Ngày hôm sau, mấy người Văn Tiêu không có cơ hội đến tập trung ở sân tập, tất cả bọn họ tập hợp hết ở phòng làm việc của Hứa Quang Khải.
Hứa Quang Khải vặn nắp ly giữ nhiệt màu đen uống một ngụm, thấy không có tâm tình uống trà, lại một lần nữa đặt ly xuống mặt bàn, “Thầy đã nói với các em như thế nào?”
Triệu Nhất Dương nhỏ giọng thì thầm, “Nếu như thầy chưa nói thì sao?”
Hứa Quang Khải cảm thấy may mắn vì trong tay không cầm vũ khí, nếu không đã sớm đập tới một phát, “Em không biết tôi nói, chẳng phải tôi đã dặn các em rồi sao? Các em hành động như vậy khiến thầy phải nghi ngờ sâu sắc, có phải chúng tôi giao quá ít bài tập cho các em không? Mới để các em có chút thời gian rảnh, hơn nửa đêm không về nhà giải bài thi còn làm loạn ở trường.”
Không có ai đáp lại——-không ai đồng ý với lý do “bài tập quá ít” này cùng tình huống thực tế nghiêm trọng khó mà giải thích được.
Biểu cảm hoàn toàn tức giận, Hứa Quang Khải hỏi bọn họ, “Cho nên kết quả thám hiểm của các em thế nào? Nhìn thấy quỷ sao?”
Hứa Duệ và Lý Văn Thành lén lút nhìn nhau một cái, hết sức khó xử.
“Lại còn cho rằng trên thế giới này có ma quỷ, mặc dù các em là học sinh ban Khoa học tự nhiên nhưng lớp 10 cũng đã từng học qua chính trị, phải có đầu óc chứ? Chỉ số thông minh đâu? Sự khôn ngoan nhạy bén đâu hết rồi? Đều bị gió tây bắc thổi đi hết rồi sao?” Hứa Quang Khải mặc niệm nhiều lần “không nên tức giận”, cuối cùng nói, “Mỗi người tám nghìn chữ bản kiểm điểm cho tôi!”
Hứa Duệ coi như là người bày ra trò hành động thám hiểm này, ra mặt kỳ kèo, “Lão Hứa, tháng sau sắp thi cử rồi, có thể…viết ít đi một chút được không? Khai ân cho bọn em một chút?”
Hứa Quang Khải cân nhắc mấy giây, cuối cùng vẫn còn tình cảm mà nghĩ tới tháng sau sắp thi, “Giảm cho các em năm mươi phần trăm, mỗi người bốn nghìn chữ bản kiểm điểm, ngày mai nộp lên!”
Từ phòng làm việc đi ra, Hứa Duệ vui như mở cờ trong bụng, “Bốn nghìn lại thêm bốn nghìn, hai bản mới là tám nghìn chữ, tốt quá đi!”
Trì Dã đi bên cạnh Văn Tiêu, “Mỗi người hai nghìn chữ nhé.”
Văn Tiêu: “Tối hôm qua cậu nói rồi, chia cho cậu bốn nghìn chữ, cậu phải giữ lời chứ, Trì ca.”
Trì Dã: “…”
Quay lại phòng học, giờ học ở sân tập đã kết thúc, Hứa Duệ bắt đầu thoải mái kể tiếp kỳ thứ ba của “Ký ức thám hiểm cổ mộ đêm khuya kinh hồn”, không ít người vây quanh bàn học của cậu ta hóng hớt.
Văn Tiêu mở sách Hóa học, lật từng trang chuẩn bị nội dung bài học cho tiết sau.
Giọng thầy Hóa học rất lớn, sau giờ làm việc thích nhất là hát âm cao của nam giới, mỗi lần trường học tổ chức sự kiện, thầy đều chiếm được một tiết mục ca hát. Vừa vào phòng học, tinh thần thầy dạy Hóa vô cùng phấn chấn, “Chào buổi sáng các bạn học!”
Lớp học giống như bị chấn động bởi tiếng vang.
Không cầm sách đặt lên bục giảng,”Tạm thời có sự thay đổi thời khóa biểu, tiết này chúng ta đi làm thí nghiệm, đi thôi, năm phút nữa đến phòng thí nghiệm Hóa học số 3 ở tòa Khoa học kỹ thuật chờ thầy.”
Tòa nhà Khoa học kỹ thuật nằm ở ngay phía sau, tính cả thời gian leo lên leo xuống cầu thang cũng chỉ mất năm phút.
