Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 134

Quý Lạc thế nhưng cứ như vậy mà trực tiếp ngủ ở trên nóc nhà, thời điểm tỉnh lại vào buổi sáng ngày hôm sau, trên người cô có đắp cái áo khoác của Úc Trầm, trên áo mang theo hơi thở độc đáo của Úc Trầm, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp, liền muốn đi tìm Úc Trầm.

Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Úc Trầm đang ngồi ở phía trước cô, ánh mắt như là đang nhìn theo hướng mặt trời mọc, sau đó hắn đưa bàn tay ra bên ngoài, bởi vì hắn không phải người bình thường, thế nên ngón tay dưới ánh mặt trời liền trở nên trong suốt, hắn nhìn bàn tay mình thật lâu, sau đó mới buông xuống.

Quý Lạc loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn cười tự giễu, tiếng cười này làm trong lòng cô có chút đau.

Vì thế cô phủ thêm áo khoác của hắn, rồi đi đến bên người hắn ngồi xuống.

Cảm giác được động tĩnh của cô, Úc Trầm liền quay đầu, dùng ánh mắt nhu hòa mà hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Ừm." Quý Lạc trả lời rầu rĩ, thật lâu sau cô rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn mà hỏi Úc Trầm, "Anh không phải từng nói là anh cũng chưa chết sao? Có khả năng, ý em là...... Anh có khả năng biến thành người bình thường không?"

Lời cô nói tới bản thân cô cũng có chút không tin, loại chuyện này quá ly kỳ, có lẽ chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của chính cô đi.

Nhưng cô thật sự hy vọng Úc Trầm có thể có được những gì mà một người bình thường có được, ít nhất khi cô đi rồi, hắn có thể gặp được một cô gái thật tình đối xử tốt với hắn, tuy rằng nghĩ đến đây trong lòng cô lại có chút đau.

"Có thể."

Úc Trầm trả lời cô.

Quý Lạc vui mừng khôn xiết, cô không nghĩ tới thế nhưng thật sự lại có biện pháp, cô vội truy vấn: "Là biện pháp gì?"

Lần này Úc Trầm lại không có trả lời cô, hắn trầm mặc rất lâu. Mãi cho đến khi Quý Lạc cho rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn đột nhiên ôm cô vào trong lòng: "Tôi có em là đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng."

Thấy hắn không để tâm đến chuyện bản thân, Quý Lạc bỗng có chút tức giận, cô tránh thoát khỏi lòng ngực Úc Trầm, sau đó thở phì phì nói: "Rõ ràng là có biện pháp, vì sao anh lại không làm?"

Bởi vì tức giận, khuôn mặt của cô đỏ bừng, hai má hơi hơi phồng lên, nhìn qua thập phần chọc người trìu mến, làm cho Úc Trầm nhịn không được mà in lại một nụ hôn trên má cô, xúc cảm bóng loáng làm hắn có chút thất thần.

Quý Lạc không nghĩ tới cô đang nói chuyện quan trọng như vậy mà Úc Trầm lại làm loạn, vì thế càng thêm bất mãn.

"Vậy rốt cuộc là biện pháp gì?"

Thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, Úc Trầm cũng nghiêm túc lại, hắn hỏi Quý Lạc: "Em thật sự muốn biết?"

"Ừm."

"Được, tôi hỏi em, em có ghét tôi không?"

Hả? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Quý Lạc có chút không phản ứng kịp, nhưng vẫn lắc đầu.

Úc Trầm cầm tay cô, hỏi lại lần nữa: "Vậy...... Em có thích tôi không?"

Hắn biết hắn hỏi như vậy có khả năng cô sẽ thấy phản cảm, nhưng hắn chính là muốn để Quý Lạc nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, cho dù cô không thích hắn, hắn cũng muốn cột chặt cô bên người.

Ngoài dự đoán, Quý Lạc thế nhưng lại gật đầu, sau đó nói: "Thích chứ."

Cô luôn biết bản thân muốn cái gì, sau khi trải qua vài lần nhiệm vụ trước, cô đã hiểu một đạo lý, đó chính là thích thì phải biểu đạt ra, mặc kệ trong tương lai bọn họ sẽ thế nào, nhưng giờ phút này, bọn họ là thật sự thích nhau, phần tình cảm này cho dù rất lâu sau đó có nhớ lại cũng sẽ cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Lời khẳng định của cô không thể nghi ngờ là cho Úc Trầm thêm động lực, Úc Trầm trực tiếp đè Quý Lạc xuống nóc nhà, vì sợ lưng cô đau, hắn liền lót tay ở dưới lưng cô, Quý Lạc không khỏi khẩn trương.

"Em đã nói như vậy, thì nếu anh nói, em chính là biện pháp của anh, em sẽ cứu anh chứ?"

Nani? Đại não của Quý Lạc đột nhiên không đủ dùng, cái gì gọi là cô là biện pháp của hắn? Cô đột nhiên liên tưởng đến lúc trước cô hôn hắn một cái khiến cho miệng vết thương của hắn khôi phục, tức khắc cảm thấy cả người đều không tốt, trời ơi, không phải là như cô nghĩ đấy chứ?

=======
Bình Luận (0)
Comment