Bạn Cũ, Mình Yêu Nhau Đi!

Chương 3

Đôi lời: Đây là "Bạn mới, đừng có chạy!" phần hai, kể về cuộc tình tiếp diễn của hai bạn trẻ Minh Thành và Thiên Ân.:3 

Các bạn có thể tìm đọc "Bạn mới đừng có chạy" trước. Nhưng cũng có thể chỉ đọc phần truyện này thôi, vì mình sẽ không làm cho nó khó hiểu lắm đâu:3 

Truyện của mình có thể không hay, lời văn non nớt, tình tiết không lô gic, không có những cao trào gay cấn nhưng ít nhất mình cũng dồn rất nhiều tâm huyết vào nó, vậy nên đừng tấn công tinh thần em nó nhiều quá nhé:3 

Vì Sủi Cảo cũng chỉ là một tác giả nghiệp dư tự phát thôi, còn non tay lắm, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho:3 

p/s: Lần này sẽ viết theo ngôi kể của Minh Thành:3 

Ủng hộ nhá! *cười tươi*

_______________

Mẹ vẫn thường nói tôi giống ba, nhất là ở cái khoảng cọc cằn. Mỗi lần như thế, tôi lại nhìn sang người đàn ông hiền lành, nhẫn nhịn, người chồng người cha mẫu mực có thể lấy giấy chứng nhận kia mà nhăn mặt. Mẹ không đùa đấy chứ? 

- Đùa mày thì được cái gì, hồi mới gặp nhau ổng còn là đại ca xóm chợ - mẹ cười - Từ lúc nhận điều hành cái công ty ông nội mày để lại thì mới ra dáng đàn ông tốt ra phết ấy. Mai mốt mày cũng giống như ba mày thôi con ạ. 

Từ ngày còn bé tôi vốn đã cộc tính, nóng nảy, hay xét nét đủ điều. Nhà có một anh trai lớn hơn mười ba tuổi, vừa ngoan ngoãn, biết nghe lời, lại cực kì có năng khiếu trong việc lãnh đạo nên được ba mẹ tôi cưng chiều hết lòng. Có lẽ vì vậy mà cuộc sống của tôi khá buông thả, chưa bao giờ có chuyện bị ép học hay nhốt ở nhà khi đi chơi khuya. Dù có chút ganh tỵ với người anh tài hoa, nhưng tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi ba mẹ phải quan tâm tôi giống như thế, ít ra thì ông bà cũng yêu thương tôi như bao đứa con trai khác. Anh hai tôi rất thương tôi, có lẽ do khoảng cách tuổi tác chênh lệch lớn nên lúc nào anh cũng xem tôi như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cần được "quan tâm đặc biệt". Cái sự quan tâm đó bắt đầu nhạt dần đi khi anh tiếp quản vị trí giám đốc trong công ty của ba, rồi biến mất hẳn khi đứa con gái đầu lòng của anh ra đời. 

- Tên là Minh Thơ, giống tên em ha. - anh cười khi ẵm cô nhóc vừa tròn một tuần về nhà. Minh Thơ? Cái tên gì sến súa dữ thần, tôi nhìn cái mặt nhăn như con khỉ của cháu gái mình, nhận ra một điều vô cùng đặc biệt 

- Giống anh hai không sai một li. 

Thường thì đó vốn là một lời khen, nhưng không hiểu tại sao mặt anh hai lại nhăn nhó hết sức. Ờ, giờ thì giống hệt thật rồi... 

Minh Thơ ra đời cùng lúc với việc tôi bước vào cấp hai. Nhanh chóng hòa nhập với bạn bè, tôi cùng tụi nó nhanh chóng đắm chìm vào giai đoạn kinh hoàng của tuổi nổi loạn. Lỡ bước sa chân vào những buổi ăn chơi, học cách chửi thề, hút thuốc, uống bia, rồi tụ tập đánh nhau với những đứa trường khác, tôi nhanh chóng bị thầy cô và mọi người xung quanh gắn mác thằng du côn, đầu gấu, đại ca... Còn nhớ lúc đó ba mẹ hết lời dạy bảo, tới khi ba cầm chổi đánh mỏi tay rồi bỏ mặc tôi muốn làm gì thì làm, chỉ có anh hai vẫn mặt dày đi theo sau đuôi không ngừng lải nhải về mấy cái đạo làm người, rồi tác hại của việc ăn chơi, rồi hoàn lương vân vân.... Và cho tới lúc tôi nhìn mẹ khóc đến muốn ngất đi khi tôi về nhà với cơ thế bầm đập đầy những vệt máu khô sau trận đánh nhau to và chạy trốn bọn dân phòng, tôi chợt nhận ra mình ngu ngốc tới cỡ nào. Biết được mình chính là cái "bọn trẻ trâu" mà người ta hay nói đến, tôi bắt đầu bớt tụ tập đàn đúm, không gây sự ở bên ngoài nữa, chơi thân với nhiều người bạn mới tốt hơn. Nhưng cái danh côn đồ đâu phải ngày một ngày hai mà mất đi được, nên tôi cứ lặng im mặc bọn họ muốn nói gì thì nói. 

Vào năm cuối cùng của cấp hai, tôi vô tình nhận được một món quà mà tôi vẫn ngây ngô cho là do trời thương mình biết suy nghĩ nên ban tặng. Thiên Ân. Ngày đầu gặp mặt là một thằng nhóc ít nói mà trong mắt tôi là "làm kiêu", nhưng khi tiếp xúc lâu dần thì mới nhận ra cậu ấy có những mặt vô cùng dễ thương. Vốn không nên nói một thằng con trai là dễ thương đâu ha, Thiên Ân khá đẹp trai, theo tôi là vậy, từng hành động của cậu ấy đều toát lên một vẻ tao nhã nhưng không hề yểu điệu hay nữ tính chút nào. Lúc đầu quả thật tôi chơi với cậu ấy chỉ vì lòng thương hại, Thiên Ân không hề có bạn và cũng không có ý định kết bạn. Dù có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng cậu ấy vẫn chơi trò viết thư qua giấy cùng tôi với gương mặt lúc nào cũng hồng hồng, vẫn leo qua cửa sổ nhà tôi để ôm con cá sấu bông và cùng nhau chơi game, vẫn thích thú cười đùa khi hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp điện dạo quanh khắp phố. Tôi luôn cảm thấy mình là thật nhỏ bé trước Thiên Ân, cậu ấy luôn mất tích sau những trận cãi vã, khiến tôi lo sốt vó lên rồi vác mặt về. Chuyện gia đình cậu tôi không biết nhiều, nhưng tôi thật sự nể phục một thằng nhóc cùng tuổi có thể sống xa ba mẹ, ở cùng người giúp biệc trong một căn nhà hai tầng rộng rãi. Rồi tới khi tôi lún sâu vào tình bạn đẹp đẽ với Thiên Ân thì những người bạn đã-bị-bỏ-quên của tôi lên tiếng, kéo tôi ra khỏi cánh đồng cỏ lau tưởng như không tìm thấy lối thoát. Bị giữ chân lại bữa tiệc sinh nhật của cô bạn mà ai-cũng-cho-là bạn gái tôi, tôi trễ hẹn với Thiên Ân, phát cáu lên với suy nghĩ ích kỷ của cậu ấy, rồi tuôn ra những lời lẽ khó nghe. Có lẽ Thiên Ân đã khóc, vì khi quay đi tôi vẫn có thể nghe được những tiếng nấc nhỏ ở phía sau. 

Sau đó là những chuỗi ngày chán nản với nỗi hối hận muộn màng. Có lẽ lúc này Thiên Ân đã thật sự ghét tôi mất rồi. Không có can đảm gặp mặt cậu ấy, tôi thường lén lút nhòm qua cửa sổ chỉ để thấy tấm rèm đóng chặt của nhà bên. Một mình ôm cá sấu bông ngồi trên giường bấm game, tôi tự hỏi không biết cậu ấy có ổn không, có bị bệnh không, hay là lại bỏ đi... Canada sao? Không gần đâu!

Suốt mùa hè nhốt mình ở nhà làm một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ làm - viết nhật ký, cố gắng lưu giữ hình ảnh của người bạn thân mà có thể chẳng bao giờ là bạn nữa, tôi mỉm cười từ chối tất cả những lời mời gọi đi chơi của lũ bạn. Thiên Ân Thiên Ân, tôi vẫn luôn nghĩ cái tên đó thật đẹp, rất hợp với cậu ấy. Đóng lại những trang nhật ký mùa hè, tôi chuẩn bị cho buổi đầu vào cấp ba của mình. Ít nhất thì tôi và Thiên Ân cũng học chung trường, tôi cười thầm, đều nhờ có cậu ấy cả. Nhìn mình với mái tóc mới trong gương, tôi bỗng nhiên hoang mang... Nếu thật sự như lời Thiên Ân nói lúc đó... nếu thật sự cậu ấy có một người bạn mới, và người bạn đó tốt hơn tôi nhiều lần.... Vậy thì tôi phải làm sao? Tôi có muốn cậu ấy chỉ có một người bạn là mình... như cậu ấy đối với tôi không? 

