở thành trạng nguyên cho ngươi xem.”

“Ngươi có biết, kẻ mạnh miệng như ngươi thường sẽ không có kết cục tốt đẹp?”

Kim Ngọc Lang, tên này quả thực thích đẩy ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, liền đáp: “Ngươi có biết, kẻ ngay cả nói cũng không dám, phần lớn chẳng làm nên trò trống gì. Ngươi cứ chờ xem ta trở thành trạng nguyên như thế nào.”

Ánh mắt Kim Ngọc Lang bừng bừng tự tin, tràn đầy kiêu ngạo và quyết tâm sau vụ cược với ta. Nhưng ta biết, hắn sẽ rơi vào cái bẫy của ta, càng lúc càng lún sâu.

Ban đầu ta nghĩ hắn sẽ dựa vào gia thế, bởi lẽ với tài lực của Kim gia, mua một chức quan đâu phải chuyện khó khăn. Thế nhưng, điều khiến ta ngạc nhiên là hắn thực sự muốn tự lực cánh sinh.

Câu nói “thắng là thắng, thua là thua” của hắn xem ra không phải lời nói suông.

Không lâu sau đó, trong thành xảy ra động đất. Hắn cùng ta đi cứu người, tận mắt chứng kiến thảm họa thiên nhiên và giá trị của mạng sống con người. Dường như chỉ qua một đêm, hắn trưởng thành lên hẳn, hắn nói với ta rằng lần này hắn thực sự muốn dựa vào sức mình để đỗ võ trạng nguyên, hắn muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Kim Ngọc Lang quả thật là kẻ nói được làm được, cuối cùng đã thi đỗ võ trạng nguyên bằng chính khả năng của mình.

Ngày đó, ta cũng có mặt trong đám đông xem hắn diễu phố. Ta không biết bằng cách nào mà hắn nhận ra ta, cũng không ngờ hắn lại có gan lớn đến vậy — trước mặt bao người, hắn ném lông chim hoa về phía ta.

Hắn nói lớn: “Ta thắng rồi.” Vẫn là dáng vẻ ngạo nghễ, ngông cuồng ấy.

Nhưng không hiểu sao, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của hắn lúc đó. Đó là đôi mắt sáng nhất mà ta từng thấy trong suốt hai mươi năm tung hoành giang hồ.

Đêm đó, Kim gia mở tiệc linh đình, đèn đuốc sáng trưng, Kim lão gia và Kim phu nhân bày tiệc mừng hắn. Vậy mà Kim Ngọc Lang chẳng màng đến phụ mẫu lại chạy đến tìm ta.

Dưới ánh trăng bên bờ sông, gió đêm mát rượi, ta hỏi hắn: “Ngươi muốn gì?”

Kim Ngọc Lang hỏi lại: “Còn lông chim hoa ta đưa ngươi đâu?”

Ta không hiểu, lấy chiếc lông ra cho hắn xem.

Kim Ngọc Lang nói: “Ta muốn ngươi bất kể năm nào, tháng nào, nơi nào, đều phải mang theo nó bên mình, không được quên đó là thứ ta tặng.” Ánh mắt Kim Ngọc Lang rực lửa, ta biết, hắn đã động lòng với ta.

Và ta cũng biết, đây là thời điểm thích hợp để hành động.

Ta nói với Kim Ngọc Lang rằng ta không hề yêu phu quân của mình, lý do ta lấy viện trưởng là để tìm cơ hội báo thù Nữ Hoàng.

Kim Ngọc Lang tin lời ta, trong mắt hắn, ta thấy được niềm vui sướng và đam mê cháy bỏng.

Hắn từng bước sa vào bẫy của ta.

Nhưng ta không vội sai khiến hắn làm gì. Dù Kim Ngọc Lang có thích ta, hắn cũng sẽ không vì mối thù của ta mà đối đầu với Nữ Hoàng. Ta cần phải thêm lý do để hắn hận Nữ Hoàng.

Quân bài của ta chính là Kim gia và cả chính ta.

Phải, chính ta là người phóng hỏa Kim gia rồi đổ tội lên Nữ Hoàng. Sau đó, cái chết của ta sẽ là ngòi nổ.

