Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 27

Câu chuyện cứ thế truyền miệng đến tai tất cả mọi người trong trường học, đến tối, ngay cả thầy thể dục cũng đi bộ từ sân tập đến phòng giáo viên ở tầng 3 hỏi han, “Lão Hứa, tôi nghe nói lớp của thầy có hai học sinh có bối cảnh đặc biệt?”

Hứa Quang Khải hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra: “Hai học sinh nào?”

Thầy thể dục nhướn đôi lông mày cao như ông lão, “Chậc chậc chậc, lão Hứa, chuyện này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thầy không thấu hiểu quần chúng xung quanh gì hết, không coi học sinh của mình là những người bạn, không thân thiết với mấy đứa chúng nó như người nhà! Đến cả tôi còn biết mà thầy thậm chí còn chưa biết gì.”

Hứa Quang Khải tự nhận quan hệ giữa mình và học trò không tệ, ông gác bút đỏ đang chấm bài tập lại, “Chờ tôi năm phút!”

Trong phòng học, giờ tự học buổi tối hôm nay mới đúng là giờ tự học, không bị giáo viên môn nào chiếm mất. Triệu Nhất Dương vừa giải xong một bài thi, đang nghỉ giữa giờ năm phút, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn của trường.

Mười phút sau, cậu ta rời khỏi diễn đàn, phát biểu với Thượng Quan Dục, “Bệ hạ, trên diễn đàn có người nói——”

Nghe cậu ta đang nói thì dừng lại, Thượng Quan Dục ngẩng đầu hỏi, “Nói gì?”

“Nói rằng Văn Tiêu thật sự được chỉ phúc vi hôn với Trì ca, là vị hôn thê môn đăng hộ đối*, cố ý nữ giả nam chuyển đến đây chặn Trì ca! Con bà nó ha ha ha!” Triệu Nhất Dương nằm bò lên bàn học, “Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết hay không sáng như tuyết tôi chẳng biết, nhưng mà năng lực bổ não vượt trội thế này tôi không thể đạt được!”

*môn đăng hộ đối: ý muốn nói bối cảnh thân phận của hai người kết hôn tương đương nhau

Tiếng cười của cậu ta quá to, mấy người ngồi hàng trên quay đầu lại nhìn, biết mình quấy rầy người khác làm đề, Triệu Nhất Dương lấy tay che miệng, cố gắng không phát ra tiếng nữa, nhịn cười suýt chút nữa nội thương.

Thượng Quan Dục kiềm chế không bật cười thành tiếng, đang muốn quay người xuống tìm Văn Tiêu liền nghe thấy giọng nói truyền tới từ cửa lớp, “Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục, giờ tự học buổi tối không làm đề là muốn đến phòng làm việc của tôi nhận dạy kèm chuyên đề sao?

Hai người mất một giây để điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi thẳng lưng ngay ngắn, cầm bút giải đề, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

Hứa Quang Khải đứng ở cửa hắng giọng, lại chỉ đích danh, “Văn Tiêu và Hứa Duệ đến phòng làm việc gặp thầy.”

Phòng làm việc rất rộng, vì hiện tại đã muộn, trừ khi phải tuân thủ nội quy trông coi giờ tự học buổi tối, những giáo viên còn lại đều đã tan làm, nửa khu vực này đã tắt đèn, quan sát từ đầu đến cuối chỉ còn một mình Hứa Quang Khải ở đây.

Trên mặt bàn của Hứa Quang Khải đặt mấy cuốn sách, “Trường học và xã hội: trường học ngày mai“, “Lý niệm* và niềm tin giáo dục“, bên cạnh đặt một quyển sách có bìa màu sắc sặc sỡ “Bách khoa toàn thư giảm cân cho đàn ông ở độ tuổi trung niên“.

*lý niệm: lý luận và khái niệm

Tầm mắt của Văn Tiêu chuyển lên cúc áo sơ mi của Hứa Quang Khải, nhận ra thật sự đúng là có hơi chặt.

Bỏ câu kỳ tử* màu đỏ vào ly giữ nhiệt với dáng vẻ nghiêm túc, sau đó đậy nắp lại, Hứa Quang Khải hiền hòa nhìn Văn Tiêu, “Mấy ngày qua có gì quấy nhiễu không em?”