Tôi thi đậu vào trường trung học phổ thông Lê Qúy Đôn kể ra cũng do may mắn là nhiều. Biết tin tôi dư đến gần tám điểm, ba mẹ tôi có chút hoảng sợ, anh hai thì gần như phát sốc mà chạy đi rao khắp nơi. Vui thì vui nhưng cũng có chút phiền. Có lẽ vì mọi người chẳng ai nghĩ rằng một thằng du côn ham chơi hơn ham học như tôi có thể đỗ đầu vào trường cấp ba chuẩn quốc gia với một điểm số cao như thế. Nhiều lúc thấy họ hàng xầm xì sau lưng mà tôi chỉ muốn khinh bỉ mà nói 

- Cái đó là do tinh thần học tập cùng với ý chí vươn lên của tui đó!!!!!!! 

Ờ hơi chém gió chút xíu nhưng mà cũng đâu sai lệch là bao đâu.... 

Rồi cái ngày tựu trường cũng tới, nhìn mình trong bộ đồ tây mới toanh, tóc mới có phần che bớt được vẻ hung dữ trên khuôn mặt làm tôi khá hài lòng. Leo lên xe, tôi bắt đầu chạy chầm chậm đến trường, khi đi ngang qua con đường với hàng bằng lăng tím, tôi làm bộ như vô tình mà rướn người dòm vào căn nhà hai tầng với cánh cổng cao đóng kín. Có lẽ Thiên Ân đi bằng xe buýt rồi. Khẽ thở dài thất vọng, tôi vẫn mong có thể gặp được cậu ấy trên đường đi. 

Lê Qúy Đôn là ngôi trường có tiếng đào tạo học sinh giỏi của tỉnh, khuôn viên trường có thể so với một sân vận động loại lớn. Ngoài các dãy phòng học, khu vực chiếm diện tích nhiều nhất chính là khu tự học và thư viện, tách biệt khỏi nơi học là sân banh, nhà thi đấu đa năng cùng hồ bơi. Thích thú tham quan hết một vòng từ bãi đỗ xe đến phòng hiệu trưởng, tôi dừng lại ở ngay sảnh chính, nơi đám đông học sinh đang cố gắng dò danh sách tên lớp. Nhanh nhẹn xăn tay áo lên nhảy vào tham gia với đám "bạo động", tôi thầm nghĩ "Dù gì xung quanh toàn người lạ, có lỡ quất trúng đứa nào chắc nó cũng chừa mình ra". Sau một hồi vật lộn, tôi bị đẩy ra ngoài bởi hai thằng su mô không biết khối lớp mấy, ít nhất tôi cũng tìm được lớp của mình. Vác cái áo mới thấm mồ hôi cùng ba lô vào lớp 10A1, đi phía sau tôi là một thằng nhóc nhỏ thó không ngừng đưa tay lau mồ hôi cùng một nhỏ kiếng cận có búi tóc bị xổ ra trông chật vật hết sức. 

Lớp mới vừa nhìn vào đã biết chứa toàn thành phần tri thức, mặt đứa nào đứa nấy cũng ngu ngơ, trên sống mũi là cặp kính dày cộm. Mắt tôi nhanh chóng tìm được một hình bóng mà tôi vẫn luôn "mong nhớ" bao lâu nay. Thiên Ân nằm bệt ra ở bàn cuối gần cửa sổ, tai đeo headphone. Vẫn chẳng thay đổi chút nào... 

Tôi mạnh dạn bước xuống bàn cuối cạnh cậu ấy, vứt ba lô xuống bàn bộp một tiếng. Thiên Ân có vẻ giật mình ngẩng đầu nhìn qua. Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt của cậu ấy. Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi cậu ấy lại làm như không có gì mà quay mặt về phía cửa sổ. Cơn tức trong tôi bỗng dâng trào, cái cảm giác như cậu ấy đang cố ý làm như không quen tôi khiến tôi khó thở lạ lùng. Không nói một lời, tôi xách ba lô lên rồi đẩy mạnh Thiên Ân xích vào trong, sau đó ngang nhiên ngồi xuống cạnh cậu ấy. 

- Thành...... - Ân kinh ngạc nhìn tôi làm tôi chột dạ 

- Sao, thích chỗ này, muốn ngồi, không được hả? - tôi quạu 

Thiên Ân im lặng một chút rồi lại quay mặt đi, nhắm mắt. 

Ờ.... cậu ấy không phản đối tôi ngồi chỗ này, cũng không bỏ đi... Vậy tức là cậu ấy cũng không giận dai như tôi nghĩ... Đang định nằm xuống giựt một bên tai nghe của Ân thì tiếng kêu lảnh lót của con gái làm tôi giật mình 

- Minh Thành! Ra là ông học lớp này hả? 

Ngoài cửa, Bảo Bình với bộ áo dài trắng xinh đẹp làm tôi có chút lóa mắt đang không ngừng vẫy tay, trông nhỏ cực kỳ nổi bật giữa một rừng áo sơ mi trắng quần tây đen... 

- Bà học lớp nào? - tôi hỏi - Mà hôm nay mới nhận lớp, mặc áo dài chi vậy? 

- Tạo dấu ấn đầu năm - nhỏ cười hì hì - Tui học A3, lâu lâu qua chơi. 

- Ừ biết rồi biết rồi.... 

Sau một hồi chém gió trên trời xuống ruộng mới đuổi được con nhỏ về lớp thì tôi kinh ngạc phát hiện, Thiên Ân đang nói chuyện rất vui vẻ với một cô nàng khá xinh, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Từ lúc quen nhau tôi chưa từng thấy Ân nói chuyện thân mật với ai khác ngoài tôi cả. Cố ngăn cảm giác bứt rứt trong lòng, tôi bước nhanh lại chỗ hai người, ngang nhiên xen vào giữa 

- Nói cái gì vui vậy? 

- Ơ bạn này lạ, tui có quen bạn sao? - con nhỏ với mái tóc cột cao nhanh chóng đốp chát lại, khiến tôi đơ mất mấy giây 

- Thế hai người quen nhau à? - tôi chỉ vào Thiên Ân đang cuối mặt xuống lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát, rõ ràng cậu ta cố tình không quan tâm tôi mà 

- Quen nãy giờ - nó nhướng mắt nhìn tôi tức xịt khói. Cáu kỉnh ngòi xuống, tôi chống tay nhìn mấy đứa có vẻ là bạn cũ tay bắt mặt mừng với nhau, tự hỏi vì sao tôi và Thiên Ân không thể giống như thế? 

Ngồi bên cạnh, người tôi đang nghĩ tới lúc này lại đang hăng say tán gẫu với một người con gái khác, về những chủ đề mà tôi không thể hiểu được. Sách, các tác gia, thần thoại, nhạc Nhật Bản, từng lời nói của cậu ấy tràn vào tai tôi. Lúc đó, tôi thầm mong rằng, giá như người đang vui vẻ cùng Thiên Ân là tôi, chứ không phải là con nhỏ mặt mụn đó. 

Lén lút lấy trong ba lô ra một quyển sổ nhỏ bao da màu nâu, tôi chắt lưỡi gạch đi một dòng trong mấy hàng chữ chi chít đó. 

Hừ, kế hoạch làm hòa, bước đầu: Tìm cách nói chuyện thất bại rồi. Chuyển sang phương án hai vậy!!!!!!! 

Ngày đầu tiên đến trường trải qua cực kỳ tồi tệ. Dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng tôi vẫn không ngờ là mình bị lơ đẹp như thế. Gần như suốt giờ sinh hoạt với giáo viên, Thiên Ân chỉ lo tán gẫu với nhỏ Linh An bàn trên, mà phần lớn là do cái miệng con nhỏ đó tía lia rồi, cậu ấy chỉ có gật đầu với hùa theo thôi. Cũng chính vì cái vụ tập trung nghe con kia nói để gật đầu với hùa theo ấy mà Thiên Ân không thèm nhìn tôi dù chỉ một lần, cho dù tôi có giả bộ ngủ, giả vờ ghi chép, lấy compa khắc chữ lên mặt bàn thì cậu ấy cũng không để ý chút nào. Điều đó khiến tôi sầu não một cách khó chịu, cứ có cảm giác muốn chồm lên cầm compa đâm cho bể mấy cái mụn trên mặt con Linh An kia cho rồi. 

Thở dài thườn thượt, tôi chán nản nằm bò ra mặt bàn mà chờ đợi. Đến khi cô chủ nhiệm kết thúc được bài diễn văn dài dòng lê thê thì cả lớp gom đồ phóng ra khỏi lớp như trộm cướp không bằng. Đeo ba lô lên vai, tôi quay sang Thiên Ân, định bụng kêu cậu ấy về chung cho vui 

- Ê.... 

-... -Thiên Ân nhìn tôi nghi ngờ, làm tôi lúng búng khong biết mở lời ra sao, mãi một lúc sau mới nói được vài từ 

- Đi về... 

- Ân ơi, lẹ lên, xe buýt sắp tới kìa!!! 

Nếu tôi không phải một thằng con trai, tôi đã cởi giày ra phang vô mặt con nhỏ đó rồi. Đồ con gái vô duyên, không thấy người ta đang nói chuyện hay sao? Mới quen nhau mà làm như thân lâu lắm vậy. Đồ mê trai!!! 

Không chút nể nang chửi thầm con nhỏ đó trong đầu, tôi nhẹ cắn môi nhìn Thiên Ân 

- Có gì không, tui đi về. 

Sao có thể lạnh lùng như vậy chứ? Tim tôi nhói lên một cái, rồi nhanh chóng hoàn hồn 

- Về chung không? 

-... 

Ánh mắt của Ân lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng do dự, hai vành tai bắt đầu đỏ lên. Cậu ấy ngước mặt lên, lắc lắc đầu, nói một câu khiến tôi đơ người trước khi chạy ra ngoài 

- Tui không rãnh, hẹn về với bạn rồi. 