Phòng thí nghiệm Hóa học tràn ngập một mùi hương khó tả, dựa theo vị trí ngồi trên lớp mà ổn định chỗ ngồi xong, thầy Hóa học nhấn mạnh, “Quản móng vuốt của các em cho tốt, không được phép làm lộn xộn máy móc hay tất cả mọi thứ ở đây. Bây giờ các em là người máy, chỉ thị một bước làm theo một bước, OK?”
Lác đác vài tiếng đáp lại.
Đầu tiên ghi chép lại bài giảng về thí nghiệm phản ứng nhiệt của nhôm trên bảng, sau đó viết kế hoạch thí nghiệm, chú trọng một số nội dung quan trọng, cuối cùng thầy dạy Hóa mới bắt đầu cho làm thí nghiệm.
Văn Tiêu đang kiểm tra dụng cụ thí nghiệm, nhìn thấy Trì Dã xé một tờ ghi chép, tìm bút trong túi quần nhưng không thấy, “Cho tôi mượn bút.”
Văn Tiêu ném bút sang.
Trì Dã dùng hai tay đón bút, mở nắp bút ra, gập phần lề giấy bị xé nham nhở vào, viết dòng tiêu đề ——–Bản kiểm điểm.
Sau khi Văn Tiêu dùng giấy ráp đánh bóng Magie cho nhỏ và sạch sẽ, cậu nhìn sang Trì Dã, thấy hắn đang hạ bút viết như bay mấy dòng chữ. Nhìn kỹ vào câu mở đầu của bản kiểm điểm, “Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.”
Nếu như trí nhớ của cậu không có vấn đề gì, chắc chắn bọn họ đã đến sân tập vào nửa đêm.
Cậu không lên tiếng.
Thầy Hóa học khoanh tay đứng trên hành lang, “Thí nghiệm này vô cùng đẹp, thầy nhất định sẽ giúp các em có thể thưởng thức một lần vào năm hai! Nhưng mỗi lần quan sát các em làm thí nghiệm, cảm giác giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng lẫn sợ hãi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không đoán được diễn biến tiếp theo sẽ là gì.” Thầy đùa, “Các bạn học, tay tuyệt đối đừng run rẩy, dựa vào trình độ của các em, hẳn sẽ không tập trung mà làm nổ phòng thí nghiệm.”
Trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng cười.
Ngay lúc này, đột nhiên âm thanh “bùm” nổ vang, lửa bắn tung tóe rơi trên bàn học, rất nhanh sau đó toàn bộ vở ghi chép trong giờ học đều bị cháy.
Có người hô to, “Mẹ kiếp, con mẹ nó chứ, sao lại cháy nổ thế này?”
Rất nhanh có người hét lên chói tai, “Quần áo tôi như bị đốt cháy rồi!”
Phòng thí nghiệm một cảnh hỗn loạn, thầy Hóa học nhìn vào hiện thực, nhanh chóng đạp cửa vào trong, dập cầu dao.
Một hồi còi báo động vang lên rất chói tai, sau đó các thiết bị phòng cháy chữa cháy trên trần nhà lập tức hoạt động.
Dựa vào vị trí ngồi trên lớp, Trì Dã ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng thí nghiệm, cách vị trí xảy ra chuyện khá xa. Bút trong tay quay mấy vòng, hắn quay đầu, “Hình như là thứ gì đó dính phải dầu hỏa rồi hoặc là—–”
Lời đang nói im bặt.
Bạn cùng bàn của hắn không ngồi trên ghế mà đang dùng hai tay bịt chặt lỗ tai lại, đầu cúi rất thấp, thu người ngồi trong góc.
Ban đầu Trì Dã nghĩ rằng bạn cùng bàn của hắn bị tiếng nổ dọa sợ, nhưng nhìn kĩ thêm một lát phát hiện có gì đó không ổn——–
Ngón tay Văn Tiêu cuộn lại bịt lỗ tai, dùng quá lực đến mức ngón tay chuyển xanh trắng, không thấy rõ biểu cảm, lại phát hiện thêm cả người cậu đang run rẩy.
Giống như trong khoảng cách một mét có thứ gì đó khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Không giống như là bị tiếng nổ dọa sợ.
Tầm mắt Trì Dã chuyển về phía còi báo động đang không ngừng kêu réo.
Xác định những người trong phòng thí nghiệm đứng ở cửa, hoặc đang thảo luận ồn ào, không có ai để ý, Trì Dã mới hạ người ngồi xổm xuống.