Ta biết chỉ có những cú sốc liên tiếp mới có thể đẩy Kim Ngọc Lang vào đường cùng, khiến hắn hận, khiến hắn trở thành con dao sắc bén của ta.

Đáng tiếc, hắn tuy có chút bản lĩnh, nhưng chỉ đến vậy mà thôi. Hắn không thể giết được Nữ Hoàng, toàn bộ kế hoạch của ta vì thế mà đổ bể.

Sau khi Kim Ngọc Lang bị bắt, nữ hoàng không lập tức xử tử hắn, khiến ta lo sợ rằng hắn sống sót lâu ngày sẽ khai ra ta. Ta nhất định phải diệt khẩu.

Hôm đó, ta cải trang thành một thái giám, lẻn vào ngục, đưa thuốc độc cho hắn.

Lúc đầu, Kim Ngọc Lang không nhận ra ta, nhưng ta đã có cách.

Ta khẽ lộ ra lông chim hoa giấu trong tay áo, nhẹ nhàng lắc nó trước mặt hắn.

Kim Ngọc Lang lập tức nhận ra, không thể tin nổi nhìn ta, ánh mắt dán chặt vào mắt ta.

Hắn đã nhận ra ta.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Kim Ngọc Lang từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng, rồi giận dữ và cuối cùng là tuyệt vọng sâu thẳm. Hắn nhận ra sự lợi dụng và lừa dối của ta. Và đây chính là điều ta cố tình để hắn phát hiện — ta muốn hắn biết rằng ta vẫn còn sống.

Với tính cách của hắn, khi nhận ra tình cảm chân thành của mình chỉ là trò cười, hắn chắc chắn sẽ chọn: Thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành

Quả nhiên, Kim Ngọc Lang trừng mắt nhìn ta, cổ họng hắn phát ra tiếng cười khàn khàn. Đó là tiếng cười chát chúa, xé lòng, là âm thanh thê lương nhất mà ta từng nghe.

Hắn hét lên một tiếng, đẩy ngã những tên nội giám xung quanh, rồi giật lấy chén thuốc độc đập mạnh xuống đất, chén thuốc vỡ tan thành từng mảnh. Kim Ngọc Lang nhặt một mảnh dí vào cổ.

“Như ý ngươi muốn.”

Đó là câu cuối cùng hắn nói với ta.

Hắn gục xuống trước mặt ta, nhưng ta còn chưa kịp nói với hắn rằng, hắn thật ngu ngốc.

Phần sau, các ngươi đều đã biết. Ta không có gì để biện giải, vụ án này đến đây là kết thúc.

-

Tang Thanh kể xong câu chuyện, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn Tằng Tri Hứa đứng bên cạnh ta.

Tang Thanh chắp tay lại, sẵn sàng chịu tội. Nàng nói: “Các ngươi có thể bắt ta.”

Tằng Tri Hứa điềm tĩnh đáp: “Câu chuyện của Tang cô nương nghe qua thì có vẻ chặt chẽ, khéo léo, nhưng vẫn còn một số chi tiết khiến Tằng mỗ hoài nghi. Kim Ngọc Lang yêu Tang cô nương sâu đậm đến vậy, Tang cô nương muốn lợi dụng hắn, chỉ cần lấy mình làm mồi là đủ, sao lại đốt Kim gia, sát hại phụ mẫu Kim Ngọc Lang? Còn việc tài khố Kim gia trống rỗng, chẳng hay Tang cô nương có biết?”

Tang Thanh đáp: “Chuyện nhà họ, ta không rõ.”

Tằng Tri Hứa lại hỏi: “Vậy còn Văn Viễn Thư Viện? Tang cô nương muốn tạo hiện trường giả bằng cái chết của mình, sao lại kéo cả Văn Viễn Thư Viện vào cuộc? Chẳng lẽ giữa hai vụ hỏa hoạn này không có liên quan gì?”

Ánh mắt Tang Thanh thoáng lên một tia sáng, nhưng nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, đáp: “Nếu đại nhân có nghi ngờ, cứ việc điều tra, nhưng sự thật đúng như ta đã nói, tất cả bắt đầu từ ta và kết thúc tại ta.”