*câu kỳ tử: là vị thuốc bồi bổ sức khỏe, tăng cường chức năng thận, làm sáng mắt. Vị thuốc nảy được dùng nhiều trong những bài thuốc bổ thận, cường dương, sinh tinh, điều trị hiếm muộn.

Nghe Hứa Quang Khải nhấn mạnh hai chữ “quấy nhiễu”, Văn Tiêu đại khái đã biết lần này phải đến phòng làm việc nói về chuyện gì, cậu phủ nhận, “Không có gì quấy nhiễu.”

Hứa Duệ đứng bên cạnh không kịp phản ứng, nói tiếp, “Bọn em là ánh dương bình minh, sao có thể bị cái gì quấy nhiễu? Mấy thứ đó bị ánh mặt trời phơi cháy hết rồi!”

Hứa Quang Khải trừng mắt, “Người nói chính là em!”

Bị giọng điệu của Hứa Quang Khải dọa sợ phải lùi về sau nửa bước, Hứa Duệ bối rối, quay sang nhìn Văn Tiêu rồi lại chỉ vào mũi mình, “Em?”

Hứa Quang Khải theo thói quen cầm ly giữ nhiệt lên, nhớ ra vừa mới đổ nước vào rất nóng nên chưa thể uống, không thể làm gì khác là tiếp tục cầm. Ông cố gắng duy trì biểu cảm nghiêm túc: “Nghe nói có một đoạn kể rằng Văn Tiêu và Trì Dã bắt đầu quen nhau từ 18 năm trước, không thể không kể cả câu chuyện được sao?”

Vừa nghe câu này, Hứa Duệ đã nghĩ thôi xong đời rồi, miệng dè dặt cẩn thận hỏi, “Ngay cả thầy cũng biết sao?”

“Sao tôi lại không biết? Thầy thấu hiểu tập thể thế nào, coi học sinh các em như bạn bè như người thân trong gia đình, sao thầy lại không biết được!”  Hứa Quang Khải dạy lớp Lý 1 rất nhanh đã được hai năm, tính cách hoàn cảnh học sinh của mình thế nào, trong lòng ông cơ bản cũng hiểu rõ.

Hứa Duệ rất cố gắng học tập, thế nhưng sự cố gắng này của cậu không giống với những học sinh khác—— Cậu thích hưởng thụ ánh mắt tập trung vào mình khi đạt được thành tích tốt sau khi thi mới càng cố gắng học hành. Suy cho cùng là niềm vui muốn được người khác để ý tới.

Hứa Duệ chắp hai tay sau lưng, hơi chột dạ lại không nhịn được nhỏ giọng nói chuyện, “Chekhov* đã từng nói, tin đồn là cầu nối giao lưu của loài người, em đây còn không phải toàn tâm toàn ý vì muốn tạo cầu nối mà góp một viên gạch xây thêm mái ngói sao?”

*Chekhov: là nhà viết kịch người Nga nổi tiếng và có ảnh hưởng lớn trên thế giới với thể loại truyện ngắn.

Hứa Quang Khải cảm thấy từ lúc ông làm giáo viên đến giờ, đánh giá một cách bảo thủ hẳn là sẽ chết sớm mười năm rồi. Ông nhìn Hứa Duệ, cảm thấy ngực khó chịu cần thở gấp, “Đi nhanh lên, quay về viết bản kiểm điểm 4000 chữ đi!”

“4000 chữ?” Hứa Duệ rất muốn kháng cự một chút nhưng trong lòng đã hiểu rõ vấn đề của bản thân, chỉ cúi đầu đáp ứng, “Em biết rồi, ngày mai sẽ viết xong.”

Hứa Quang Khải quay sang nhìn Văn Tiêu một lần nữa, “Sắp lên lớp 12 rồi, mọi người đều áp lực rất lớn, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là dễ dàng thổi phồng lên, ngàn vạn lần em đừng để những tin đồn này làm ảnh hưởng.”

“Cảm ơn thầy.”

