Bấm Tay Tính Toán, Ngũ Hôn Lâm Môn

Chương 73

Chương 72: Lộ tẩy (Phần 3)

***

Từ Sơn Sơn gạt tay hắn ra, rồi nói: “Chỉ là bệnh cũ thôi, không có chuyện gì.”

Cổ Nguyệt Gia Dung thấy biểu cảm của cậu vẫn bình thản, đôi mày dài cong như trăng khuyết, đôi mắt đen láy tĩnh lặng mà trong suốt, khiến hắn cảm thấy lo lắng ban nãy của mình có phần hơi thái quá.

Buông tay ra, hắn khẽ xoa nhẹ ngón tay như muốn hóa giải hơi ấm từ cậu truyền đến, thấm sâu tận xương cốt.


Có hơi ấm. Cậu là Từ Xuất, không phải Ảnh Mị kia.

“Ban nãy ngươi nói về quy tắc…”

Từ Sơn Sơn đổi giọng, lời lẽ chân thành: “Đúng vậy, vốn dĩ là phải dựa theo quy tắc mà thu thù lao để hóa giải Sát. Nhưng, học trò nguyện vì tiên sinh mà phá lệ lần này.”

Cổ Nguyệt Gia Dung sững sờ: “Đã là quy tắc, sao có thể dễ dàng phá bỏ? Làm phu tử…”

“Không cần đâu.” Từ Sơn Sơn quả quyết từ chối, ánh mắt nàng ánh lên nét dịu dàng, giọng nhẹ như gió: “Làm học trò, giúp tiên sinh vài việc vốn là điều nên. Sao ta có thể lấy đi thứ quý giá trên người tiên sinh để làm thù lao được chứ?”

Nghe cậu nói vậy, Cổ Nguyệt Gia Dung càng cảm thấy áy náy. Đúng như lời cậu nói, tuy họ là thầy trò nhưng không nên lấy đạo đức để ép buộc cậu phải giúp đỡ miễn phí, phá hỏng quy tắc mà cậu dùng để mưu sinh.

Mặc dù… hắn không chắc ngoài việc học trong thư viện, cậu còn làm công việc gì khác bên ngoài.

Nhưng hắn đã từng thấy nhiều học trò nhà nghèo, vừa học vừa làm thêm để tích cóp tiền đóng học.

Hắn nghĩ, dù cậu không nhận thù lao bây giờ thì sau này hắn cũng nên bù lại đúng theo quy tắc.

Từ Sơn Sơn đứng dậy, dọn dẹp hết những chén bát còn thừa trên bàn, chắp tay cáo từ:
“Tiên sinh, Ảnh Mị chỉ xuất hiện vào ban đêm, học trò cần đi chuẩn bị trước. Lát nữa sẽ đến cùng tiên sinh đợi nó.”

“Từ Xuất, nếu chuyện này nguy hiểm với ngươi, làm thầy ta hy vọng ngươi hãy nói thật.” Hắn nhìn cậu đầy chân thành, đôi mắt như dải suối ngọc trong vắt: “Chúng ta có nhiều cách để giải quyết mọi việc, tự lực, nhờ viện trợ hay dùng cách vòng vo đều được. Nhưng mạo hiểm là điều không đáng làm.”

“Việc của tiên sinh đã gấp lắm rồi, nếu nhờ người ngoài giúp… e rằng sẽ không kịp. Dù vậy, tiên sinh cũng không muốn học trò mạo hiểm thử sao?” Nàng mỉm cười hỏi lại.

Từ Sơn Sơn trong bộ y phục nam tử, những nét mềm mại bị vẽ nên cứng cáp nhưng khi nàng nghiêng đầu cười giễu, tựa cơn gió thu nhẹ lướt qua lòng người, cuốn đi mọi muộn phiền khiến thời gian như ngừng lại.

Cổ Nguyệt Gia Dung cũng bị nụ cười của cậu làm xao động, bất giác nở một nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc: “Đúng vậy, làm thầy ta không muốn ngươi mạo hiểm, dù là vì ta.”

Đây chính là phu tử, luôn coi học trò như con cái, cho rằng chúng cần được quan tâm, che chở, không cần gánh vác trách nhiệm hay nguy hiểm mà người lớn phải chịu đựng.

Nhưng với tư cách làm thầy, triết lý giáo dục của Từ Sơn Sơn lại khác.

Tuy nàng được dạy dỗ như vậy nhưng với những Thần Sứ áo đỏ hay người thân cận nhất, nàng chưa bao giờ ôm đồm. Sự dịu dàng của nàng có giới hạn, lạnh lùng lý trí mới là bản tính. Theo nàng, ai làm đúng bổn phận của người đó mới là mục đích dạy dỗ cuối cùng.