Hắn cố ý thả giọng nói thật chậm, “Thầy cô khóa tủ phòng thí nghiệm không chặt, không biết đứa ngu nào tự ý lấy một viên chất lỏng đặc biệt trong ngăn tủ thả trực tiếp vào nước làm xảy ra phản ứng nổ. Thầy gạt cầu dao lên, vì thế còi báo động kêu, đợi đến khi dập được lửa, chắc chắn sẽ không kêu nữa.”
Trì Dã vươn tay ra, xoắn xuýt một chỗ xem nên đặt ở đâu, cuối cùng hắn đặt tay lên lưng Văn Tiêu, nhè nhẹ vỗ vài cái.
Hắn nhớ ra lần gặp Văn Tiêu trong bệnh viện, cậu đến thẳng khoa thần kinh.
Chẳng lẽ cậu ấy bị ám ảnh với tiếng còi báo động sao?
Không nghĩ thêm nữa, Trì Dã thấy cứ ngồi yên không phải cách tốt, nhưng kinh nghiệm dỗ dành người khác của hắn không nhiều, kinh nghiệm duy nhất hắn biết đó là dỗ Nha Nha đi ngủ. Có thể dỗ Nha Nha ngủ rất đơn giản, nếu nhảy lên giường lăn tới lăn lui không ngủ được, hắn sẽ kéo em gái xuống tầng chạy một vòng, chạy mệt rồi về nhà tắm rửa, cuối cùng lên giường nằm là ngủ luôn.
Cuối cùng Trì Dã thò tay vào trong túi áo đồng phục, lấy một đồ vật nhỏ ra.
“Đến đây, Trì ca cho cậu một vật nhỏ, trông chừng cậu.”
Lửa được dập tắt, tiếng còi báo động cũng đã biến mất, Văn Tiêu hơi ngẩng đầu, sự lạnh lùng đã biến mất trong đôi mắt.
Cậu nhìn Trì Dã, ánh mắt di chuyển xuống, rơi lên lòng bàn tay Trì Dã, cuối cùng thấy rõ vật đang nằm trong tay hắn là một cái kẹp tóc nhựa màu hồng hình nơ con bướm, cậu chậm chạp chớp mắt.
Trì Dã cũng cảm thấy hắn cầm một cái kẹp tóc của em gái nhỏ dỗ người lúc này thật sự không hợp hoàn cảnh chút nào, nhưng trong túi hắn hiện tại chỉ có vật này thôi, không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ơ, Trì ca, Văn Tiêu? Hai người làm gì trên sàn thế?” Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục xem náo nhiệt xong đã trở lại, lập tức phát hiện cảnh tượng đáng nghi này.
Trì Dã nhét kẹp tóc nhỏ trở lại vào túi áo, “Trên sàn có vàng, muốn đến đây nhặt cùng không?”
Mà lúc này, hai tay vốn đang bịt chặt tai của Văn Tiêu đã buông xuống.
Một nửa lớp làm thí nghiệm gây cháy nổ, thầy Hóa học vân đạm phong kinh* nói, “Sự cố nhỏ, không có bạn học nào bị thương, mọi người đều thờ ơ như vậy. Các em sau này có ai trở thành giáo viên dạy Hóa sẽ giống như thầy, hỏa hoạn nổ lớn đều đã từng chứng kiến qua sẽ thấy bình tĩnh hơn rất nhiều,” Thầy cầm phấn viết, “Từ năm nhất các em đều đã từng làm qua thí nghiệm này rồi, oxy hóa trở lại trạng thái ban đầu, nguyên lý phản ứng là công thức….”
*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạtChuông tan học vang lên, thầy Hóa học hạ phấn viết xuống, “Tan học, không ngờ bạn học kia dám lặng lẽ mở tủ phòng thí nghiệm tự ý lấy đồ ra ngoài, bài kiểm tra sắp tới, riêng em viết lại những phản ứng hóa học xảy ra trong tai nạn hôm nay.”
Chờ thầy ra khỏi lớp, Trì Dã nhận ra hắn chỉ mới viết được bốn dòng trên bản kiểm điểm, nghe thấy Triệu Nhất Dương lại gần, “Trì ca, có phải cậu nhặt vàng không chia cho Văn Tiêu không? Văn Tiêu trông…tâm trạng không tốt.”
“Viết xong kiểm điểm rồi hả?”