Ngơ ngác nhìn bóng dáng hai con người vội vàng lướt qua khung cửa sổ, từng chùm nắng cuối cùng của buối sáng rọi vào lớp học, bao trùm lấy cơ thể tôi. Lúc này trong tôi chỉ có một cảm giác. Tức! Tức cái người vô tâm kia không để ý đến tôi. Tức Thiên Ân xem một đứa con gái vừa quen là bạn mà bỏ qua những gì chúng tôi tạo ra trong suốt một năm học trước. Có lẽ cậu ấy thực sự ghét tôi rồi, cậu ấy không nói ra chỉ vì sợ tôi thôi. Chết tiệt! Tôi đá mạnh lên cái ghế mới rồi để mặc nó nằm chèo queo dưới đất mà bỏ về. 

Vừa chạy xe ra cổng đã bị chặn đầu lại, tôi kinh ngạc nhìn nhìn Bảo Bình trong bộ áo dài trắng thở hồng hộc trước xe tôi 

- Sao vậy bà nội? 

- Chở tui về giùm đi, xin ông luôn đó - nhỏ nói mà hai mắt nhắm tít cả lại 

- Chi? Anh Phong đâu? - tôi nhíu mày, bình thường nhỏ này luôn được anh trai đưa đón đi học mà, làm gì có chuyện quên chứ 

- Ổng bận đi phỏng vấn xin việc rồi, không tới được. Năn nỉ mà, chở tui về đi, mai mốt bao ông ăn chè. - nhỏ nũng nịu, làm ra cái vẻ trẻ con mà trước giờ tui chưa bao giờ chịu nổi 

- Lên đi. 

Bảo Bình hoan hô thật to rồi leo lên yên sau - chỗ vốn theo dự tính là Thiên Ân sẽ ngồi.Cũng có cảm thấy mất mát một chút, nhưng Bảo Bình là con bạn chơi cùng từ hồi lớp sáu, nhỏ cũng là một tác nhân không ngừng giảng đạo khiến cho tôi rời khỏi cái chốn chơi bời đó, không giúp thì cũng không được. Chở một con nhỏ nói nhiều sau lưng đúng là phiền dễ sợ, nó cứ luyên thuyên về lớp mới của nó, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua, không xen được câu nào. Chạy một lúc thì thấy chiếc xe buýt màu xanh cũ kĩ dán số 15 trên lớp kính sau đuôi xe, tôi chợt nhớ Thiên Ân có nói cậu ấy đi chuyến số 15. Tăng tốc độ chạy lên song song với cái xe rùa bò đó, không khó để nhìn thấy Ân ngồi ở hàng ghế cạnh cửa sổ. Cậu ấy dường như cũng nhìn thấy tôi, rồi gương mặt đang mỉm cười của cậu ấy có chút biến đổi. Tôi thấy rõ ràng Thiên Ân cố ý quay sang hướng khác. Cơn giận đã nguôi ngoai phần nào chợt bùng lên, tôi vượt qua xe buýt, rẽ gấp sang hướng về nhà Bảo Bình khiến cô nàng hoảng sợ bám vào eo tôi. Nếu lúc đó tôi quay lại... có lẽ sẽ thấy được ánh nhìn tha thiết cùng oán trách của Thiên Ân.... 

Hoàn thành nghĩa vụ người đưa đón, tôi về nhà. Lao vào phòng tắm thay đồ, rồi vào nhà bếp kiếm đồ ăn, cũng may mà mẹ trước khi đi làm có để lại nồi thịt kho trứng. Tống bừa vào họng hai chén cơm, tôi dọn dẹp rồi chạy lên phòng làm một cú bật lao tự do đến nệm. Ôm con cá xấu xanh mềm mềm xốp xốp, tôi cứ suy nghĩ mãi... Có lẽ, bằng cách nào đó, tôi nhận ra là Thiên Ân khác biệt với những người bạn khác của mình. Lần đầu tiên tôi muốn gần gũi với một người như vậy... Muốn ở cạnh Ân, đi chơi với Ân, trêu đùa cậu ấy, nhìn cậu ấy cười nói với người khác lại thấy khó chịu... Cái đó... chẳng lẽ là ghen? Bất ngờ với suy nghĩ của mình, tôi ngồi bật dậy 

- Không thể nào, mày điên quá Thành ơi. - tự chê cười bản thân, tôi nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt. Tình trạng giận hờn kiểu này còn kéo dài bao lâu nữa, hơn một tháng rồi... Không lẽ... mình thật sự không là gì đối với Thiên Ân sao? Không có mình... cậu ấy vẫn vui vẻ bình thường? 

Không muốn! Tôi quyết tâm phải làm hòa với Thiên Ân! 

Bước đến bàn học xé một tờ giấy vẽ trắng tinh, tôi quyết định không nói chuyện trực tiếp được thì sẽ chơi trò "You belong with me". Dù nó có hơi khác với kịch bản chính một chút nhưng mong sẽ có hiệu quả. 

Lén lút leo cửa sổ qua ban công nhà Ân, cánh rèm vẫn đóng kín, chắc là cậu ấy chưa về tới. Nhanh nhẹn dán xong tờ giấy với dòng mực đỏ lên cửa kính, tôi rút quân về địa bàn. Chỉ cần cậu ấy vén rèm lên một chút thôi... Tôi cầu nguyện cho Thiên Ân nhìn thấy lời nhắn của mình. Cũng không có gì đặc biệt lắm... Chỉ là lời xin lỗi hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra thôi.... Nếu thành công, chúng tôi sẽ trở về với trước đây. Nếu thất bại.... thì rõ ràng tôi đã làm một trò quá mức sến súa và hoàn toàn không mang phong cách Minh Thành chút xíu nào. 

- Cái này là sao? 

Tôi ngơ ngác gãi đầu. Vừa mới ngủ trưa dậy đã nghe bấm chuông rần rần dưới nhà. Mắt nhắm mắt mở đi ra thì có cái tình cảnh hiện giờ đây. Thiên Ân đứng trước mặt tôi, trên người là bộ đồ thun có vẽ hình một con chuột hamster bự thiệt bự, đầu tóc rối bù, có lẽ do chạy vội. Trên tay của cậu ấy là tờ giấy trắng viết nguyên một dòng chữ "TUI XIN LỖI" đỏ choét, tô đậm. Vâng, lời xin lỗi hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra, ngắn gọn, súc tích, dễ thấy.... Không hiểu sao tôi rất thích nhìn vẻ mặt của Thiên Ân lúc này, đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt nheo lại, cánh mũi phập phồng, hai cánh môi hé mở... Mặc kệ có bị coi là biến thái hay không, tôi vẫn sẽ nói, nhìn Thiên Ân lúc này quyến rũ chết đi được! Làm tôi cứ đứng gãi đầu cười ngu mất ba mươi giây... Mãi mới tỉnh ra được.... 

- Cái gì? 

Nhìn cậu ấy đổi thái độ nhanh chóng, như là muốn táng vào đầu tôi vậy 

- Cái này! - Ân chỉ vào tờ giấy. 

Tự dưng tôi thấy ngại ngùng lạ... Tiếp tục gãi đầu, tôi ấp úng 

- Thì ghi trên đó rồi... 

- Ghi gì? Tui không hiểu. 

Cái này là giả ngốc sao? Hay là Thiên Ân đang muốn đùa giỡn tôi đây. Sao cũng được, nếu cậu ấy đã chủ động đến nhà như thế này thì tôi cũng phải ra dáng nghiêm túc một chút. 

- Thì tui xin lỗi. - tôi nhìn thẳng vào mắt Thiên Ân, gương mặt vừa bình thường trở lại của cậu ấy lại nhanh chóng ửng hồng lên 

- Xin... xin lỗi gì chứ... Tui đâu có lỗi mà Thành xin... 

- Thì lần trước có nóng giận với Ân, còn xưng hô mày tao nữa... - thấy Thiên Ân im lặng ngó mình trân trân, tôi cảm xúc dạt dào nói tiếp -... Ân là người bạn tốt nhất mà tui từng có, tui nói thật đó. Sau hôm đó Ân không liên lạc gì với tui, khi vô học hồi sáng này cũng vậy. Nghĩ rằng Ân ghét mình rồi, tui rất buồn. Tui không muốn mất Ân. Vì Ân không chịu nói chuyện với tui... nên chỉ còn cách này thôi.... 

-... Nói... con trai nói mấy lời đó mà không biết xấu hổ! - Thiên Ân phát nhẹ vào cánh tay tôi, mặt cứ cúi gằm xuống, mấy lọn tóc đen nhánh bóng mượt cứ phất phơ trước mặt tôi. Không kiềm chế được, tôi đưa tay lên xoa đầu cậu ấy 

- Vậy... hết giận chưa? 

Thiên Ân khẽ gật đầu, vẫn không ngước mặt lên. Cảm giác hài lòng cùng vui sướng lan khắc thân thể, tôi dang tay ra 

- Vậy thì tới ôm một cái. 

- Hả? 

- Thì trong phim thường có cảnh huynh đệ lúc tương phùng ôm nhau mà. 

- Như... nhưng mà... khoan... - không chờ cậu ấy từ chối hết câu, tôi bước tới sát bên ôm choàng lấy thân hình gầy nhỏ đó. Ôm vào mới biết không gầy lắm, cũng chắc thịt lắm chứ bộ. Thiên Ân chắc đứng hình luôn rồi, cậu ấy bị ôm chặt trong lòng tôi mà không phản ứng gì hết. Cảm thấy không phù hợp lắm, tôi lên tiếng 

- Ôm lại cái coi, làm vầy giống tui dê xồm Ân quá. 