Nàng không quan tâm đến việc học trò ngỗ nghịch hay có ý đồ khác. Sự trung thành tuyệt đối là sự phản bội lớn nhất đối với bản tính con người.

Vì vậy, nàng không bao giờ dùng tình cảm để trao đổi. Lòng người dễ đổi thay, chỉ khi yên lặng quan sát biến hóa, nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay và chỉ cần bản thân đủ mạnh, thế giới sẽ lắng nghe tiếng nói của ngươi.

“Làm học trò của tiên sinh, thật sự rất yên tâm.” Từ Sơn Sơn lại nói: “Nhưng chuyện nhỏ nhặt này với học trò không phải là vấn đề khó khăn, tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều.”

Sau khi nàng rời đi, Cổ Nguyệt Gia Dung tìm đến Cống An Quốc. Hôm qua họ đã hẹn gặp nhưng mãi không thấy hắn xuất hiện. Với sự hiểu biết của hắn về Cống An Quốc, điều này quả thực không bình thường.

Đến nơi ở mà thư viện Ứng Thiên sắp xếp cho Cống An Quốc, khi đi qua một gian phòng, hắn vô tình nghe thấy tiếng chuông trong trẻo nên bất giác bước, nhưng khi hắn nghiêng đầu lắng nghe kỹ hơn lại không thấy tiếng gì nữa.

Gõ vang cửa phòng Cống An Quốc, chờ mãi lại không có ai trả lời. Một người ở gần đó nghe tiếng động mở cửa ra.

Đó là một vị tiên sinh của thư viện Ứng Thiên, người này nhận ra Cổ Nguyệt Gia Dung, liền cười niềm nở chào hỏi vài câu. Nghe hắn đến tìm Cống An Quốc, người này suy nghĩ rồi nói: “Ta nhớ là khoảng giờ Dậu hôm qua, hắn ra ngoài… từ đó đến giờ không nghe thấy tiếng hắn về.”

Nghe xong, sắc mặt Cổ Nguyệt Gia Dung trầm xuống. Từ biệt vị tiên sinh, hắn đi khắp thư viện tìm Cống An Quốc nhưng hỏi nhiều người, ai cũng nói hôm nay chưa gặp hắn.

Cổ Nguyệt Gia Dung tìm suốt cả ngày, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.

Có liên quan đến Ảnh Mị sao? Là nó đã bắt Cống An Quốc đi sao?

Nhưng Từ Xuất không phải đã nói ư, Ảnh Mị vốn không phải kẻ giết người. Nó chỉ chịu ảnh hưởng của Đào Hoa Sát nên mới làm ra một vài… hành động, hơn nữa nó được tạo nên từ âm khí, xuất hiện vào ban đêm và tan biến khi mặt trời mọc. Làm sao nó có thể giấu một người đi được chứ?

Không còn cách nào khác, Cổ Nguyệt Gia Dung đành quay lại cư xá Lãm Nguyệt. Lúc này trời đã chạng vạng, bóng đêm dần bao phủ, dưới rừng trúc xanh biếc, Từ Xuất đã chờ sẵn tự bao giờ.

Con đường nhỏ tối mịt, nàng cầm trong tay một chiếc đèn hoa sen, gió thổi nhẹ làm tà áo xanh của nàng khẽ bay, tựa như mây trắng lướt trên nền trời biếc, ánh mây chiều vô tình rơi xuống vai áo. Nàng khẽ cười, nụ cười dịu dàng như chờ mong hắn trở về.

Cổ Nguyệt Gia Dung như bị một cơn gió bất chợt thổi qua, làm trái tim vốn phẳng lặng của hắn bỗng gợn lên từng cơn sóng nhẹ.

“Đợi lâu chưa? Xin lỗi, ta về muộn.”

Hắn vô thức bước nhanh hơn, tiến lại gần Từ Xuất. Khi thấy có một chiếc lá trúc vàng nhạt rơi trên tóc cậu, hắn tự nhiên giơ tay gỡ xuống.

“Tiên sinh…”

Cổ Nguyệt Gia Dung thoáng khựng lại.

“Ngươi nghênh đón nồng nhiệt như vậy, Ảnh Mị quả thật… được sủng ái quá rồi.”

Hắn lập tức lùi lại vài bước, nét dịu dàng và áy náy trên gương mặt phút chốc biến mất, thay bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tại sao ngươi lại giả dạng Từ Xuất?!”