Triệu Nhất Dương hộc máu: “Vẫn chưa xong.”
Buổi chiều, Trì Dã quan sát bạn cùng bàn của hắn, phát hiện so với bình thường cậu càng lạnh lùng, ít nói hơn, ngoài ra không có thay đổi gì đặc biệt. Đương nhiên, gương mặt Văn Tiêu vẫn vô cảm như vậy, không nhìn ra tâm trạng nào. Có thể phát hiện ra Văn Tiêu ít lời hơn cả bình thường, khả năng quan sát của hắn cũng thật là tốt.
Tiếng nhạc báo giờ thể dục vang lên, Trì Dã không mang theo cặp sách, đến phía sau căng tin leo tường rào ra khỏi trường, đi đón em gái hắn tan học.
Lúc đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ ở cổng trường tiểu học, thấy ở đó bán mũ len, Trì Dã chuyển hướng, mua một cái mũ len có quả bông tuyết.
Nha Nha thấy trong tay Trì Dã cầm theo cái mũ, đeo cặp sách xông đến nhanh như đạn, “Mua cho em sao?”
Trì Dã nhướn mày, “Chẳng lẽ anh đội được thứ này hả?”
“Đầu anh to, không đội được!” Nha Nha ôm lấy mũ len bông tuyết, không nhịn được đội ngay lên đầu, yêu thích như bảo bối.
Trì Dã không hiểu lắm suy nghĩ của em gái nhỏ, bây giờ cũng sang xuân rồi, đội mũ len làm gì chứ. Nhưng Nha Nha nói các bạn gái cùng lớp đều có, vậy nên em gái hắn cũng không thể thiếu.
Xe mô tô đi nửa đường, Nha Nha hát cho Trì Dã nghe bài hát mới được học hôm nay.
Điện thoại di động reo, Trì Dã sai em gái hắn, “Nghe giúp anh cú điện thoại.”
Nha Nha thành thạo lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, áp điện thoại vào tai anh trai.
Nói không quá hai câu, Trì Dã lái xe chậm lại, cuối cùng dừng hẳn trên phố, tự tay cầm điện thoại, “Tình huống bây giờ thế nào?”
Không biết đối phương nói gì, Trì Dã nghe xong cau mày cúp điện thoại, quay đầu muốn nói chuyện với Nha Nha, lại cố gắng thả lỏng gương mặt, “Là dì hộ lý gọi đến, nói mẹ lên cơn sốt, muốn chúng ta đến bệnh viện bây giờ.”
Trong suy nghĩ của Nha Nha, bị sốt là bệnh rất nghiêm trọng, cô nhóc thúc giục, “Vậy chúng ta đi nhanh!”
Dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, có thể nói khó khăn nhất trong cuộc đời Trì Dã chính là chờ thang máy ở khu nội trú, tầng cao lại đông người, tốc độ rất chậm. Cuối cùng cũng mang được Nha Nha chen lên, hầu như mỗi tầng đều phải dừng lại một lúc.
Sau đó thang máy dừng lại ở tầng 27, Trì Dã dắt Nha Nha ra khỏi thang đã thấy hộ lý đứng ở cửa thang chờ sẵn, vì có Nha Nha ở đây nên bà thấp giọng nói, “Lúc cấp cứu, có giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, yêu cầu người thân đến ký tên xác nhận.”
Trì Dã nắm tay Nha Nha đi ký.
Một hai năm gần đây, hắn đã ký tờ đơn này không biết bao nhiêu lần nhưng đến bây giờ vẫn không thể bình tĩnh được.
Nét cuối cùng của chữ “Dã” bị nguệch ra ngoài, Trì Dã đặt bút xuống, hỏi hộ lý, “Không phải bệnh tình lúc trước rất ổn định sao?”
Hộ lý gật đầu một cái, “Đúng là rất ổn định, vài ngày trước mới tăng thêm liều thuốc, hiệu quả không tệ, nhưng xảy ra tình huống xấu. Không thể dùng thêm thuốc, bác sĩ nói gần đây mới ra loại thuốc mới, không biết dùng xong có khá hơn chút nào không.”
Trì Dã dựa vào lan can hai bên hành lang, chống lực mạnh mẽ, “Vâng cháu biết. Tiền không thành vấn đề, nếu như bác sĩ muốn đổi thuốc, vậy cứ thử xem sao.”
Thấy Nha Nha ôm mũ len bông tuyết lo lắng ngửa đầu lên, Trì Dã xoa xoa đỉnh đầu cô nhóc.