- Thì đúng mà... - tiếng Thiên Ân thì thào khiến tôi buồn cười. Bàn tay cậu ấy rụt rè đặt lên eo tôi rồi trượt nhẹ ra sau lưng. 

Rồi thì chúng tôi ôm nhau. Hai thằng con trai ôm nhau, nghe kì lạ nhỉ. Nhưng tôi lại thấy thích mới ghê chứ. Thiên Ân thấp hơn tôi nửa cái đầu, chắc tại tôi cao lên rồi, thân nhiệt của Ân khá thấp. Đầu thu trời vừa nắng vừa nóng, tiếp xúc hai cơ thể không hiểu sao lại khiến tôi thoải mái lạ thường. Dù không phải người yêu nhưng cảm giác cũng rất tốt... Người yêu? Nếu là người yêu thì sẽ như thế nào nhỉ? Cảm giác khi ôm một nhỏ là người yêu... có giống như lúc này không...? 

- Tui khát nước..... 

Thiên Ân ngước mắt lên nhìn tôi, tay nhéo hông tôi đau điếng làm tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ không có hồi kết mà trở về với thực tại 

- Au, đau mà!!! - tui vội xoa cái hông đau, cười cười - Dắt xe vô nhà đi, tui lấy nước cho uống. 

Và thế là chúng tôi làm hòa... Tôi không biết tụi con gái nó thứ lỗi cho nhau bằng cách nào, chứ con trai bọn tôi là nhanh-gọn-lẹ vậy đó. Càng lúc tôi càng thấy Thiên Ân hợp tính với mình, cứ như là sinh ra để gặp nhau vậy đó, chưa kể cậu ấy luôn ngoan ngoãn, biết lắng nghe, không nhiều chuyện nữa. Và ít ra cậu ấy cũng không ghét tôi hay giận dỗi như tôi tưởng. Theo lời Ân nói lúc hai chúng tôi nằm trên giường đọc truyện tranh thì là cậu ấy cũng giống tôi, buồn, nhưng không dám bắt chuyện với người kia. Có lẽ vì cái tôi của cả hai quá lớn... nhưng cũng có thể vì nỗi lo sợ mơ hồ không được đáp lại. 

Hai ngày nghỉ sau đó, chúng tôi làm hết những gì đã dự định cho kế hoạch một tháng rưỡi bỏ trống kia. Tất nhiên không thể đi xa được rồi. Tôi chở Thiên Ân đi xem phim, xem đá bóng, đi ăn kem trái cây, đá bào, kem chiên. Dạo quanh các shop thời trang, chúng tôi tự thưởng cho kì thi tốt đẹp của mình bằng một đôi giày Converse mới, một đôi màu đỏ vào một đôi màu xanh, để dành mang chung. Mang giày hai màu đang là mốt mà. 

Khi đi ngang qua quầy trang sức, Thiên Ân chợt dừng lại, ngó chăm chăm vào mấy mẫu hoa tai bằng bạc. 

- Ân có xỏ lỗ tai hả? - tôi ngạc nhiên 

- Ừm, thấy Thành đeo bông tai đẹp quá nên tui bắt chước. - Ân cười, vén phần tóc phủ bên tai trái lên cho tôi xem cái lỗ nhỏ xíu trên vành tai tinh tế 

- Bấm đau không? - tôi nhăn mặt, hồi đó đua đòi theo bè bạn nên mới chịu đau đi xỏ lỗ. Nghĩ rằng Thiên Ân cũng phải chịu cái đau lúc đó.... Tôi tự rủa thầm mình đã làm gương xấu cho cậu ấy rồi. 

- Hơi thôi - cậu lắc đầu, tiếp tục nhìn mấy vật thể nhỏ lấp lánh đó. 

- Lấy mẫu giống tui đi, đẹp mà. - tôi chường tai ra cho bà chị bán hàng nhìn. Người chuyên nghiệp có khác, chưa tới một phút đã tìm được một cặp y chang. Hoa tai bằng bạc hình đôi cánh có đính hạt đen. Nhỏ, nhưng tạo hiệu ứng không tồi chút nào. Thiên Ân quyết định mua nó ngay. 

Trên đường về, Ân cứ lấy cặp hoa tai ra ngắm suốt, có vẻ thích thú lắm. 

- Tui xài đồ cặp với Thành nè! 

Biết là Ân nói đùa thôi mà sao trong lòng tôi nhộn nhạo, cũng có chút vui nữa. Ừ, xài đồ đôi, đồ chỉ dành cho cặp đôi. Vậy tôi với cậu ấy là cặp đôi à? Thích thật! 

- Ngày mai đi học, tui qua chở Ân đi ha. - tôi nói nhanh - Đừng đi xe buýt nữa, vừa chậm, đông mà còn bụi nữa. 

- Ừ, sao cũng được. - cậu ấy đồng ý nhanh chóng làm tôi thở phào. Phải ra tay trước thôi, cứ để cậu ấy đi xe buýt với con nhỏ kia... Biết đâu có ngày người của mình bị cướp mất thì sao. 

Đường đã lên đèn, Thiên Ân cứ dựa vào tôi mà gật gù. Ánh đèn vàng rọi lên hai người khiến hai cái bóng dính chùm vào nhau. Mọi thứ cũng đã trở lại như cũ rồi. Thật tốt. 

Những ngày đi học sau đó rất nhẹ nhàng. Vì là những học sinh mới chân ướt chân ráo vào trường nên cũng không ai bắt bẻ gì nhiều, bài học cũng không nặng lắm. Hằng ngày tôi vẫn vác chiếc đạp điện qua nhà Ân đèo cậu ấy đi học, nhiều lúc đến sớm thấy được cảnh cậu ấy vội vàng chải chuốt mang giày, rối đến nỗi vứt luôn chiếc điện thoại yêu quý ở nhà, cũng vui lắm chứ. Trong lớp học, Ân cũng vẫn không bắt chuyện nhiều với mọi người, thậm chí làm ngơ họ luôn. Điều lạ là mọi người không ghét thái độ lạnh lùng ấy, lúc bị cậu ấy lạnh thì cũng chỉ cười trừ bỏ đi. Vậy cũng tốt, không ai ghét Thiên Ân hết, cũng không ai làm thân với cậu ấy được, ngoại trừ tôi.... ngoài tôi ra... Hình như quên mất một người rồi.... 

- Ân, bài này làm sao? 

- Bài này nữa, làm sao? 

- Còn cái này? 

- Ủa chứ hổng phải cách làm cũ hả? 

- Rồi chỗ này vẽ sao? 

- ĐỦ RỒI NHA BÀ NỘI! 

Tôi đập bàn, chồm người lên rống thẳng vào cái bản mặt đáng ghét của nhỏ Linh An. Hỏi, hỏi gì hỏi hoài, thân đã là lớp phó học tập còn đi hỏi bài một đứa tổ viên, có biết xấu hổ hay không?!!! 

- Ơ lạ - nó giả bộ ngờ nghệch, trưng cái bộ mặt ngây thơ làm khối thằng liều chết ra - Tui đang dò bài với bạn Ân, liên quan gì tới bạn Thành nhỉ. 

Bây xen vào không gian riêng của tụi anh! 

Thèm được nói ra câu đó ghê, nhưng rốt cuộc cũng không dám phát ngôn bừa bãi 

- Bà xen vào giờ ra chơi của tui! 

Tôi nghĩ cái bộ dáng của tôi lúc nói câu đó chắc buồn cười lắm. Bằng chứng là việc hai người kia quay qua chăm chăm nhìn tôi. Linh An thì không sao, nhưng ánh mắt như muốn cười của Thiên Ân khiến tôi thấy xấu hổ dễ sợ. Hậm hực ngồi xuống, tôi chỉ không muốn con nhỏ đó thân mật với Thiên Ân quá mức thôi. Tôi biết là Ân cũng chả thích thú gì khi bị một đứa con gái quấy rầy vậy đâu, nhưng mà tại cậu ta "lỡ" nói chuyện một cách vui vẻ với nhỏ kia nên giờ cũng phải tỏ ra "tốt bụng" mà tiếp chuyện. Nhưng mà gần như nhỏ đó luôn tìm cách phá đám bọn tôi khi tôi muốn trò chuyện riêng cùng Thiên Ân, điều đó làm tôi tức điên lên được! 

- Muốn nói gì thì ra ngoài nói, để cho tui yên chút xíu! 

- Con trai gì mà... cộc cằn. - nó trề môi, đoạn quay qua Thiên Ân - Đi Ân, mình ra ngoài, ông chỉ bài cho tui tiếp. 

-... Thôi, An hỏi lớp trưởng đi, tui ngồi đọc hết cái này đã - cậu chỉ vào cuốn sách dày cộm vừa mượn trong từ thư viện 

Tôi thích thú nhìn con nhỏ quê độ, thầm le lưỡi chế giễu trong lòng. Thấy chưa, dù có gì xảy ra thì Thiên Ân cũng chọn tôi thôi, mấy người không có cửa đâu. Linh An xấu hổ chừng năm giây rồi tỏ ra giận dỗi bỏ ra ngoài, lúc tới cửa còn quay lại nhìn xem Ân có chạy theo không. Tưởng đây là phim Đài Loan à? Tôi thiếu chút nữa là cười ầm lên. 