Ảnh Mị vung tay, cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi. Hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, sắc xanh rừng trúc càng thêm đậm, nơi mây chiều sáng rực giờ bị màn sương mờ che phủ. Nàng mạnh mẽ đẩy hắn một cái, hắn bước hụt một bước, cơ thể rơi thẳng xuống hồ nước sâu, chỉ nghe tiếng “tõm” vang vọng.

“Tiên sinh, ngươi hồ đồ quá rồi. Làm sao ngươi có thể tìm Từ Xuất để đối phó với ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta và Từ Xuất thực ra là một người?”

Hắn chìm nổi trong nước nhưng vẫn nghe rõ ràng giọng nói của Ảnh Mị.

“Ngươi không tin sao?”

Thấy đôi mắt trong trẻo như băng ngọc của Cổ Nguyệt Gia Dung đầy vẻ hoài nghi, nàng mỉm cười, nụ cười đầy ác ý xen lẫn vẻ đùa cợt: “Còn nhiều điều khó tin hơn nữa, ngươi có muốn nghe không?”

“Chẳng hạn như… cái tên Từ Xuất là giả, thực ra nàng—”

“Đang nói bí mật thú vị gì thế? Cho ta nghe cùng với?”

Giọng nói nhẹ nhàng không nhanh không chậm vang lên, hoàn hảo ngắt lời Ảnh Mị. Một bàn tay vươn ra, chuẩn xác nắm lấy tay Cổ Nguyệt Gia Dung. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của “Từ Xuất”.

Trước đây hắn luôn cảm thấy Ảnh Mị dùng khuôn mặt của cậu, mỗi khi cậu không xuất hiện, Ảnh Mị hóa trang giống hệt cậu khiến hắn dễ dàng bị mê hoặc. Nhưng khi cả hai thực sự xuất hiện cùng một lúc, hắn mới nhận ra sự tồn tại của “Từ Xuất” là tuyệt đối, không thể nhầm lẫn.

Hắn được kéo ra khỏi “hồ nước sâu”, lúc phá nước trồi lên hắn vô thức hít một hơi mạnh, nhưng nhận ra mình đã quay lại cư xá Lãm Nguyệt.

(Chương 72 kết thúc)Chương 73: Lộ Tẩy (Phần 4)

***

Cố Nguyệt Gia Dung toàn thân khô ráo, không hề có dấu vết từng rơi xuống nước. Hóa ra trước đó, Ảnh Mị đã dùng ảo thuật che mắt khiến hắn tưởng rằng mình rơi xuống vực sâu trong hồ biếc, đồng thời cướp đi tiếng nói và phong tỏa hành động của hắn.

May mắn thay Từ Xuất kịp thời xuất hiện, kéo hắn ra khỏi cảnh ảo.

Ảnh Mị hôm nay khác hẳn hai ngày trước. Nàng ngụy trang tài tình hơn rất nhiều, không chỉ biến khuôn mặt giống hệt Từ Xuất, mà ngay cả y phục, cử chỉ và lời nói cũng dần đồng hóa.


Khi thấy Từ Sơn Sơn xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất, Ảnh Mị hiểu rằng nó sẽ không còn cơ hội “mở miệng” nữa.

“Cuối cùng cũng gặp mặt rồi, chủ nhân của ta.” Nó cúi đầu thấp.

Ảnh Mị và Từ Sơn Sơn đứng đối diện nhau, như hai hình bóng soi gương.

“Ảnh Mị, ngươi nên biết gặp được ta có ý nghĩa gì, đúng không?”

“Ảnh Mị tất nhiên biết. Một Ảnh Mị đã sinh ra ý thức của chính mình thì không thể quay về bên cạnh chủ nhân được nữa. Điều chờ đợi ta phía trước chỉ có bị lưu đày hoặc… bị chủ nhân xóa bỏ.”

Từ Sơn Sơn khoan dung đáp: “Thật ra nếu ngươi không cố chấp với Cố Nguyệt Gia Dung, ta cũng chẳng để ý đến chuyện của ngươi.”

Ảnh Mị mỉm cười nhàn nhạt: “Chủ nhân, ta là bóng tối tách ra từ ngài lúc ngài yếu ớt nhất. Khi ấy, ta không hề có ý thức của riêng mình, chỉ bị bản năng hấp dẫn mà tới bên người có đại khí vận. Chính ý chí của ngài đã ràng buộc ta ở bên cạnh Cố Nguyệt Gia Dung. Sự cố chấp của ta đều do ngài mà ra…”

Nếu là người bình thường, nghe những lời này e rằng sẽ bắt đầu suy nghĩ theo hướng nó nói, thậm chí dâng lên tự trách và áy náy. Nhưng Từ Sơn Sơn xưa nay luôn thấu suốt tâm tư của những kẻ như nó.

