Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 37

Trong loa phát thanh thông báo toàn bộ học sinh trở lại lớp tiếp tục giờ học. Trì Dã đứng dậy, nhét điện thoại di động vào túi.

Văn Tiêu đứng bên cạnh, đồng phục học sinh màu xanh trắng nhìn từ sau lưng chỉ thấy sắc xanh, rất có không khí mùa xuân. Cậu hỏi Trì Dã: “Ngày mai có đến trường không?”

Trì Dã hỏi ngược lại: “Cậu hi vọng tôi đến trường sao?”

Ánh nhìn này có hơi hùng hổ dọa người rất khó hiểu, giống như chỉ cần Văn Tiêu nói ra câu trả lời, chỉ cần một đáp án này, chỉ cần là Văn Tiêu nói, hắn sẽ thực sự làm theo.

Im lặng vài giây, Văn Tiêu nói: “Nếu quá bận rộn, vậy không cần đến. Ghi chép, bài thi, còn cả đề cương nữa, tôi sẽ mang về cho cậu.”

Trì Dã muốn nói, cậu mang về cho tôi, tôi cũng sẽ không đọc không làm mà, nhưng đối diện với cặp mắt lạnh lùng trong trẻo như suối của Văn Tiêu, cuối cùng hắn không nói gì nữa, khóe mắt hiện lên ý cười: “Mau trở về lớp đi, tôi đi đây.”

Văn Tiêu đi về hướng lớp học, lúc đi qua tượng Khổng Tử phát hiện ra dưới thềm trước đặt không ít táo và chuối tiêu, còn có mấy đóa hoa đã héo, chắc chắn là thứ mấy người kia để lại trước kỳ thi giữa kỳ.

Dòng người dần dần tập trung về tòa nhà lớp học, Văn Tiêu lên tầng 3, càng ngày càng cảm nhận rõ có rất nhiều người đang nhìn cậu, nói cách khác đúng là bọn họ đang quan sát cậu, nhìn xong còn thấp giọng thảo luận gì đó.

“Người mà mẹ tôi kể giống hệt như ảnh kia là….”

“Cái thành tích Toán học trâu bò này…”

“Không phải nói trước đây cậu ta thiếu một năm giờ học sao…”

Bên ngoài hành lang lớp học, sau lưng đột nhiên có người nhào tới, Văn Tiêu nhạy bén dịch sang bên cạnh nửa bước.

Triệu Nhất Dương trực tiếp nhào hụt, lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống dưới đất.

Hứa Duệ ở đằng sau cười rất to: “Ha ha ha, đại sư, tôi vừa chụp lại được bức ảnh cậu nhào hụt! Nếu đăng lên Weibo chắc chắn có thể đạt đến 10 000 share.

Triệu Nhất Dương đứng vững, “Không thể trách tôi được, là thân thủ của Văn Tiêu quá tốt!” Cậu ta cố ép mình đứng vững như pho tượng nhưng thất bại, lại phấn khích, “Văn Tiêu, cậu thật lợi hại, quá tuyệt! Từ nay về sau cậu chính là anh của tôi, đại ca tôi! Tôi và cậu cùng nhau lăn lộn!”

Thượng Quan Dục tiếp lời: “Sau này, cậu là Thái thượng hoàng*.”

*Thái thượng hoàng là cha của vua, ý nói Văn Tiêu làm bố của Thượng Quan Dục – người luôn xưng mình là trẫm.

“Ha ha ha tôi cười nhạo mấy người cả ngày mất, ba có thể tùy tiện nhận thế sao?” Hứa Duệ ho nhẹ, “Sau này tôi chính là anh của Thượng Quan!”

Văn Tiêu: “Các cậu đang nói gì thế?”

Ba người nhìn nhau, bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy, phụ huynh Văn Tiêu không đến họp nên sẽ không có tình báo nội bộ, bọn tôi cứ như vậy đưa tin mà nhân vật chính lại không biết gì hết!”

Triệu Nhất Dương bước ra khỏi hàng: “Theo tin tình báo từ ba Hứa Duệ, ba của Thượng Quan và cả bảo mẫu nhà tôi báo lại, thành tích thi lần này của cậu vô cùng đỉnh!” Cậu ta hắng giọng mấy lần cho đỡ khàn tiếng, đang tuyên bố dở, không ngờ một giây sau đó bị cắt ngang.