Cấp cứu xong, người nhà bệnh nhân không thể vào thăm, Trì Dã nhìn qua cửa kính. Nha Nha cũng muốn nhìn, Trì Dã bế em gái lên.
Bám vào cửa kính, Nha Nha hỏi, “Thật là nhiều ống, mẹ có đau không anh?”
Hầu kết Trì Dã nghẹn ngào hai tiếng, khàn giọng đáp, “Đau.”
Trên đường về, Văn Tiêu nói chuyện điện thoại với bà ngoại, bà hỏi cậu buổi tối ở trường ăn gì, cậu bịa ra hai món. Thực tế, buổi tối cậu không ăn gì cả, nước cũng không uống ngụm nào.
Bà ngoại dặn dò cẩn thận cậu lúc ngủ phải đóng cửa sổ, mặc dù trời đã sang xuân nhưng buổi tối vẫn rất lạnh. Lại dặn cậu buổi sáng đi học nhất định phải ăn sáng, có thể xuống tầng mua bánh bao, tốt nhất là mua thêm cả túi sữa bò hoặc sữa đậu nành.
Văn Tiêu đáp lại từng câu một.
Cúp điện thoại, Văn Tiêu thở nhẹ một tiếng.
Kiến trúc đường Cửu Chương quá cũ kỹ, so với địa phương sầm uất thì đúng là không bằng, ngay cả đèn đường cũng không đủ sáng.
Ban đêm, hàng cây phía sau các tòa nhà khẽ lay động, con đường phía trước không có mấy chiếc xe chạy qua, không gian yên tĩnh lại có chút lạnh lẽo.
Đi qua cửa tiểu khu, Văn Tiêu dừng chân một lát, không vội đi vào. Cậu kéo kéo cặp sách, đổi hướng đi dọc theo con phố.
Vô tình lại đến tiệm tạp hóa gần đấy.
Cửa tiệm nhà Trì Dã đã đổi đèn từ loại ánh sáng trắng thành ánh sáng vàng, nhìn từ xa rất nhu hòa ấm áp. Văn Tiêu vô thức bước đến.
Trì Dã đang mắng em gái hắn.
“Nha Nha, các bạn nhỏ khác đều là không ăn rau cải xanh chỉ ăn thịt, tại sao em thì ngược lại, chỉ ăn rau không ăn thịt? Anh hỏi em đó, tại sao không chịu ăn thịt? Em không sợ sau này không cao lên được ư?”
Vừa nói, hắn vừa thuận tay cầm tờ giấy cuộn lại thành ống, giả vờ là micro phỏng vấn.
Nha Nha cầm đũa chọc cơm, giả bộ chọc từng hạt từng hạt rất nghiêm túc. Nhận ra anh trai đang kiên trì đợi mình trả lời mới nhỏ giọng nói, “Em muốn để dành thịt cho mẹ ăn.”
Bàn tay như khựng lại trong không trung, Trì Dã khó khăn phát âm, “Cái gì?”
Nha Nha đỏ mắt, “Em nghe ở bệnh viện, người ta nói có một ông lão đút cá cho bà lão ăn cơm, nói ăn thịt bệnh sẽ tốt hơn, như vậy sẽ có thể xuất viện về nhà.”
Cổ họng Trì Dã đau đến khó chịu, “Vì vậy em mới không ăn thịt sao?”
“Vâng.” Nha Nha gật đầu, “Em không ăn, em muốn phần thịt cho mẹ ăn.”
Trì Dã buông cuộn giấy trong tay xuống, xé một đoạn giấy lau sạch nước mắt trên mặt em gái, “Bác sĩ không cho mẹ ăn thịt, cho nên thịt này em không ăn, mẹ cũng không thể ăn hết.”
Nha Nha ngước lên, lông mi ước nhẹp, thất vọng hỏi, “Thật không?”
Trì Dã: “Có lúc nào anh hai gạt em sao?”
Nha Nha suy nghĩ một lúc, sau đó cầm đũa ăn cơm tiếp.
Dỗ dành em gái xong, trong lòng Trì Dã khó chịu lại luống cuống, hắn đứng lên, “Anh ra cửa hóng mát một lúc.”
Hắn vừa ra cửa đã thấy bạn cùng bàn của mình đeo cặp sách trên vai, đứng ở dọc đường hóng gió, không biết đang ngẩn ngơ cái gì.
Văn Tiêu cũng nhìn thấy Trì Dã.