“Ừ,” Từ trước đến giờ Hứa Quang Khải đã hiểu tính cách hướng nội của Văn Tiêu, nghe cậu đáp lại sẽ không bị ảnh hưởng gì nữa mới yên tâm. Trong đầu ông đang lướt qua câu chuyện một lần nữa, ông bắt lấy trọng điểm, chần chừ muốn hỏi: “Vì vậy, em và Trì Dã….thực sự không phải được chỉ phúc vi hôn chứ?”

Văn Tiêu: “Không phải.”

“Quả nhiên, thằng nhóc Trì Dã lại đang bịa chuyện.” Hứa Quang Khải nhớ lại cảm giác bị lừa sâu sắc lúc chiều, “Nhìn vậy thôi, đoán rằng chuyện nuôi mèo cũng là nói bừa.”

Hứa Duệ ở bên cạnh thò đầu ra, “Lão Hứa, Trì ca nuôi mèo sao?”

“Mèo mèo mèo, cả ngày chỉ biết đến mèo, sao không thấy em để tâm đến đề Toán học như thế?”

Bị trách ngược trở lại, Hứa Duệ chỉ muốn ôm đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải do thầy nhắc đến trước sao…”

Ra khỏi phòng làm việc, vì bây giờ là giờ tự học buổi tối, trong trường yên tĩnh khiến người ta cảm thấy không quen.

Gió thổi cành cây vang lên tiếng xào xạc, Hứa Duệ nhìn ra hướng sân tập, “Sao tôi lại cảm thấy sau lưng lành lạnh, không phải Trình Tiểu Ninh nói mộ áo quan ở sân tập đã niêm phong lại rồi sao?”, cậu ta quan sát xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Văn Tiêu, hai người học trò kia… sẽ không tản bộ ra tận đây chứ?”

Văn Tiêu nhớ đến chuyến thám hiểm lúc nửa đêm lần trước, biết cậu ta lại đang sợ, trả lời rất nghiêm túc: “Không biết.”

Hứa Duệ xoa xoa hai cánh tay, “Vậy thì tốt.” Nói xong, cậu không dám mở mắt, “Chuyện đó… xin lỗi, lần này bịa chuyện không cẩn thận lại lan truyền quá rộng.”

Phồng má thở lên thở xuống, Hứa Duệ gãi đầu, “Bản thân tôi, trước nay tôi đã biết, tôi rất thích người khác chú ý đến mình, chú ý nghe tôi nói. Ba tôi xây công trình, xây đường sắt, thường xuyên không ở nhà. Mẹ tôi thích đánh mạt chược, chỉ cần tiếng mạt chược vang lên là bà ấy sẽ không nghe thấy gì khác, tôi nói chuyện cùng bà ấy, bà ấy không để ý gì tới tôi. Vì vậy nên tôi rất thích được người khác nhìn, nghe tôi nói.”

Văn Tiêu yên lặng lắng nghe.

“Nói như vậy có hơi già mồm nhưng khuyết điểm này của mình tôi biết rất rõ, lần này… Thật sự xin lỗi cậu, có cơ hội sẽ mời cậu và Trì ca ăn thịt nướng!” Hứa Duệ nói xong, cảm thấy bầu không khí làm màu hơi buồn nôn, vội vàng lái sang chuyện khác, “Nhà cậu không phải bang phái thế gia, thế bố mẹ cậu làm gì?”

Biểu cảm Văn Tiêu không thay đổi, giống như bình thường nói chuyện phiếm đáp: “Họ đều nghiên cứu Vật lý, mẹ tôi là chuyên gia nghiên cứu thiên thể Vật lý.”

“Mẹ kiếp, đỉnh thật đấy? Không trách cậu thông minh như vậy, hóa ra là do di truyền!” Hứa Duệ tổng kết lại: “Cho nên vì vậy tại sao phải cố gắng hết sức học hành? Không theo kịp di truyền, đương nhiên do cấu tạo tế bào không được tốt rồi!”

Ngày hôm sau, Hứa Quang Khải chiếm mười phút trước giờ tự học buổi tối.

“Thầy biết tư tưởng tập trung của các em giống như mũi tên, mà mũi tên này trước tiên đã ổn định trên dây cung, đừng vội bay ra ngoài, chúng ta đã nói kỹ hết phần bài trong đề cương này rồi, ngày mai là thứ bảy, sau đó là kì nghỉ hai ngày, các em vẫn phải xem thật kỹ tiến triển chương trình học thế nào, không chỉ mỗi thầy hiểu rõ mà chính các em cũng cần để ý. Các bộ lớp lên đây.”