“Mấy trò đứng ở hành lang làm gì! Cửa lớp không dán tranh nên muốn biến mình đứng thành môn thần* sao? Trường trung học của các trò không thiếu môn thần! Nhanh lên, đi vào ngồi im cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi phụ huynh vừa mới trở về quay lại trường, để cho bọn họ xem tình trạng của các trò ở trường chân thực đến mức nào!”

*môn thần (thần giữ cửa): tranh hộ pháp dán trên cánh cửa, giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào nhà được

Vừa nghe thấy tiếng gào thét mạnh mẽ cùng nội dung phong phú muôn màu muôn vẻ là đủ biết ai đang đến rồi.

Mấy người Hứa Duệ không dám gặp Trình Tiểu Ninh trước mặt—–lỗ tai thật sự không thể chịu nổi tiếng thét gầm quá sức chịu đựng này của đối phương. Theo bản năng đứng nghiêm chỉnh lại, phản ứng của Triệu Nhất Dương rất nhanh, “Mau chạy, về lớp về lớp.”

Vừa bước vào lớp, phòng học đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Thượng Quan Dục đứng sau lưng Văn Tiêu, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, mấy người đó đúng là bị ánh hào quang từ người cậu trấn áp.”

Triệu Nhất Dương quay đầu, nháy nháy mắt: “Bệ hạ, cậu biết nói chuyện hơn mấy câu rồi đó, tôi không thiếu thời gian đâu.”

Thượng Quan Dục im miệng thể hiện sự từ chối.

Không bao lâu sau, Hứa Quang Khải cầm thành tích đến, dưới chân như đạp gió, chân mày toát lên sự vui vẻ giống như ăn tết, từ đầu đến chân tản ra sự đắc ý.

Chờ cho lớp học yên tĩnh lại, Hứa Quang Khải bắt đầu lên tiếng: “Các bạn học đều vất vả rồi, mới để mọi người thả lỏng trong hai tiếng, chắc là đã biết kết quả của mình từ phụ huynh rồi phải không? Các môn khác thì tôi không biết, nhưng đề thi Toán học lần này, trừ hai câu cuối ra, các câu khác cũng rất đơn giản, toàn bộ đề tương đối cơ bản.”

Ông nói đến đây, dưới bục giảng truyền tới tiếng thở dài đồng loạt.

“Sao nào, thầy nói gì sai hả? Ví dụ như câu đầu tiên, 20 giây còn chưa tìm ra đáp án, không phải các em không xứng đáng với danh hiệu vinh dự của học sinh lớp 11 sao? Nhưng chính câu này, lớp chúng ta vẫn có ba người sai! Câu thứ hai, dùng phương pháp tôi dạy loại trừ đáp án, A loại, B nhìn qua đã thấy sai, D không phù hợp đề bài, cho nên chỉ có thể chọn C, vậy mà vẫn có đến bảy người sai, thật là khó tin!”

Có người rất dũng cảm lên tiếng, “Thầy, thầy có thể đọc luôn thứ hạng được không? Mẹ em vừa nhắc đến thứ hạng của em đã tức giận, cho nên không nói cho em biết!”

“Cũng không phải không thể,” Hứa Quang Khải cũng thấy không nhịn nổi, nụ cười lan rộng trên mặt, dáng vẻ vui mừng, “Tại đây, chúng ta đầu tiên cần khen ngợi bạn học Văn Tiêu, lần thi giữa kỳ này em ấy bỗng nhiên nổi tiếng, bằng khả năng xuất sắc nhất đã giành được hạng nhất của khối! Trong tình trạng thiếu một năm giờ học, em vẫn không ngừng cố gắng, không chỉ đuổi kịp tiến độ học tập mà còn vượt qua kỳ vọng của tất cả giáo viên chúng ta!” Vừa nói, ánh mắt phấn khích của Hứa Quang Khải cũng hơi đỏ lên, “Mong bạn học Văn Tiêu tiếp tục cố gắng phát huy!”

Hơn nửa lớp đều quay đầu nhìn xuống hàng cuối cùng, Triệu Nhất Dương chắc chắn là kích động đến mức không nhịn được, còn thiếu mỗi điều đứng lên bàn học vỗ tay.

