Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 126

Beta:Minh Nguyệt

“Được……”

Vừa dứt lời, môi của cô đã bị phong bế, Úc Trầm nhìn phản ứng của cô, đầu tiên là thử liếm môi cô, thấy cô còn chưa có phản ứng lại, liền lớn mật mà vươn đầu lưỡi vào.

Hắn hôn nhẹ như lá cây đang rơi xuống, chậm rãi, lại vô cùng có quy luật, vừa mới bắt đầu chỉ là lướt qua liền dừng, nhưng sau đó lại hôn tiếp làm cho môi Quý Lạc có chút tê dại.

Quý Lạc đẩy hắn ra, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Úc Trầm giơ tay lau đi bọt nước dính ở bên môi, trên mặt hắn mang theo chút tình cảm mãnh liệt đỏ ửng, cái này làm cho khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của hắn có chút khí sắc, hắn tựa hồ còn chưa có phụ hồi lại tinh thần từ nụ hôn kia.

“Đây là thứ đồ mà anh nói?”

“Ừm.” Úc Trầm thấy sắc mặt Quý Lạc mang theo tức giận, liền vội vàng giải thích: “Cái này thật sự rất hữu dụng.”

“Hữu dụng hay vô dụng cũng là do tôi quyết định.”

Quý Lạc đem lời nói ra, rồi trực tiếp đi lên lầu, cô thật muốn nhìn một chút là có thật sự dùng được hay không.

Nhưng sự thật là, thật sự không còn thấy một con quỷ nào, Úc Trầm bay lên, ở phía sau cô nói: “Nhìn đi, tôi đã nói là hữu dụng mà, cô còn muốn nữa không?”

“Muốn cái đầu quỷ anh ấy.”

Cô đi lướt qua Úc Trầm, Úc Trầm bỗng duỗi tay muốn giữ chặt tay cô, lại bị cô trốn tránh, chỉ cọ qua da thịt với cô.

Bước chân Quý Lạc hơi dừng một chút, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, vừa rồi cô bỗng cảm nhận được tay của Úc Trầm tựa hồ không có lạnh băng như cũ.

Cô quay đầu lại nhìn mắt Úc Trầm, trong bóng đêm, Úc Trầm đứng ở đó, biểu tình trên mặt có chút quỷ dị, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Quý Lạc, cô vội vàng chạy về phòng của mình.

Lưu lại Úc Trầm, hắn sờ bàn tay chạm vào Quý Lạc, nghĩ đến biểu tình kinh ngạc vừa rồi của cô, liền cười một tiếng, nụ cười kia làm người ta nhìn mà thấy sợ.

“Mẹ ơi…… Đừng ném con xuống, con sợ quá, con không muốn ở đây một mình.”

Trong bóng đêm bỗng truyền đến thanh âm thanh thúy của bé gái, khả năng là bởi vì sợ hãi, nên thanh tuyến của cô bé có chút run rẩy, làm cho thanh âm liền biến dạng, một loại cảm giác vặn vẹo.

Cô đi qua, liền nhìn thấy một bé gái mặc váy màu trắng đang quỳ trên mặt đất, đối diện với bé gái, là một phu nhân ăn mặc cao quý hoa lệ đứng ở đó, hẳn chính là người mẹ trong miệng của bé gái.

Người mẹ kia giống như không có nhìn thấy sự sợ hãi của bé gái, trên mặt là một mảnh hờ hững, một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng nói: “Lạc Nhi, đây đã là số mệnh, con không giống với người khác, đây liền quyết định là con không thể sống tốt như những người bình thường khác.”

“Không, mẹ, con là con gái của người mà.”

Bé gái bổ nhào dưới chân vị phụ nhân, đau khổ mà cầu xin.

Trên mặt người mẹ rốt cuộc cũng hiện lên tia gợn sóng, nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi, bà dùng một chân đá văng bé gái đang quỳ trên mặt đất, không chút lưu tình mà xoay người rời đi.

Bé gái rốt cuộc cũng hết hy vọng, cô bé đứng dậy, sau đó quay đầu, sau khi Quý Lạc nhìn thấy mặt cô bé liền sửng sốt một chút.

Gương mặt này, còn không phải là nguyên chủ sao? Hay đây là ký ức còn sót lại trong đầu của nguyên chủ?

Cô còn muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà tất cả hình ảnh đều bay đi, cho dù cô có nỗ lực muốn bắt lấy, nhưng cuối cùng tất cả hình ảnh vẫn biến thành một khoảng trống.

Quý Lạc mở to mắt, rồi sờ tay lên ngọc trụy ở trên cổ, rốt cuộc thân phận của nguyên chủ là gì?

Theo hình ảnh mà cô nhìn thấy, thì mẹ của nguyên chủ đưa cô ấy đến chỗ này, chính là nơi này, vì sao lại muốn đưa cô ấy đến nơi này? Hay nói cách khác, bản thân nguyên chủ có cái gì khác biệt?

Còn có Úc Trầm…… Nơi này là nhà của hắn, hắn có quan hệ gì với mẹ của nguyên chủ?

Có khả năng…… kỳ thật Úc Trầm luôn nhớ rõ tất cả mọi chuyện?

Rốt cuộc hắn cũng không giống với những con quỷ khác, hắn không sợ mặt trời, có thể ăn được, thậm chí chỉ cần hắn muốn, người khác cũng có thể nhìn thấy hắn.

Hắn khẳng định đã gạt cô chuyện gì đó, chuyện mà hắn gạt cô, có thể gây bất lợi đối với cô không?

Nghĩ như vậy, đầu Quý Lạc liền giống như muốn nổ mạnh
Bình Luận (0)
Comment