Hứa Quang Khải lên kế hoạch rất có khuôn khổ, trong thời gian học tập thường xuyên điểm lại kiến thức đã học, ông chỉ cần nhắc đến việc đọc trước đề cương, bọn họ sẽ sớm hiểu rõ ràng. Năng lực học tập của lớp Lý 1 đều rất tốt, nhắc bọn họ tự xem đề cương trước còn có thể giúp xác định tiến độ kế hoạch ôn tập.

Cán bộ lớp phát ba trang A4 xuống, Hứa Quang Khải chắp hai tay sau lưng đi xuống hàng cuối cùng, “Triệu Nhất Dương, em cầm bài này chuyển lại cho Trì Dã nhé?”

“Được ạ, nhưng mà,” Triệu Nhất Dương chỉ sang Văn Tiêu, “Em ở bên này hiệu suất quá thấp, Văn Tiêu ở khá gần nhà Trì ca.”

Hứa Quang Khải nhớ ra, hình như đúng là vậy, “Văn Tiêu, em có tiện đường không?”

“Tiện đường.” Văn Tiêu cầm bài thi của Trì Dã trước mặt, “Em sẽ mang về cho cậu ấy.”

Chờ Hứa Quang Khải đi rồi, Triệu Nhất Dương dựa lên thành bàn nói chuyện với Văn Tiêu: “Lấy đề cương về cho Trì ca chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không đọc, đúng rồi, gần đây tôi mới học được cách xem tướng, gương mặt lão Hứa là điển hình của người hiền lành, ấn đường* rộng, răng thẳng đều, trời sinh tính tình tốt!”

*ấn đường: chỉ phần nằm giữa hai lông mày

Văn Tiêu ký tên mình lên trên, hỏi Triệu Nhất Dương, “Đại sư gần đây đổi nghề rồi sao?”

Nghe đến đây, Triệu Nhất Dương nhanh chóng chắp hai tay, hai mắt nhắm lại: “Thí chủ, phật đạo và gieo quẻ không thể tách rời nhau, ta gọi đây là kết hợp nhiều kĩ năng siêu cấp!”

Lão Hứa vừa đi thì giáo viên tiếng Anh lại đến, tranh thủ thời gian nói qua một bài đọc hiểu.

Tất cả mọi người được yêu cầu lấy bài thi ra, “Nhìn các em lắc đầu than thở thế này, làm sao thế, ngày mai là cuối tuần mà không vui sao?”

“Vui——-”

“Thấy tôi nên không vui sao?”

Cả lớp lại kéo dài âm điệu: “Vui——”

Vui càng nhiều lúc tan học càng muộn.

Văn Tiêu lên chuyến xe buýt cuối cùng, sau khi xuống xe đi dọc theo con phố phía trước, cửa tiệm hai bên đều đã đóng gần hết, chỉ còn cửa tiệm nhà Trì Dã đang mở, từ xa đã thấy ánh đèn vàng ấm áp khiến màn đêm đen tối dịu dàng đi mấy phần.

Văn Tiêu xuất hiện trong tiệm, Trì Dã không ngạc nhiên chút nào, “Lại đến mua đinh ốc hả?”

Hắn đang kiểm hàng, bên cạnh đặt mấy tờ giấy, phía trên ghi chép ẩu đến mức người khác xem không thể nào hiểu nổi mấy con số và chữ viết tắt.

“Đến giao hàng hỏa tốc.” Văn Tiêu lấy đề cương học tập từ trong cặp sách ra đưa tới, “Vừa mới phát.”

Trì Dã nhận lấy, nhìn qua hai lần, “Lão Hứa nói đề cương lần này nhiều trang tóm tắt hơn so với lần trước.”

Kéo lại khóa cặp sách, thuận tay đeo lên vai, Văn Tiêu hỏi, “Nha Nha đâu, về đi ngủ rồi à?”