Văn Tiêu đang nhắn WeChat với Trì Dã.

Lần đầu tiên thi xong ở tháng trước, cậu đã nói với Trì Dã, nếu thi được hạng nhất sẽ báo lại cho hắn.

Văn Tiêu: “702.”

Hình đại diện của đối phương hiển thị đang nhập tin nhắn, gần nửa phút sau Trì Dã mới nhắn lại, “Điểm thi giữa kỳ?”

Văn Tiêu: “Ừ.”

Trì Dã: “Hạng nhất?”

Văn Tiêu: “Hạng nhất.”

Trì Dã: “Bạn cùng bàn của tôi đúng là lợi hại nhất.”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Văn Tiêu hiện lên ý cười.

Hơn nửa thời gian dùng để giáo dục tư tưởng, lại thêm năm phút cao su, vì vậy đến khi tiếng nhạc báo hiệu hết giờ vang lên, Hứa Quang Khải mới nói đến câu thứ hai từ dưới lên của đề. Ông không luống cuống cũng chẳng vội vàng, “Giờ tự học buổi tối thầy đặt trước rồi nhé, phải nói xong đề bài này, đề thi lần này còn rất nhiều thứ phải nói kĩ, rất có giá trị mở rộng kiến thức. Nếu có giáo viên nào đến tranh trước, các em nhất định phải giúp tôi phòng thủ mặt trận!”

Tin tức giờ tự học buổi tối bị chiếm đoạt khiến người ta đau tim, trong lớp chỉ thưa thớt vài người đáp lại ông.

Sau khi Hứa Quang Khải ra khỏi phòng học, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục hỏa tốc quay người xuống, chỉ thiếu mỗi điều cầm tay Văn Tiêu: ” Thời khắc vẻ vang! Quá huy hoàng!”

Thượng Quan Dục đỡ mắt kính: “Trương Tư Diệu giận đến mức cả gương mặt đều nhăn tít lại.”

Văn Tiêu quay bút trong tay: “Trương Tư Diệu?”

Triệu Nhất Dương tiếp lời: “Là hạng nhất trong lớp trước đây, lần thi tháng trước, thi cuối kỳ năm trước, đều là cậu ta hạng nhất, lần này bị cậu đẩy xuống hạng nhì, còn kém tới mười mấy hai mươi điểm, tức đến ói máu luôn rồi. Tên kia tính tình rất kém, rất coi thường người khác, trước kia còn oán hận tôi, nói tôi cả đời này cũng không thể cướp được hạng nhất của cậu ta, ôi chao, giờ lật xe rồi!”

Lại nhìn sang bài thi của mình, “Trời ơi, sao câu thứ hai tôi lại chọn sai? Câu này mà cũng sai được? Muốn quay ngược thời gian quá!”

Hứa Duệ vừa xông tới mồm đã liên thanh: “Sokrates* đã từng nói, nếu muốn lấy lại những gì đã mất, hãy để gió nghe thấy lời thỉnh cầu.”

*Sokrates: triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, và là nhà triết gia đạo đức đầu tiên của nền tư tưởng đạo đức phương Tây

Thấy không ai để ý đến mình, cậu ta vẫn tiếp tục nói: “Là đại sư muốn theo đuổi sự tự do, sinh mạng của cậu đã tự đoán ra tương lai làm đại sư, chính là đầu phải hói ha ha ha!”

Thấy hai mắt Triệu Nhất Dương trợn trắng, Thượng Quan Dục đâm thêm một đao: “Cậu có thể thử viết một quyển ‘Câu chuyện của thằng ngốc’ xem sao.”

Hứa Duệ: “Có điều lần này chuyện gì đã xảy ra thế, đại sư hạng 5, Thượng Quan hạng 6, tôi hạng 7, các cậu đồng loạt đè lên tôi hết, có thể chừa lại chút mặt mũi cho người khác không hả?”

Ánh mắt liếc thấy bút đang xoay trong tay Văn Tiêu, Hứa Duệ hỏi: “Ơ, Văn Tiêu, cái động tác xoay bút của cậu nhìn quen lắm!”