- Thành xấu xa. 

- Ể? - tôi quay sang nhìn Thiên Ân vẫn đang chúi đầu vào cuốn sách - Xấu xa chỗ nào? Tui là tốt nhất thế giới! 

- Chọc cho con gái người ta tức điên rồi kìa. - cậu hất mặt 

- Nói lại à, người làm nhỏ đó tức đâu phải tui. - tôi lắc đầu vô tội, thuận tay choàng lên vai Ân, kéo cậu ấy lại gần hơn 

- Chứ Thành muốn tui ra ngoài chơi với Linh An, bỏ Thành cô đơn ngồi đây hả? - Ân nhướng mày 

Tôi nhích tới ngồi sát bên Thiên Ân, cọ đầu vào vai cậu ấy 

- Đâu có đâu có, Ân không đi tui vui chết được! 

- Thôi bớt xàm. 

Nhìn Thiên Ân cười ha hả vui vẻ mà tôi thấy trong lòng ấm áp làm sao. Nụ cười này chưa từng vì một ai khác mà xuất hiện. Hay nói cách khác, nó chỉ dành cho mình tôi thôi. 

Lúc ra về, Thiên Ân có rủ tôi qua nhà cậu ấy làm bài tập, sẵn tiện xử lý luôn cái bánh kem hôm qua dì An chỉ cậu ấy làm 

- Ân làm bánh? - tôi tròn mắt 

- Không muốn ăn thử thì thôi! - cậu bĩu môi, quay người bước đi trước. Tôi vội vàng dắt cái xe đạp lạch bạch chạy theo phía sau, trường có quy định không cho chạy xe trong khuôn viên trường mà. Liên tục hứa rằng tôi sẽ ăn, ăn hết những gì cậu ấy làm ra, mãi đến khi tôi năn nỉ mỏi miệng rồi thì Ân cũng chịu leo lên xe cho tôi chở về. Lâu lâu Thiên Ân làm kiêu thế này cũng dễ thương đó chứ. 

Dựng xe ở gốc cây sơ ri, tôi vác ba lô bước theo Thiên Ân vào nhà. Khẽ chào dì An đang lau chùi mấy khung cửa sổ, tôi leo nhanh lên phòng Ân, ngã người trên chiếc giường đệm cao su của cậu ấy. 

- Bánh đâu, mau đem ra!!! - tôi hô to 

- Nè - Thiên Ân thả cho tôi bộ đồ thun mà tôi đem sang bỏ trong tủ đồ của Ân để... sơ cua. Cậu ấy thản nhiên lột đồ trước mặt tôi, tới lúc còn lại cái quần đùi thì lại choàng bộ pijama hình vịt con vào. Có chút tiếc rẻ, tôi nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, trong đầu tràn ngập hình ảnh về làn da trắng mịn màng và tấm lưng thon dài của cậu ấy. Thiệt biến thái, tôi tự vỗ mặt mình. Cười hề hề khi Ân nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, tôi hỏi 

- Bánh đâu? 

- Ăn cơm cái đã, mau thay đồ rồi xuống. 

Bữa cơm cùng với Ân và dì An diễn ra cực kỳ tốt đẹp. Tráng miệng là món bánh kem ba lớp mà Ân vừa mới học được. Xơi được tới miếng thứ ba là tôi nằm lăn ra rồi. Nếu ngày nào cũng thế này thì tôi sẽ thành trái banh cho coi. Dù no tới ứ họng, tôi vẫn cố nói cứng 

- Để đó, chiều tui đem về ăn hết cho, tui hứa rồi mà! 

- Ừ. - Thiên Ân cười thật tươi, cậu đem bánh cất vào tủ lạnh rồi leo lên giường nằm cạnh tôi. 

Hai đứa trò chuyện qua lại mấy chuyện vặt vãnh thường ngày, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Tôi vươn tay ôm choàng lấy Ân như một thói quen, nhìn cậu ấy đã lim dim ngủ, tôi cũng bắt đầu đếm cừu. Tôi khhông hề hay biết rằng sẽ có rất nhiều điều sẽ xảy đến những lúc tôi không ngờ nhất... Như là sau khi tỉnh khỏi giấc ngủ trưa ngắn ngủi này, một chuyện tưởng như chẳng có gì to tát đã làm thay đổi toàn bộ nhận thức và tình cảm của tôi, mãi mãi... 

Giật mình tỉnh dậy, mất một lúc tôi mới đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang ở chốn nào. Bên cạnh là Thiên Ân vẫn còn đang say ngủ. Thả lỏng cơ thể một chút, tôi tiếp tục nằm xuống quay mặt về phía cậu ấy, tranh thủ ngắm nghía cậu bạn đáng yêu này một chút. 

Hàng ngày ngồi ngó nhau cười cũng chỉ thấy Ân khá đẹp trai thôi, bây giờ ngắm kỹ mới thấy cậu ấy thuận mắt mình tới cỡ nào. Vầng trán cao, lông mày rậm, hàng lông mi hơi thưa nhưng rất dài, cong vút lên. Cái mũi tròn, môi mỏng, gò má bầu bĩnh và chiếc cằm chữ V khiến khuôn mặt Ân cân đối hơn. Nhẹ nhàng đưa tay chạm lên làn da trắng mịn kia, xúc cảm mát lạnh khiến tôi thích đến không muốn buông tay. Tranh thủ dùng ngón tay chọt chọt, bấu, véo cái gò má non mềm đó, tôi thích thú nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu ấy thay đổi còn nhanh hơn tắc kè. Lúc ngón tay tôi vô ý trượt qua môi của Ân, cậu khẽ khẽ ừm một tiếng, chun mũi lại rồi vụng về cọ môi lên ngón tay tôi. Bối rối thu tay lại, tôi trừng mắt nhìn Thiên Ân nhép nhép miệng rồi dần phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ. May quá, ra là cậu ấy mơ ngủ thôi. Thở phào một hơi, tôi mím môi tự cảm nhận tim mình đang đập liên hồi, trên mặt cũng nóng hơn nữa. Rón rén bước xuống giường, tôi tự nhủ phải uống một ky nước lạnh thật lớn để làm mát cái cổ họng có chút khô rát bây giờ đã. 

Bình nước để ở ngay hành lang trước cửa phòng Thiên Ân, tôi chỉ cần bước ra là thấy ngay. Ôm chặt cái bình nước xanh xanh đó như một vị cứu tinh, tôi nốc liền hai li nước lạnh thì mới thấy hạ hỏa chút xíu. Mùa thu mà, không khí vừa nóng vừa khô hanh khó chịu. Nãy giờ nằm trong phòng có máy lạnh thì không nói gì, ra ngoài rồi mới thấy nó "héo úa" tới mức nào. 

Loáng thoáng nghe tiếng động ở dưới lầu. Lúc đầu tôi nghĩ là dì An giúp việc đang nói chuyện điện thoại, nhưng nghe kỹ lại thì mới rõ ra là giọng của đàn ông, hơn nữa là không chỉ một người. Sao lại có đàn ông trong nhà? Dì An đâu? Không lẽ... không lẽ là ăn trộm? 

Tôi đứng ngây người một chút, không biết phải làm gì tiếp theo. Dù gì thì trước đây chuyện trộm cắp lẻn vào nhà này tôi chỉ mới thấy trên ti vi nên cũng chẳng rành rẽ gì nhiều. Lấy hết can đảm vào phòng Ân lấy cây đèn pin loại dài như mấy cái dùi cui của cảnh sát, tôi nhẹ chân bước xuống cầu thang. 

- Thằng nhóc đâu rồi? 

Tôi giật mình đứng im. Tiếng nói phát ra từ phòng ăn. Thằng nhóc? Là đang nói tới Thiên Ân sao? Mấy người này muốn làm gì Thiên Ân? Không được! Tôi siết chặt nắm tay đang cầm đèn pin. Nếu thấy chuyện gì không ổn thì tôi sẽ âm thầm kéo cậu ấy chạy sang nhà mình bằng đường cửa sổ, lỡ bị bắt được thì tả xung hữu đột, quyết không để họ làm hại tới Thiên Ân! Tính đâu ra đó, tôi đứng trên cầu thang cố gắng chồm người, rướn đầu nhìn vào phòng bếp 

- Ngủ trên phòng. Dì An nói có bạn nó tới chơi. 

Người vừa nói là một gã ước chừng trên dưới hai mươi, mang vẻ đẹp tinh tế và có phần yếu ớt. Ngồi ở bàn ăn là người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đen đắt tiền. Ông nghe được câu trả lời thì liền nhíu mày 

- Bạn? Nhưng trước giờ có bao giờ nó dẫn bạn về nhà? 

- Thì lâu lâu cũng phải có ngoại lệ chứ. - người con trai cười hiền 

Lúc này thì tôi mới bớt căng thẳng đi một chút. Thứ nhất, chẳng ai đi ăn trộm mà lại mặc bộ đồ tây nặng nề đó cả. Thứ hai, nhìn hai người này có vẻ không có ý xấu và hình như... là người quen của Ân. Đang định rụt đầu lại thì chuyện xảy ra tiếp theo khiến tôi không thể không sốc. Anh chàng trông có vẻ ốm yếu kia bưng tách cà phê đặt lên bàn, nhanh chóng đưa tay choàng lên cổ người đàn ông, và họ.... hôn nhau... Hôn mãnh liệt... cứ như họ quấn lấy nhau trên chiếc ghế ấy rồi. Tới lúc người đàn ông đặt anh chàng đó lên đùi mình thì tôi cũng đã không chịu nổi nữa. Trượt chân, mất thăng bằng, tôi lần đầu tiên từ bậc thứ hai của cầu thang ngả ngửa xuống đất. Đầu đập xuống sàn gỗ, đau thấu trời xanh! 