Trì Dã cười: “Con nhóc ngốc nghếch, trên đường đi học về nhắm mắt lại ngủ được một giấc rồi. Bây giờ tỉnh táo không ngủ nổi, ngày mai là thứ bảy, tôi cũng kệ không ép nó về nhà ngủ, vừa mới cầm điện thoại di động của tôi ngồi ở cửa xem hoạt hình tiếng Anh.”

Văn Tiêu cau mày: “Ở cửa không có ai.”

Ánh mắt Trì Dã bỗng nhiên trở nên sắc bén, sải bước ra cửa.

Nhận ra được có chuyện gì không bình thường, Văn Tiêu đi theo sau, “Có vấn đề gì sao?”

Tìm trong cửa tiệm không thấy điện thoại di động, vẻ mắt Trì Dã nghiêm trọng, “Cho tôi mượn điện thoại.”

Văn Tiêu không nhiều lời hỏi tại sao, rất nhanh lấy di động ra, bấm số Trì Dã trên bàn phím.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh “tút” kéo dài nhưng không đợi đến tiếng thứ hai, tiếng điện thoại đã bị ngắt.

Ngón tay Văn Tiêu căng thẳng.

Giờ khắc này Trì Dã giống như thú dữ bị xâm phạm lãnh địa, quanh người tràn ra khí thế dọa người, hắn cẩn thận lắng nghe tiếng chuông điện thoại vừa mơ hồ truyền đến, xoay người chạy.

Văn Tiêu vác cặp sách trên vai, một bước không ngừng đuổi theo.

Bởi vì mạng lưới điện ở đây đã cũ, đèn đường cũng hỏng, chỉ cần đến đêm khuya, con đường nhỏ Cửu Chương sẽ tối thui không thấy rõ bóng người. Từ xa truyền đến tiếng chó sủa náo loạn cả một vùng bóng đêm tối tăm.

Không bao lâu sau khi chạy, chân Trì Dã dừng lại, giống như nghe thấy động tĩnh gì, không quá nửa giây, hắn như thợ săn đột nhiên xông vào nơi xó xỉnh ẩn nấp, ngay sau đó Văn Tiêu nghe thấy âm thanh “bịch” nặng nề, tiếp theo đó có người ngã xuống đất, bật lên tiếng kêu đau đớn.

“Hiểu lầm…. Thật sự chỉ là hiểu lầm!”

Sau khi thích ứng được với ánh sáng mờ tối, Văn Tiêu thấy rõ người đàn ông trung niên ngã xuống đất, máu mũi ông ta đã chảy đầy tay.

Trì Dã nhìn Văn Tiêu.

Hiểu ánh mắt Trì Dã, Văn Tiêu ăn ý đứng sau lưng người kia.

Chắc chắn không thể xảy ra thêm rủi ro nào, Trì Dã mới xoay người, bế Nha Nha đang hoảng sợ mở to hai mắt, đứng cạnh tường không dám cử động lên.

Nha Nha nắm chặt áo Trì Dã, vô thức run rẩy, mười giây sau mới “Òa” một tiếng khóc lên: “Anh hai——”

Nha Nha rất ít khi khóc, bây giờ có khóc nhưng cũng không khóc to, chẳng qua cô bé chỉ dựa thật sát vào Trì Dã, ngón tay siết chặt cổ áo hắn đến trắng bệch, nhỏ giọng thút thít, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống gò má.

Thấy Nha Nha không sao, Văn Tiêu ngồi xổm xuống, ánh mắt rét lạnh, “Đau không?”

“Thật sự chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm!” Máu mũi ngừng chảy, người đàn ông trung niên vội vàng nói tiếp, “Chúng tôi là hàng xóm, là hàng xóm! Tôi thấy cô bé này nửa đêm chạy loạn, cho nên mới——–”

Một tiếng kêu đau vang lên, Văn Tiêu đứng lên đá chuẩn xác một cước vào bụng ông ta, lời nói rét lạnh như chạm phải mảnh băng: “Nói lại lần nữa.”

“Thật…Tôi nói thật, tôi thấy cô bé kia nên tốt bụng muốn đưa nó về! Dây khóa quần áo của nó bị hỏng, tôi chỉ giúp nó kéo lên! Cậu là học sinh trung học, cậu dám đánh người, không sợ tôi báo cho trường học sao? Nếu cậu còn dám——-”

Lại thêm một tiếng rên rỉ vang lên, dưới ánh đèn ảm đạm, trong mắt Văn Tiêu hiện lên ánh sáng lạnh lùng sắc bén, trầm giọng hỏi, “Dây khóa kéo hỏng ư?”

