Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 38

Quý Lạc nghi hoặc quay đầu lại, thì thấy Lâm Cẩn Tịch mang một đôi mắt to hướng cô chớp chớp, thật là hoạt bát, Quý Lạc cũng bị bộ dáng này của nàng chọc cho cười, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.

Nàng vẫy tay, ý bảo Quý Lạc xích đầu lại gần chút, Quý Lạc làm theo, liền nghe thấy nàng ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Lạc tỷ tỷ, tỷ có phát hiện Tam hoàng tử nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm tỷ không?"

Quý Lạc hơi chau mày lại, Mộ Lãnh kia quả nhiên không phải là thứ tốt, đến cả người trì độn như Lâm Cẩn Tịch đều đã nhìn ra, một chút cũng không biết thu liễm.

Cô ngẩng đầu, hướng phương hướng của Mộ Lãnh mà nhìn lại.

Mộ Lãnh cơ hồ nhìn chằm chằm Quý Lạc khoảng mười lăm phút, nhưng mà Quý Lạc ngay cả một ánh mắt cũng không có cho hắn, lúc này thấy Quý Lạc nhìn lại, trong lòng hắn rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa có chờ hắn lộ ra tươi cười, đã phát hiện ánh mắt của Quý Lạc rất không thích hợp, đó là một loại biểu tình chán ghét.

Vì cái gì cô lại chán ghét hắn? Hắn muốn hỏi, nhưng mà Quý Lạc đã xoay đầu lại, vì thế Mộ Lãnh có khí rải không ra, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

Quý Lạc cúi đầu, nói với Lâm Cẩn Tịch: "Muội nhìn lầm rồi, Tam hoàng tử đâu có nhìn tỷ, không lẽ là vì muội thích Tam hoàng tử nên nói bậy?"

Vốn cô chỉ nghĩ muốn giễu cợt Lâm Cẩn Tịch một chút, ai ngờ sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe được lời cô nói, hai má liền đỏ ửng, cùng cái tình khiếu sơ khai cô nương dường như.

Cái này thì không dễ làm, nàng ấy thích ai không tốt, như thế nào cố tình lại đi thích Mộ Lãnh? Có điều hẳn là nàng ấy chỉ có hảo cảm mà thôi, hiện tại vẫn là nên làm độ hảo cảm của nàng ấy mất đi hết.

"Nghe nói Tam hoàng tử có một trắc phi, người này rất hay ghen tuông, nếu như thật sự Tam hoàng tử mà coi trọng tỷ, tỷ cũng không dám gả a."

Cô làm bộ như vô tình mà nói, lại giả vờ không phát hiện ra Lâm Cẩn Tịch bỗng khác thường, sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe xong lời này của cô, sắc mặt quả nhiên thay đổi, không còn nói chuyện nữa.

Quý Lạc cũng không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì, trong cốt truyện cũng không có chuyện này, hy vọng không cần phát sinh chuyện gì thì mới tốt.

Cơm nước xong, Quý Lạc liền cho Bích Tuyết đi trước, còn cô thì đi tản bộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lát nữa Mộ Lãnh tuyệt đối cũng sẽ tới.

Chờ lúc Quý Lạc đi ngang qua bên một cái hồ, mới nghe được phía sau có thanh âm giày ma xát nhẹ, không cần quay đầu lại, cô cũng đoán được chính là Mộ Lãnh.

Quý Lạc trầm ổn, cũng không có lên tiếng, nhưng người ở phía sau thì lại thiếu kiên nhẫn, "Lạc Nhi, sao hôm nay nàng lại lãnh đạm với ta thế?"

Quý Lạc quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng vội vàng của Mộ Lãnh, một lúc lâu mới khẽ cười nói: "Tam hoàng tử......"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Mộ Lãnh vội vàng cắt ngang: "Không được kêu ta là Tam hoàng tử, kêu ta là Lãnh."

Lãnh, quả thực rất lãnh, Quý Lạc không tự chủ được mà rùng mình một cái, thật vất vả mới áp xuống được phản cảm trong lòng, rồi mở miệng: "Tam hoàng tử, xác thật ta rất cảm kích huynh vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."

"Thật sao?" Mộ Lãnh một bộ dáng kinh hỉ, tiến lên hai bước, một phen cầm lấy tay của Quý Lạc, nhưng lại bị Quý Lạc nhẹ nhàng tránh ra, cô nói thêm một câu: "Có điều Tam hoàng tử chẳng lẽ là tự mình đa tình? Cảm kích là một chuyện, nhưng mà Quý Lạc cũng không có thích Tam hoàng tử, còn thỉnh Tam hoàng tử không cần hiểu lầm."

Lời này vừa nói ra, nháy mắt liền dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng Mộ Lãnh, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ, lại nghĩ tới hành động lúc trước của mình, cảm thấy thân là một hoàng tử nhưng tôn nghiêm đều ném, kiêu ngạo cũng ném.

Quý Lạc còn chưa cảm thấy đã ghiền, trong miệng lại nói thêm một câu vô tình nữa: "Cho nên, Tam hoàng tử thân là hoàng tử cao quý, vẫn là nên chú ý ngôn hành cử chỉ của mình sao cho thỏa đáng."

"Cô......" Làm tốt lắm.

"Ta? Ta tản bộ đến không sai biệt lắm, Tam hoàng tử nếu thích cảnh đẹp này, Quý Lạc liền không quấy rầy nữa."

"Đáng chết!"

Mộ Lãnh trong lòng hỏa khí bạo trướng, hắn lớn như vậy, còn chưa có bị nữ tử nào cự tuyệt, Quý Lạc, cô thực không tồi.

Mộ Lãnh tức giận Quý Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, càng tức giận chính mình rõ ràng biết tất cả, nhưng vẫn là không tự chủ được mà nhớ tới từng động tác của cô, ngay cả chỉ là một ánh mắt, cũng có thể làm hắn nhớ đi nhớ lại không ngừng.

Xem ra, hắn cần đổi kế hoạch của bản thân, bất quá Quý Lạc, hắn nhất định phải có được!  
Bình Luận (0)
Comment