Đang mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, cảm nhận cái tê đau không nói nên lời thì thấy được Thiên Ân hốt hoảng chạy xuống. Tôi cũng được hai người kia từ từ đỡ dậy, dìu ra sô pha. 

.... 

Nếu có gì trên đời này khiến tôi dễ dàng run rẩy nhất thì tôi xin trả lời, ngoài ánh mắt và nụ cười của Thiên Ân ra thì chính là người đàn ông ngồi đối diện tôi lúc này, ba của Ân..... 

- Cậu là bạn của thằng Ân hả? - ông lên tiếng hỏi, tay chống cằm nhìn tôi đăm đăm 

- D... dạ.... 

- Tên? 

- Dạ, Minh Thành. 

Ông lại chống tay im lặng. Tôi có chút chột dạ, phần là vì những gì mình vừa nhìn thấy lúc nãy, phần là vì không biết ông ấy có tức giận nay không khi con trai của ông đang vừa lăn trứng nóng lên cục u trên đầu tôi, vừa xuýt xoa như dỗ em bé. Mãi lúc sau thì ông mới lên tiếng 

- Những gì cậu thấy khi nãy, có ác cảm không? 

- Dạ không! - tôi hoàn toàn không ghét hay ghê tởm điều đó chút nào... chỉ là có chút tò mò với sốc nhẹ thôi... Chợt nhớ tới một câu nói trong phim Hàn Quốc mẹ hay coi, tôi đem nó dựng lên miệng mình luôn - Cháu nghĩ... trên đời này ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc cả... Dù cho các chú có... ờm... 

- Đồng tính. - chàng trai vẫn ngồi im lặng uống cà phê nãy giờ xem vào. 

- Chú Kha Minh! - Thiên Ân cũng đỏ mặt mà quát lên 

- Chú nói gì sai nào. - anh nhún vai, tỏ vẻ ngây thơ vô tội 

- Dù có là đồng tính... - tôi cố nói cho hết câu - Thì cũng có quyền được yêu. 

Không gian im lặng như tờ khiến tôi có chút xấu hổ. Chợt có một bàn tay to lớn vỗ lên vai tôi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai 

- Tốt, thanh niên nào cũng nghĩ được như cậu thì thế giới này bình yên rồi. 

- Khoan, ba đi đâu nữa vậy? 

Thiên Ân gọi với theo khi bóng dáng hai người trưởng thành đang xỏ dép, chuẩn bị ra ngoài. 

- Ba với chú mua ít đồ về làm thịt nướng ấy mà. Dì An đi về có chuyện gấp rồi, bữa tối mình phải tự lo lấy thôi - Kha Minh nở nụ cười, ném cho chúng tôi cái nhìn "biết-tỏng-rồi-nhé" khiến tôi đỏ mặt vì ngại rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài 

Còn lại một mình với Thiên Ân, tôi sờ tay lên đầu. Cái cục u đó cũng đã xẹp bớt rồi, nhưng lúc này trong lòng tôi lại rối như tơ vò. Rốt cuộc là sao? Ba của Thiên Ân là gay? Tôi nhìn cậu bạn đang đi luộc lại mấy quả trứng gà kia, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Ân có gay không? Mà cậu ấy gay thì như thế nào? Có cảm xúc gì đặc biệt với mình không? Mà có thì sao, không có thì sao? Cảm giác hai người đàn ông hôn nhau có gì khác thường không? vân vân và mây mây..... 

Đột nhiên rùng mình mấy cái liền, tôi tự hỏi không biết mình có phải đã thành đồng tính luyến ái rồi không...? Vì trong tôi như đang có thứ gì đó lớn lao đang thay đổi. Mà dễ dàng nhận biết được, đó là cảm giác của tôi đối với Thiên Ân... Có vẻ như, tôi đã thích cậu bạn thân của mình..... 

Từ hôm đó đến nay cũng cả một tuần rồi, tôi vẫn không sao lý giải được những tình cảm của mình. Gần như cái câu hỏi "Mình có phải gay?" cứ lởn vởn trong đầu tôi mọi lúc mọi nơi. Kể cả lúc đang ăn, đang làm bài kiểm tra hay đang bóp con vịt cao su trong bồn tắm. Nó len lỏi vào những giấc mơ của tôi trong những buổi tối thu oi bức. Cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi tôi "ướt" vào sáng hôm sau. Hình ảnh Thiên Ân rõ nét còn hơn xem màn hình HD kia mà. 

Khi gặp nhau tôi vẫn cười đùa với Thiên Ân như bình thường, nhưng lại tránh không nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy. Nếu làm như thế, Ân sẽ khó mà biết được những suy nghĩ đáng xấu hổ mà tôi vẫn thường dùng để tự thỏa mãn chính mình. Dù rằng tôi đã cố gắng giấu nó đi thật kín, nhưng tôi biết chỉ cần một ánh nhìn thôi, mọi nỗ lực của tôi sẽ chỉ là công cốc. Lúc đó, liệu Ân có còn xem tôi là bạn nữa hay không? Hay là một thằng biến thái bị hoang tưởng ghê tởm chết tiệt? Nghĩ tới đó, tôi lại càng muốn thu mình lại hơn. Nhất định không để Thiên Ân biết. Nhất định! 

Nhưng mà điều đó không có nghĩa là tôi không thèm nhìn mặt cậu ấy. Tôi vẫn luôn nhìn lén Thiên Ân, và ngày càng nhận ra rằng cậu ấy quyến rũ mình thế nào. Một năm, rồi hai năm trôi qua, tưởng chừng như mình sẽ yêu đơn phương suốt đời thì một tia sét giáng xuống đầu tôi. Bà nội tôi mất. 

.... 

Từ lúc tôi còn bé xíu, bà vẫn luôn là người hiểu rõ và cưng chiều tôi nhất. Có thể nói, tuổi thơ tôi luôn có hình bóng của bà nội. Vì công việc của ba, gia đình tôi chuyển lên tỉnh sinh sống, còn bà ở cùng với nhà chú tư ở dưới quê. Cuộc sống thành thị bận rộn, đã bao lâu tôi không về thăm bà? Chú tư có nói rằng bà ra đi rất đột ngột, lên cơn suy tim lúc nửa đêm mà không ai hay biết. Ba mẹ tôi nghe tin đã gấp gáp đi xe về tối hôm đó, sáng hôm sau tỉnh giấc tôi mới nhận được hung tin. Run rẩy nhìn chiếc hòm to lớn với những đường nét tinh xảo, tôi như muốn gục xuống.. Rốt cuộc thì tôi cũng không thể nhìn bà lần cuối. Bên cạnh, các cô chú trong nhà đều không ngừng khóc thương, thím tư còn quỳ sụm bên chiếc hòm mà ngất lên ngất xuống, nhận hết lỗi về phía mình. Không chịu nổi khung cảnh đau thương đó, tôi nắm lấy tay của Thiên Ân - người đã không ngần ngại ngồi chuyến xe buýt sáu tiếng đồng hồ cùng tôi khi tôi đến nhà cậu ấy tìm. Kéo Ân ra khỏi phòng khi mấy ông thầy sư bắt đầu tụng kinh, tiếng kèn đám ma cũng làm tôi nhức óc không chịu nổi, tôi đưa cậu ấy ra vườn xoài sau nhà, nơi trước đây tôi vẫn vẽ những vòng ô ăn quan trên đất để chơi cùng bà. 

- Bà mất mà tui không nhận được một lời nhắn nào cả. - tôi nói, đá mấy miếng gạch vụn dưới chân - Mãi đến sáng thì mới thấy anh hai hớt hải chạy vào.... 

Ân nắm chặt tay tôi, ánh mắt của cậu ấy làm tôi thấy e ngại. Và tôi bắt đầu khóc, khóc như một gã chưa từng biết khóc là gì, hít mạnh lỗ mũi nghẹt cứng trong khi nước mắt vây ra khắp khuôn mặt. Thiên Ân vòng qua đối mặt với tôi, cậu lấy khăn tay trắng tinh lau đi cái dung dịch nhòe nhoẹt trên mặt tôi. Cái ánh nhìn ấm áp đó, tôi thề là tôi có thể tan chảy trong nó cả đời. Bỗng nhiên cậu ấy dùng cả hai bàn tay ôm lấy mặt tôi, nhẹ nhàng tiến đến gần. Cảm giác hai đôi môi chạm nhau thần kỳ như lên thiên đường, ngọt ngào và bay bổng. 

Thấy tôi có vẻ ngơ ra, Ân đỏ mặt lí nhí 

- Cái đó là bùa may mắn thôi... Thành... Thành đừng buồn nữa... Bà mất cũng đâu phải lỗi của Thành.... Ưm! 