Triệu Nhất Dương nhìn một lúc cũng nhận ra: “Đúng, rất giống Trì ca!”

Động tác dừng lại, Văn Tiêu nhìn chằm chằm ngón tay mình——xoay bút giống như hắn?

Tiết Vật lý cũng không ngoài dự đoán của mọi người, nhận xét bài thi. Thầy Vật lý đã sớm đổi lại áo lỡ tay, cả cánh tay bắp thịt đều lộ ra hết. Thầy kêu cán bộ lớp nhận bài thi phát xuống, lại chỉ đích danh, “Bài thi của Văn Tiêu mang lên cho thầy mượn, đúng rồi, trong bài của Văn Tiêu có hai câu so với đáp án còn đơn giản dễ hiểu hơn một chút, tư duy rất tốt, nếu hứng thú thì tan học có thể mượn bài xem qua.”

Có một nam sinh giơ tay, “Thầy, vậy Văn Tiêu sẽ xem bài thi của ai?”

Triệu Nhất Dương quay đầu, nhỏ giọng nói: “Cái người đang nói kia là Trương Tư Diệu, trước đây thầy đều mượn bài thi của cậu ta, chậc, đoán chừng chắc là thành thói quen rồi, bị người khác chiếm hạng nhất đạp xuống, chênh lệch cũng lớn quá.”

Thầy Vật lý đã sớm nghĩ xong: “Văn Tiêu, đáp án em làm chắc đều nhớ chứ?” Văn Tiêu gật đầu, “Vậy em xem bài thi của Trì Dã, bài thi của em ấy sạch sẽ, không khác bài thi mới là mấy.”

Bài thi của Trì Dã đúng là rất sạch sẽ, trừ mấy chữ ABCD ra bên ngoài không còn thừa bất cứ dấu vết nào. Văn Tiêu nhìn lướt qua, phát hiện Trì Dã làm đề như mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế—–mấy đáp án hắn viết đều là dựa vào độ khó dễ theo bậc thang mà chọn, bắt đầu từ câu đơn giản nhất, đến khi làm đủ 60 điểm, hắn sẽ không viết nhiều đáp án hơn nữa.

Xem xong, Văn Tiêu không nghe nội dung thầy đang giảng nữa, lấy đề cương Toán học ra tiếp tục chuẩn bị bài cho tiết sau. Chỉ là lúc thầy Vật lý giảng về câu cuối cùng trong đề vẫn một lòng nói lại ba cách giải thông thường, cậu chép lại lên bài thi của Trì Dã.

Sau giờ tự học buổi tối, trong phòng học vang lên tiếng rì rầm.

Thượng Quan Dục than thở: “Không muốn về nhà đối mặt với Thái thượng hoàng đang tức giận.”

“Đế vương chắc chắn đã tức giận, thi thể chất núi, máu chảy thành sông. Người anh em, cậu có thể chống đỡ được.” Triệu Nhất Dương nhét ổ switch vào cặp sách, “Sau khi tôi đối phó với ba mẹ qua video xong là có thể đánh tiếp trò chơi mới ra rồi, thật là tràn đầy hi vọng.”

Đang nói chuyện, Hứa Quang Khải vội vã đi vào từ cửa sau, Triệu Nhất Dương sợ quá vội vàng kéo khóa cặp lên, chỉ sợ máy game lại bị thủ đoạn thâm hiểm nào cướp mất lần nữa.

“Văn Tiêu, em ở gần nhà Trì Dã, đều gần đường Tây Hà đúng không?”

Văn Tiêu gật đầu, “Vâng.”

“Vậy em chú ý an toàn, thầy vừa nghe chủ nhiệm lớp bên cạnh nói có bạn học lớp họ tối hôm qua đi qua đường Tây Hà bị một nhóm côn đồ chặn lại, tiền sinh hoạt một tháng cũng bị cướp hết rồi.” Hứa Quang Khải hơi rầu rĩ, “Nhìn em… Dù sao em nhớ chú ý một chút, để ý xung quanh có gì bất thường thì gọi điện thoại báo cảnh sát! Em nhớ báo một tiếng cho Trì Dã, đừng có lười nhác không để ý cái gì, an toàn là trên hết!”