“Ta quả thực có chút tính toán với Cố Nguyệt Gia Dung, nhưng ta không hề có ý định tham lam hay chiếm đoạt hắn. Ta luôn chủ trương mọi thứ phải xuất phát từ đôi bên tình nguyện. Còn ngươi, kể từ khi sinh ra ý thức đã tự mình lệch lạc. Ngươi hút đi tinh khí của hắn, liệu cũng là vì ta sao?”

Lời nói của Từ Sơn Sơn vạch trần tất cả, khiến Ảnh Mị không còn cách nào che giấu.

“Chủ nhân, hắn thật sự rất thơm, làm sao ngài có thể nhịn mà không động vào hắn chứ?” Nó không thể hiểu nổi.

Thực ra, không chỉ Cố Nguyệt Gia Dung, ngay cả mấy vị hôn phu khác mà nàng từng gặp cũng đều rất “thơm”.

Chỉ là ý chí của Từ Sơn Sơn mạnh mẽ đến đáng sợ. Ngoại trừ đôi lúc mất kiểm soát, nàng luôn có thể từ từ dẫn dụ “con mồi” tự chui vào bẫy, thay vì cưỡng ép đoạt lấy.

Đây chính là sự khác biệt giữa người có trí óc và kẻ không có trí óc, cũng là điểm khác biệt giữa nàng và Ảnh Mị.

Ánh mắt Từ Sơn Sơn bình thản nhìn nó, tạo nên một áp lực khủng khiếp bao trùm lên Ảnh Mị. Nó có thể tùy ý làm càn trước mặt Cố Nguyệt Gia Dung nhưng lại không dám hành động bừa bãi trước Từ Sơn Sơn.

“Nể tình ngươi từng là một phần của ta, ta sẽ nói rõ. Điểm khác biệt lớn nhất giữa người và thú là lý trí và khả năng tự kiểm soát bản thân.”

Ảnh Mị không muốn hiểu những điều quá phức tạp. Nó chỉ là một cái bóng tách ra từ âm uế của Từ Sơn Sơn.Trước mặt chủ nhân, nó quỳ xuống thấp mình cầu xin: “Ta rất thích hắn. Chủ nhân, ngài có năm vị hôn phu, có thể cho ta mang một người đi được không?”

Nghe vậy, ánh mắt Từ Sơn Sơn lạnh dần từng chút một. Nàng mỉm cười chậm rãi đáp: “Ảnh Mị, ngươi hiểu rõ ta mà. Những gì ta có, ta chưa bao giờ bận tâm đến chuyện người khác cướp đi, chỉ cần… ngươi có khả năng mang hắn đi từ tay ta.”

Toàn thân Ảnh Mị run lên.

Cố Nguyệt Gia Dung, người hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy hành động của hai người. Hắn thấy Ảnh Mị nhìn về phía mình, không hiểu vì sao ánh mắt lại phức tạp như vậy. Cuối cùng, nàng nở một nụ cười, mấp máy môi. Vì khẩu hình đơn giản, hắn hiểu được.

Nàng nói: “Vậy thì thử xem.”

Ảnh Mị nhanh chóng kết ấn bằng hai tay, cánh tay mở rộng tạo ra một pháp trận bao phủ xung quanh. Từ Sơn Sơn đang giơ tay lên, không biết nghĩ đến điều gì lại lặng lẽ hạ tay xuống. Nàng lùi về phía sau một bước, vừa vặn nắm lấy tay Cố Nguyệt Gia Dung. Thấy hắn lo lắng nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười, giọng nói an ủi làm dịu tâm hồn: “Hãy nhớ sự khác biệt giữa ta và Ảnh Mị. Chỉ cần ngươi không nhận nhầm, ta sẽ tìm được ngươi.”

Ánh sáng trước mắt bắt đầu trở nên chập chờn, bóng dáng của Từ Sơn Sơn cũng hóa thành hư vô. Cố Nguyệt Gia Dung cảm thấy mí mắt nặng trĩu rồi chìm vào giấc mộng ảo do Ảnh Mị tạo ra.

Năng lực lớn nhất của Ảnh Mị không phải là ảo giác mà là tạo dựng giấc mơ.