Cậu không phải muốn chào hỏi Trì Dã, chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm Hóa học bị Trì Dã thấy, không biết trong lòng hắn suy đoán lung tung cái gì. Đang do dự xem có nên xoay người đi không đã nghe thấy Trì Dã hỏi cậu, “Cậu đến mua đồ hả?”
Văn Tiêu: “…Ừ.”
Trì Dã đứng sau tủ kính hỏi, “Mua gì?”
Tầm mắt quét qua một lượt đồ đạc bày trong tủ tiệm, cuối cùng Văn Tiêu đáp, “Mua cái đinh ốc.”
Khóe miệng Trì Dã giật giật, không hỏi đinh ốc hình gì hay dùng vào việc gì, tùy ý lấy một cái đưa ra, “5 xu, bạn học giá ưu đãi, không cần trả tiền.”
Văn Tiêu đưa tay, cũng không khăng khăng trả tiền.
Trì Dã: “Đã trễ thế này rồi, mới tan học buổi tối à? Nhà tôi đang ăn cơm tối, có muốn vào ăn cùng không?”
Nắm đinh ốc trong tay, ban đầu Văn Tiêu muốn từ chối, không nghĩ đến Nha Nha nghe động tĩnh lại chạy ra, phấn khích gọi, “Anh Coca!”
Văn Tiêu không thốt lên thành lời.
Trì Dã nghĩ ra gì đó, sai bảo em gái hắn, “Nha Nha, mời anh Coca của em cùng ăn cơm tối đi.”
Trên bàn gỗ nhỏ bày canh thịt nấm, một đĩa thịt xào ớt xanh, một đĩa khoai tây nghiền.
Văn Tiêu ngồi xuống, “Cậu tự làm?”
Trì Dã còn chưa lên tiếng, Nha Nha cướp lời đáp, “Đúng đó, anh hai em làm đấy. Thức ăn anh ấy làm rất ngon!”
Trì Dã: “Con bé không biết nói dối đâu.”
Văn Tiêu: “…”
Cầm đũa gắp miếng thịt hầm, Văn Tiêu nhận ra Nha Nha thật sự không nói dối.
Bên trong phòng ấm áp hơn so với bên ngoài rất nhiều, Văn Tiêu ăn cơm, không để ý đã ăn hết một bát cơm.
Trì Dã đang chơi game trên điện thoại di động, ánh mắt như mọc trên đầu, “Ăn chưa no thì ăn thêm đi, đừng khách sáo, giá gạo không đắt, cậu ăn cũng không khiến nhà Trì ca nghèo đi đâu.”
Nha Nha bắt chước cách nói chuyện của anh trai, “Nhất định phải ăn no, đừng khách sáo!” Lại bổ sung thêm một câu, “Ăn no mới có thể cao lên!”
Trì Dã nhấc mi mắt nhìn Nha Nha, “Dạy dỗ người khác thì nói rõ ràng mạch lạc thế, đến chính em sao lại suốt ngày kén ăn? Rốt cuộc có muốn cao lên không?”
Nha Nha lè lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Hai đĩa thức ăn một bát canh, cuối cùng chẳng thừa lại món gì. Trì Dã đứng dậy định thu dọn bát đũa, Văn Tiêu mở miệng, “Để tôi rửa cho.”
Trì Dã không khách sáo, “Ừ, cậu rửa đi.”
Động tác của Văn Tiêu rất nhanh, rửa xong bát đi ra thấy Nha Nha đang nhỏ giọng tập đọc, “Nước trong, nước sạch, bảo vệ, giữ gìn, cái gì rơi, rơi xuống…”
Cậu nhớ ra trước đây, em gái cậu cũng như vậy, khi đọc từ gần nghĩa gặp khó khăn, từ nào không đọc được liền vờ như không thấy, trực tiếp bỏ qua.
Cả người Trì Dã lười biếng dựa vào tường, đang cầm điện thoại di động không biết làm gì. Văn Tiêu đi qua, muốn nói với hắn mình chuẩn bị về, vô ý nhìn thấy nội dung trong khung tìm kiếm trên Taobao—– “Viết hộ bản kiểm điểm.”
Bị Văn Tiêu nhìn thấy, vẻ mặt Trì Dã hết sức thản nhiên, còn chỉ chỉ màn hình dạy cậu, “Bây giờ có mạng lưới thông tin hỗ trợ, ai còn tự viết chứ? 25 đồng một bản viết hộ, khoa học kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống của chúng ta.”