Chúng ta chưa kịp hỏi thêm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân đều đều.

Sắc mặt Tằng Tri Hứa biến đổi, hắn đứng chắn trước ta. Gần như ngay lúc đó, cấm quân phá cửa xông vào, giơ cao đuốc, mở ra một lối đi.

Nữ hoàng Vi Chiêu Y uy nghiêm bước vào.

Bà lướt mắt qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tang Thanh.

Nữ hoàng tiến tới trước mặt Tang Thanh, hỏi: “Ngươi chính là kẻ xúi giục Kim Ngọc Lang ám sát Trẫm?”

Tang Thanh đáp: “Thù sâu như biển, không thể không trả.”

Nữ hoàng mỉm cười, lại hỏi: “Ngươi có thể xúi giục được Kim Ngọc Lang, vậy ngươi có bị ai xúi giục không?”

Tang Thanh đáp: “Nữ hoàng đoạt ngôi bất chính, ai cũng có thể tru diệt.”

Ánh mắt sắc bén của nữ hoàng quét qua khuôn mặt Tang Thanh, lạnh lùng nói: “Khó có kẻ dũng cảm không sợ chết, Trẫm sẽ ban cho ngươi cái chết nhẹ nhàng, xử trảm trước công chúng.”

Tằng Tri Hứa bước lên một bước, ngăn cản: “Bệ hạ, vụ án này còn nhiều điểm nghi vấn.”

Nữ hoàng từ tốn lên tiếng, ngắt lời hắn: “Tằng Tri Hứa, Trẫm nhớ ngươi giờ đây chỉ là kẻ áo vải chưa được phục chức. Ngươi lấy thân phận gì để nói những lời này với Trẫm?”

Tằng Tri Hứa không nhún nhường, đáp: “Dù chỉ là kẻ áo vải cũng phải giữ lại sự thật.”

Nữ hoàng thoáng cười nhạt, nhìn sang ta rồi nói với Tằng Tri Hứa: “Giả làm thật, thật lại thành giả, thật giả lẫn lộn, thế gian này có mấy ai nhìn thấu? Hôm nay Trẫm muốn đem nàng đi, ngươi có thể làm gì?”

Tằng Tri Hứa đáp: “Bắt tội phải có chứng, nếu bệ hạ muốn bắt người, phải thông báo thiên hạ, nàng phạm tội gì.”

Nữ hoàng cười lạnh, nói: “Quả là kẻ cương trực, Trẫm nể ngươi bản tính chính trực, có công bắt giặc, cho phép phục chức. Còn những kẻ không liên quan đến vụ án, ngươi tạm dẫn về Đại Lý Tự.” Nữ hoàng nhìn sâu vào mắt ta, rồi quay người rời đi.

Ta vẫn đứng phía sau Tằng Tri Hứa, chỉ có thể nhìn bóng lưng của bà.

Đây không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng lưng của bà.

Năm xưa, bà đã tráo ta từ pháp trường, mang ta đến căn phòng tối tăm không ánh mặt trời, từng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ta, mái tóc ta, như thể ta là người bà thương yêu nhất.

Bà từng nói: “Chiêu nhi, Trẫm sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi.”

Ta trân trọng nhìn bà, dõi theo bà đi xa. Điều ta khắc sâu trong ký ức, chính là bóng lưng ấy.

Bà nói rằng bà sẽ nhớ đến ta, nhưng bà không hề quay đầu lại.

Nhưng khi ấy, ta tin chắc rằng một ngày nào đó, bà sẽ quay lại tìm ta, vì bà đã nói rằng bà sẽ nhớ đến ta.

Lần này, bà vẫn không quay đầu lại.

Nhưng ta đã không còn tin rằng bà sẽ nhớ đến ta nữa rồi.

Với nữ hoàng, từ trước đến nay, chỉ có bà mới là người bày binh bố trận.

Mọi người, chỉ là quân cờ của bà mà thôi.

Ai lại đi nhớ đến một quân cờ chứ? 
Bình Luận (0)
Comment