Nó xuất thân từ bóng tối, tự nhiên có thể kéo người vào trong bóng tối, hóa thân thành muôn hình vạn trạng, tạo ra một giấc mộng dài cả đời.

Từ Sơn Sơn hoàn toàn có thể ngăn cản những điều này nhưng nàng không làm vậy. Nàng để mặc Ảnh Mị kéo Cố Nguyệt Gia Dung vào giấc mộng do nó ấy dệt nên rồi sau đó cũng đi theo vào.

Giấc mộng này chính là cả một đời của Ảnh Mị.

Bất kể cuối cùng Cố Nguyệt Gia Dung lựa chọn thế nào, sức mạnh của Ảnh Mị cũng sẽ cạn kiệt và nó sẽ tan biến.

Nhưng nếu trong giấc mộng, Cố Nguyệt Gia Dung có thể động lòng với Ảnh Mị, thì “Đào Hoa Sát” của hắn sẽ được hóa giải.

Thực tế, “Đào Hoa Sát” có hai cách để giải.

Một là can thiệp cưỡng chế, đây vốn dĩ là phương án Từ Sơn Sơn định làm. Tuy cách này có để lại hậu quả, ví dụ như khiến duyên phận định mệnh của Cố Nguyệt Gia Dung bị hủy hoại nhưng ít nhất hắn có thể sống một đời yên bình.

Cách thứ hai là kích hoạt “Đào Hoa Sát”. Nếu hắn động lòng và có một người để gắn bó trọn đời, “Đào Hoa Sát” sẽ đảo chiều, biến duyên lành thành nghiệt duyên. Đây chính là thời điểm tốt nhất để hóa giải nó.

Vì thế, nàng không ngại dùng Ảnh Mị để thử nghiệm, còn kết quả thế nào thì đành chờ vào tạo hóa của Cố Nguyệt Gia Dung.

Thôn Đào Hoa.

“Tiên sinh, tuổi của ngài cũng đã đến lúc rồi, mẫu thân ngài nhờ ta đến nói chuyện hôn nhân. Không biết ngài thích kiểu cô nương nào?”

Bà mối đến tận cửa, nét mặt rạng rỡ: “Dù ngài thích kiểu gì, cho dù là tiên nữ trên trời, bà mối ta đây cũng có thể lo liệu được.”

Trong đầu Cố Nguyệt Gia Dung thoáng hiện lên hình ảnh mẫu thân già yếu nằm trên giường bệnh, mong mỏi được thấy cảnh hắn lập gia đình. Những lời từ chối định nói ra đành nuốt lại.

Bà mối khuyên nhủ: “Tiên sinh à, thật ra lập gia đình nối dõi tông đường cho Cố gia là chuyện tốt. Sao ngài phải kháng cự như vậy? Thành gia rồi lập nghiệp, phải cưới vợ trước rồi mới tính đến chuyện lớn khác chứ.”

“Ta… không quá để tâm đến ngoại hình, chỉ cần phẩm chất tốt là được.” Hắn đáp.

Bà mối từng gặp nhiều nam nhân ở độ tuổi thích hợp kết hôn như vậy. Những người không có yêu cầu cụ thể thường là muốn dựa vào cảm giác để chọn lựa. Nhưng cảm giác là thứ mơ hồ khó nắm bắt, ai mà đoán được? Tuy nhiên, việc hắn chịu mở lời đã là điều không dễ. Bà mối vội vàng tranh thủ: “Vậy để ngày mai ta dẫn vài cô nương xuất sắc đến, ngài xem thử xem thích ai nhé.”

Ngày hôm sau, bà mối dẫn đến ba cô nương.

Một người dung mạo xinh đẹp như hoa, một người linh hoạt khỏe mạnh, một người dịu dàng thanh nhã như cúc.

Bà mối lập tức giới thiệu: “Tiên sinh, ngài xem thử ba vị này. Vị thứ nhất là hoa khôi của thôn Đào Hoa, cha nàng là Lý chính, từ nhỏ được nuôi dưỡng theo khuôn phép của tiểu thư khuê các.”

“Vị thứ hai là nữ nhi nhà đồ tể, gia đình giàu có, cha nàng lo lắng chuyện hôn sự của nàng, chỉ cần nam nhân chịu cưới, ông ấy sẵn sàng bỏ ra nửa gia tài làm của hồi môn.”

“Vị thứ ba là nữ nhi nhà tú tài, thông minh hiểu biết, rất hợp với ngài. Sau này hai người cầm sắt hòa minh, chẳng phải đẹp lắm sao?”

(Chương 73 kết thúc)

Bình Luận (0)
Comment