Thiên Ân giật mình khi bị tôi hôn tới. Không để cho cậu ấy phản kháng, tôi ôm chặt lấy cậu ấy, từ từ nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kia. Thiên Ân lúc đầu có giãy giụa phản kháng, có lẽ vì sợ, nhưng rồi cậu cũng yên lặng mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, thậm chí còn vòng tay qua đặt lên lưng tôi. Được nước lấn tới, tôi vừa mút vừa liếm hai cánh môi đang run rẩy kia, đẩy nhẹ lưỡi vào trong, khiêu khích lưỡi của Thiên Ân. Chúng tôi hôn nhau say đắm. Rất có thể đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai, nhưng tôi không quan tâm. Người con trai này là người đã lấy đi trái tim tôi, là người bạn thân nhất, là người sẵn sàng bỏ đi cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh chỉ để theo tôi bắt xe về vùng quê xa xôi này, và cũng là người mà có lẽ tôi sẽ mãi yêu thương và trân trọng... Ôm lấy Thiên Ân đang thở gấp, tôi dường như có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của cả hai. Vậy là có thể xác định được, Thiên Ân cũng có tình cảm đặc biệt với tôi, và điều ấy làm tôi sướng phát điên lên được. Thấp thoáng phía sau những cây xoài xum xuê lá, tôi như nhìn thấy bà nội đang đứng nhìn và cười hiền. Nụ cười cao cả như khi bà bỏ qua cho tôi những lỗi lầm và khi tôi nhận được những điều quý báu từ cuộc sống. Nhắm mắt lại, tôi khẽ mỉm cười khi những âm thanh lạo xạo của tán lá truyền qua tai. Bà ơi, cảm ơn bà... vì đã đưa Thiên Ân đến bên cháu... Cậu ấy chính là món quà quý giá nhất mà cháu đã nhận được... 

...... 

Rời xa vùng quê với những cánh đồng lúa bạt ngàn, chúng tôi lên xe về nhà. Tôi thật sự muốn nói với Thiên Ân từ "Yêu", nhưng có vẻ bây giờ không phải là lúc thích hợp. Chúng tôi sắp phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp và tuyển sinh đại học. Đấy là chuyện hệ trọng của cả đời học sinh, tôi không muốn mười hai năm học tập của cả hai đứa trở nên vô ích một cách dễ dàng như thế. 

Vẫn đối xử với nhau như lúc bình thường. Chúng tôi hiểu ý nhau đều không đề cập tới chuyện đã xảy ra ở vườn xoài hôm đó. Vài lúc không chịu nổi, tôi lấy hết can đảm chạm nhẹ tay mình vào tay cậu ấy, nhanh chóng hai bàn tay sẽ lặng lẽ đan vào nhau. Dù Thiên Ân không nói gì, nhưng nhìn gương mặt đỏ ửng cùng nụ cười ngại ngùng đáng yêu của cậu ấy, tôi biết mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. 

Những ngày thi tốt nghiệp phổ thông trung học trôi qua nhanh chóng. Tôi dễ dàng lấy được tấm bằng loại khá, Thiên Ân vẫn như cũ, nằm trong top học sinh giỏi của trường. Khi điền vào tờ phiếu nguyện vọng, nhìn sang phiếu của Thiên Ân ghi không sai của tôi một chữ, cảm giác xúc động bỗng dâng lên trong lòng 

- Ân muốn vào chung trường tui hả? - tôi hỏi 

- Ừ, nghe nói đại học Công nghệ Thông tin cũng rất tốt mà - Ân cúi đầu nói nhỏ, hai vành tai đỏ cả lên - Tui... tui muốn có những kỷ niệm đẹp với Thành ở... trường đại học... 

- Chứ không phải sợ tui bị mấy cô nàng sinh viện đẹp có tiếng ở đại học đó cướp mất sao? - tôi cợt nhả một chút, rồi cười phá lên khi Thiên Ân như bị nói trúng tim đen mà đấm tới tấp vào người tôi. Không đau đâu, đánh yêu ấy mà. 

Việc ôn thi đại học cũng chẳng dễ dàng gì. Chúng tôi luôn phải ngồi lì ở các trung tâm từ sáng tới chiều. Tối lại phải tự thân giải đề tới khuya. Hầu như thời gian để ăn một bữa tự nấu cũng không có. Nếu ba mẹ mà không làm đồ ăn cho tôi thì chắc chắn tôi đã kết bạn trường kì với mì gói rồi. 

Ngày thi cuối cùng cũng tới. Ba mẹ tôi không biết nghe từ đâu ra cái tin đồn có người tự tự vì căng thẳng trước khi thi nên lúc nào cũng nhìn tôi thấp thỏm. Tôi cũng run lắm chứ, một chọi một trăm người, đây đâu phải chuyện đùa. Nhìn anh hai trên đầu quấn băng đỏ, sụt cân vì lo lắng cho tôi mà tôi không khỏi cảm động. 

Tôi gặp Thiên Ân trong nhà vệ sinh trước giờ thi. Mặt cậu ấy xanh như tàu lá chuối, tay chân thì cứng đơ làm tôi cũng phát hoảng 

- Bình tĩnh đi Ân. Ba ngày là xong hết mà. - tôi cố gắng trấn an cậu ấy, cũng là trấn an bản thân mình 

- Lỡ tui không làm bài được thì sao? Lỡ rớt thì sao? - Ân ôm đầu, tôi đoán là cậu ấy gặp khủng hoảng trầm trọng rồi 

- Ba Ân có đưa Ân tới không? - tôi hỏi, nghĩ rằng cậu ấy như thế này là vì thiếu vắng sự hiện diện của người thân 

- Ba vừa khóc vừa đi về rồi. 

... Ra tình trạng căng thẳng cũng dễ lây tới mức đó.... 

Hít sâu, thở ra, tôi nhẹ nhàng nâng mặt Ân lên, chạm nhẹ vào môi cậu ấy một cái. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước làm cho Ân kinh ngạc tròn mắt. Tôi đưa ngón tay lên miệng, cười với cậu ấy 

- Bùa may mắn. Nói ra tiếng nào là mất hiệu lực đó. Tui không có cho lại đâu à. 

Thiên Ân phì cười làm tôi cũng nhẹ nhõm theo. Không nói thêm tiếng nào nữa, chúng tôi yên lặng đứng trong nhà vệ sinh nam nắm tay nhau, làm cho mấy thằng con trai khác đi ngang qua cứ tưởng phong trào mà làm theo, buồn cười dễ sợ. Tiếng trống mạnh mẽ vang lên, cùng đó là tiếng loa phát thanh kêu gọi các thí sinh về phòng thi. Chúng tôi tiếc nuối buông tay nhau ra. Chưa kịp phản ứng gì, Thiên Ân đã vịn lấy hai vai tôi, nhón chân lên chụt một tiếng hôn lên môi tôi rồi bỏ chạy. Tiếng nói vẫn vang lên trong đầu tôi 

"- Bùa may mắn đó!" 

Cười một chút, tôi sải bước về phòng thi. Lúc này đây tôi tràn đầy tự tin. Vì Thiên Ân, và vì bản thân tôi, gia đình tôi, tôi giữ vững trong lòng một niềm tin rằng tôi sẽ vượt qua được kì thi khắc nghiệt này. Cũng nhanh thôi mà, chỉ có ba ngày thôi. Anh hai đã nói với tôi như thế. 

Những ngày tháng học sinh cắp sách đến trường sao cứ ngỡ như xa quá, cứ tưởng rằng chính mình vừa trải qua một đời tuổi trẻ ngây ngô, bồng bột. Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã thấy sân trường với những khung cửa sổ bám bụi trên dãy hành lang đầy mưa giăng từ lúc nào đã trở nên xa tít ở phía sau lưng, chỉ có bản thân chân bước về phía trước mà không kiềm được ngoảnh đầu ra sau hoài niệm. Xa trường lớp, xa chốn dung thân duy nhất của đời học sinh, cuối cùng chúng tôi cũng phải đối diện với cuộc sống mà "người lớn" là trung tâm này. 

Ra đời.... 

À... đương nhiên là vẫn còn một "trường lớp" dành cho tôi nữa. Ít nhất thì mình vẫn có thể đến trường... Cho dù cái "trường" này không hề giống cái "trường" cũ chút nào. 

Tôi đã là sinh viên rồi đó. Thậm chí còn có thẻ sinh viên nữa này, tên thì quá đẹp, hình thẻ cũng quá đẹp, chữ đánh máy cũng đẹp, nói chung đó là cái thẻ sinh viên mà tôi cho là hoàn hảo nhất! Nếu quay về bốn năm trước, có cho vàng tôi cũng không nghĩ được rằng mình có thể đỗ đại học. Dù điểm không cao lắm, chỉ xấp xỉ điểm sàn, nhưng sự vui mừng đến suýt ngất xỉu của bố mẹ làm tôi có vọng tưởng như mình cao cả lắm ấy. 

Cái ngày mà tôi chờ đợi để vào web trường xem điểm sàn, cứ tưởng như tim tôi ngừng đập rồi đấy chứ. Khi thấy tên mình, tôi đã không nén nổi sung sướng mà la ầm lên, ngôi nhà đối diện cửa sổ phòng tôi cũng có tiếng la tương tự. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thiên Ân học giỏi thế cơ mà, còn tôi thì chỉ là may mắn thôi. Nhìn thấy gương mặt vui mừng hiếm khi nào xuất hiện của Thiên Ân, tôi hạnh phúc dang tay ra ôm chặt lấy cậu ấy. Chúng tôi cứ thế ôm nhau trên ban công nhà Ân, trên bầu trời đêm mùa hè là vài đám mây xám xịt như muốn mưa. Lúc buông nhau ra, Thiên Ân chỉ im lặng ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt sáng lấp lánh đó như có muôn ngàn vì tinh tú, bao lấy tôi đang thất hồn lơ lửng giữa không trung 

- Mừng Thành vào đại học. - Ân mỉm cười 

Bàn tay tôi run rẩy chạm lên gò má mềm mại của cậu ấy. Rồi như đã quyết định trong chớp nhoáng, tôi khẽ cúi người xuống mút nhẹ lên môi Ân. Lần này Ân là người chủ động, cậu ấy nhanh nhẹn đưa lưỡi tách môi tôi ra, rồi lại vụng về như đùa giỡn. Nhìn dáng vẻ của cậu ấy khi cố gắng một cách ngây ngô như thế lại khiến trái tim tôi nóng lên. Nhẹ nhàng tách môi ra, tôi hôn lên má của cậu ấy rồi thì thào trong hạnh phúc 

- Không phải thế. Là chúc mừng chúng ta cùng vào đại học. Bạn Thiên Ân. 