Dưới ánh mắt của Văn Tiêu, người đàn ông trung niên há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, trong mắt tràn đầy co ro sợ hãi.

Nha Nha đã nín khóc, được Trì Dã bế lên, nhìn thấy Văn Tiêu, ánh mắt lại đỏ ửng, “Anh Coca…”

Nghĩ đến việc nếu như bọn họ đến muộn, Nha Nha sẽ trải qua những gì, ánh mắt Văn Tiêu lại lạnh thêm vài phần.

Trì Dã thả Nha Nha xuống, để Văn Tiêu dắt theo cô bé, giọng nói nhẹ nhàng, “Dắt con bé đi bên cạnh đếm đến 300.”

Văn Tiêu không nhiều lời, dắt Nha Nha đi một đoạn ngắn mới dừng lại.

Nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng truyền tới, Nha Nha kéo tay Văn Tiêu ngẩng đầu hỏi cậu, “Anh Coca, anh hai em đang làm gì thế?”

Văn Tiêu cũng có em gái nhưng cậu chưa bao giờ biết cách dỗ dành một cô nhóc, vì vậy cứng rắn trả lời: “Đang nói chuyện trời đất.”

“Vâng.” Nha Nha không phải một cô bé quá tò mò, không để ý đến vấn đề này nữa, suy nghĩ một lúc lại hỏi, “Sao anh hai lại muốn em đếm số?”

Văn Tiêu: “Mỗi ngày đều muốn em học Toán.”

Cái hiểu cái không hiểu, Nha Nha gật đầu một cái, thật thà nghiêm túc quay về hướng vách tường đếm. Đếm đến 199 lại rất thuận lợi đếm tiếp đến 200.

Văn Tiêu quay đầu, liếc qua đằng sau, dời nửa bước che mất tình hình phía sau.

Mãi cho đến khi Nha Nha đếm đến 299, Văn Tiêu nghe thấy, “299, 200, 201, 202,…”

Văn Tiêu: “…”

Cho đến khi đến vòng tuần hoàn thứ bảy, cả người Trì Dã nhuốm khí lạnh đi đến, buông nắm tay dính máu ra——rõ ràng không phải máu của hắn.

Đưa tờ giấy cho Trì Dã, Văn Tiêu nhìn ra đằng sau, người kia đã không thấy đâu.

“Không báo cảnh sát sao?”

Cầm tờ giấy Văn Tiêu đưa cho cẩn thận lau tay, giữa chân mày Trì Dã nén sự tàn độc, “Vô dụng thôi. Chúng ta không có bằng chứng, vùng lân cận không có giám sát, Nha Nha còn quá nhỏ, chỉ cần tên đó kiên trì chối bay, giam hắn lại cũng không có tác dụng. Cậu nói xem cảnh sát sẽ tin tưởng một tên có công ăn việc làm, có vợ có con, quan hệ hàng xóm tốt hay sẽ tin Nha Nha chưa đủ 7 tuổi, diễn đạt lời nói còn chưa thạo, một cô nhóc mới học lớp 1?”

Văn Tiêu không lên tiếng.

Cậu hiểu rất rõ, sự thật đúng như Trì Dã nói, bọn họ không có bằng chứng.

Không chỉ như vậy, trong nhà Trì Dã chỉ có hắn và em gái, không có người lớn.

Trì Dã nắm chặt tờ giấy Văn Tiêu đưa, vo lại thành một cục trong tay, dường như trong nháy mắt bị rút cạn sức lực, hắn tựa lưng lên vách tường, rũ mắt nhìn Nha Nha đã nín khóc đang nghiêm túc đếm, mím môi căng thẳng.

Hắn có thể bảo vệ tốt cho con bé, chăm sóc kỹ được cho nó sao?

Giờ phút này Trì Dã không thể chắc chắn về bản thân mình được.

Tim đập dữ dội đến bây giờ mới chậm rãi bình thường trở lại, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Nha Nha.
Bình Luận (0)
Comment