........ 

Cùng một trường đại học, hai ngành khác nhau, dĩ nhiên thời gian gặp mặt cũng hạn chế dữ lắm. Kí túc xá của khoa Công Nghệ phần mềm chúng tôi thì nằm ở phía sau sân vận động cách trường 200m, kí túc xá khoa Quản trị mạng lại được đặc cách chiếm lấy một góc trong khuôn viên trường. Hàng ngày muốn gặp nhau đã khó, lịch học thì trái buổi, hai khu vực học khác nhau, tôi cũng không thể cứ mặc dày đi qua phòng ký túc xá của Thiên Ân ngủ ké mãi được. 

- Sao chúng ta không thuê nhà trọ? - tôi mạnh dạn đề xuất ý kiến khi hai đứa đang ngồi ăn kem. Thiên Ân nhìn tôi hết sức ngạc nhiên 

- Nhà trọ làm gì? 

- Thì... hai đứa mình ở chung cũng tốt mà, phải không? 

- Tốn kém lắm. - cậu ấy nói một cách thẳng thừng. Có cảm giác bị từ chối, tôi ủ rũ xúc từng muỗng kem cho vào miệng, cái lạnh làm tôi tỉnh táo nhanh hơn. Ừ mà tại sao lại phải đi thuê phòng? Hai thằng con trai đi thuê chung một căn trọ cũng không có gì là lạ... Nhưng quan hệ của bọn tôi lúc này là gì...? Tôi thích Thiên Ân, điều đó là chắc chắn... Nhưng cậu ấy thì sao? 

Hai ngày sau đó, tôi nhận được từ Ân một chùm chìa khóa nhỏ. Khó hiểu nhìn cậu ấy, đáp lại tôi là một ánh mắt ngượng ngùng 

- Ba tui có một căn nhà hai tầng cho thuê... Nhưng mà với tui thì... miễn phí. 

- Vậy là Ân "thuê" nó để ở với tui hả? - tôi mừng rỡ nhìn cậu ấy lấp lửng một chút rồi gật đầu 

Ôm chầm lấy Thiên Ân, cái con người này, đúng là tôi không bao giờ có thể để vuột mất. 

... 

Ngày chuyển đến "nhà mới", tôi chạy chiếc AirBlade mà cả nhà tôi tặng làm quà chúc mừng đến đón Thiên Ân. Hôm nay chúng tôi học trái buổi. Mãi đến tiết thứ tư cậu ấy mới lò dò theo dòng người tấp nập đi ra. Thấy cậu ấy đi về phía mình, tôi vui vẻ lấy một bó hoa đủ màu làm bằng ống hút ra, quyết tâm sẽ nói những gì đáng lẽ nên nói từ lâu. Hoa ống hút... hơi sến một chút nhưng đây là phương pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi. Vừa tiết kiệm, trưng bày được lâu, không ảnh hưởng nhiều đến môi trường lại dễ làm nữa... tuy thời gian có gấp gáp một chút... Nhưng không sao, thức nguyên đêm cũng có thể làm được. 

- Cái gì đây? - Thiên Ân hiếu kì nhìn vào bó hoa "lạ" 

- Đương nhiên là quà tỏ tình rồi. - tôi cười 

Biểu tình trên mặt Thiên Ân chợt tối sầm, nhìn qua có chút nét thất vọng. Cậu quay đầu nhìn những sinh viên nữ yêu kiều đang chậm rãi chạy xe khỏi cổng trường 

- Cô nào? Nói đi tui làm mối cho. 

- Không phải cô. - tôi nhịn cười, Thiên Ân lúc ghen nhìn vô cùng dễ thương, thật khó để không bị làm ra vẻ muốn cười - Là cậu. 

-..... 

- Thiên Ân, Thành thích Ân. - tôi giơ bó hoa ra, run run đọc theo từng chữ đã ghi tạc trong lòng - Thành biết là mình còn nhiều thiếu xót, cũng chẳng phải một người hoàn hảo, không phải lúc nào cũng có cùng một ý kiến với Ân và rồi chúng ta vẫn sẽ có những cuộc cãi vả... Nhưng Thành tin là mình sẽ khiến cho Ân hạnh phúc. Vậy nên, tấm lòng của Thành... mong Ân hãy đồng ý nhận. 

Người trước mặt tôi cứng đơ, có lẽ bị đóng băng rồi. Mọi người xung quanh cũng nhìn hai chúng tôi chằm chằm, nhưng tôi không quan tâm lắm. Được một lúc thì đâu đó vang lên tiếng nói "Đồng ý đi", rồi cứ như một làn sóng, mọi người cùng hô hào lên. Lúc này thì tôi thấy ngượng thật rồi, chỉ mong có một cái hố để chui xuống thôi. Thiên Ân sau một hồi im lặng thì cũng có phản ứng. Cậu ấy giật lấy bó hoa, mặt đỏ lự "ừm" một tiếng. Tiếng vỗ tay rầm rập bên tai nhưng tôi chẳng thèm để ý, trước mắt tôi bây giờ chỉ có một mình Thiên Ân mà thôi 

- Thích... thích tui là không được đi với mấy đứa con gái khác đó! - cậu vuốt mấy cánh hoa bằng ống hút được ghép tỉ mỉ, âm ừ ra điều kiện. Nhưng cậu ấy có nói gì trong lúc này thì tôi đều đồng ý cả thôi 

- Ừ - tôi cười híp mắt 

- Con trai mà thân quá cũng không được luôn. 

- Chuyện nhỏ! 

- Tui cũng khó tính lắm, thích sạch sẽ, ích kỷ, còn keo kiệt nữa. 

- Thành đã quen rồi. 

-.... Vậy... vậy vẫn còn thích tui sao? 

- Chỉ cần Ân là chính Ân, Thành sẽ luôn thích, thích tất cả những gì thuộc về Ân! 

Thiên Ân cúi gằm đầu, bả vai run lên. Vội vàng ôm lấy cậu ấy, tôi không ngừng dỗ dành đứa trẻ đang nức nở trong vòm ngực. Ừm... vậy tức là Thiên Ân cũng thích tôi, đúng không? Chuyến tỏ tình lần này thu hoạch lớn rồi! 

Xoa xoa mái tóc bồng bềnh như gối bông, tôi thỏ thẻ vào tai Thiên Ân 

- Minh về nhà thôi. 

Cậu ấy khẽ gật đầu. 

Chúng tôi rời đi trong tiếng rít lên đầy tiếc rẻ của đám sinh viên hóng chuyện, vài cá nhân còn đặc biệt phấn khích mà gào với theo những lời chúc hạnh phúc. Vui thật, ôi cái đời sinh viên. Yên ổn chạy xe trên con đường về "nhà", tôi nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai của Thiên Ân đang vòng qua bụng mình, ánh chiều tà làm tôi ít nhiều bị lóa mắt. Tôi biết chúng tôi yêu nhau, ở bên nhau như thế này là còn quá sớm, nhưng tôi thật sự không muốn chờ. Thà rằng mình sẽ hạnh phúc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, còn hơn là vô tình đánh mất hạnh phúc cả đời... Trước mắt chúng tôi còn rất nhiều chông gai. Sự nghiệp, gia đình, cả định kiến của xã hội... Chắc chắn sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua tất cả... Nhưng chỉ cần có Thiên Ân ở kề bên tôi như thế này, chúng tôi sẽ luôn có đủ dũng khí để đối mặt, để có được tình yêu mà mình đã chọn. Việc trong quá khứ, hãy cứ xem nó là kỉ niệm. Tương lai khó đoán trước, thôi thì cứ phó mặc cho số phận đi. Chỉ có hiện tại, chúng tôi sẽ yêu, cố gắng vun đắp tình cảm qua từng ngày, để không phải hối hận vào tương lai. Từng đợt gió táp vào mặt mát rượi, tôi chợt thoáng nghe qua một âm thanh nhỏ từ phía sau lưng, nơi Thiên Ân đang dựa vào. Lời nói thì thầm như lời thổ lộ tấm chân tình, lại rụt rè như không muốn nói ra, như một dòng chảy dịu nhẹ làm cho trái tim của tôi ấm áp 

- Ân cũng yêu Thành.... Bạn cũ... 

END. 

Cảm ơn mọi người đã theo chân Sủi Cảo cho đến giờ *cười*. Vậy là kết thúc rồi đấy, mong sẽ là một cái Hép pi ending không bị ném đá. Chap cuối type vội nên có lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua cho. Cảm ơn vì đã ghé đọc *cúi đầu* 

p/s: có bạn nào hiểu được chữ "Bạn cũ" cuối cùng không?:3 Thật mong thật mong có lời bình nha:3
Bình Luận (0)
Comment