Chờ cho Hứa Quang Khải vội vàng rời đi, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục bốn mắt nhìn sau: “Nếu đám côn đồ kia gặp Văn Tiêu và Trì ca, cuối cùng là ai đánh ai?”

Thượng Quan Dục súc tích nói: “Hoành tảo thiên quân như quyển tịch*.”

Triệu Nhất Dương làm bộ chắp hai tay: “A di đà phật, vị thí chủ họ Hứa kia, vừa bị vẻ ngoài lừa gạt.”

*Hoành tảo thiên quân như quyển tịch: Ngoảnh đi ngoảnh lại đã quét sạch kẻ địch

Mấy người cùng nhau xuống tầng dưới, Hứa Duệ rất đói, đang ôm một bịch khoai tây chiên tay bốc ăn không ngừng được, “Đúng rồi, hôm nay các cậu có thấy Trì ca không, chắc sẽ không bị Chương Minh Phong làm ảnh hưởng tâm trạng chứ? Đều do tôi ngu ngốc, ngày cuối tuần nếu giả vờ không nhìn thấy thì tốt biết bao.”

“Không phải vấn đề của cậu, là cháu trai Chương Minh Phong kia cố tình đến gây sự để tạo cảm giác tồn tại.” Triệu Nhất Dương vỗ vai Hứa Duệ, lại hỏi Văn Tiêu, “Đây chắc là lần đầu tiên Văn Tiêu nhìn thấy Chương Minh Phong đúng không? Có phải cảm thấy tướng mạo tính khí của cậu ta rất hèn hạ, nhìn qua đã thấy không phải dạng người tốt lành gì không?”

“Đúng.” Bước vài bước, Văn Tiêu hỏi, “Các cậu có biết lý do Trì Dã đánh cậu ta không?”

“Thật ra bọn tôi cũng không quá rõ, nhưng Trì ca không phải người tùy tiện động thủ, chắc chắn là Chương Minh Phong đã chọc tới Trì ca trước, Trì ca không nhịn được nên mới đánh người.” Triệu Nhất Dương nhảy cẫng lên mô phỏng động tác úp bóng vào rổ, “Trì ca chưa quen với những người khác, lúc đó nói với Chương Minh Phong còn chưa quá mấy câu, không có cơ hội gây thù chuốc oán, cho nên bọn tôi cũng rất buồn bực.”

Thượng Quan Dục: “Đúng, sau đó Chương Minh Phong chuyển trường, có người hỏi cậu ta, cậu ta cũng không nói. Những người đó nói Chương Minh Phong sợ nói ra sẽ bị Trì ca đánh lần nữa, tôi nhìn rõ tên này đúng là có tật giật mình.”

Đi xe 117 đến đường Cửu Chương, Văn Tiêu xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trì Dã đang đứng cạnh biển quảng cáo

Trì Dã rất đẹp trai, lúc này ánh đèn đường và đèn sáng trên biển quảng cáo lần lượt rọi xuống khiến khí chất của hắn càng thêm sắc sảo vài lần so với bình thường. Sống mũi thẳng tắp tạo bóng dưới đất, ngũ quan sâu sắc nổi bật. Hơi thở của người trẻ tuổi trước mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần dần tỏa ra.

“Sao lại đến đây?”

Trì Dã sóng vai cùng Văn Tiêu: “Chuyện bận rộn tạm thời xong rồi, lúc đi ngang qua đây nhận ra cũng sắp đến giờ tan học, dứt khoát đợi cậu rồi cùng về.”

“Tạm thời?”

“Đúng, buổi tối cũng rất bận.” Trì Dã không nói nhiều, nhắc đến thành tích kỳ thi, “702 điểm, có phải lão Hứa cười tít mắt không thấy mặt đâu không? Thành tích này của cậu có thể khiến ông ấy hãnh diện ở phòng làm việc, khoác lác đến học kỳ sau còn được.”

“Trì Dã.”

Đột nhiên bị gọi lớn tên như vậy, Trì Dã cảm thấy không quen, “Sao?”

“Sau giờ tự học buổi tối, bọn Hứa Duệ nhắc đến Chương Minh Phong.” Văn Tiêu hiếm khi nào nhắc đến cả thời gian, địa điểm lẫn nhân vật đầy đủ hết, lời đang nói dừng ở chỗ này, “Có thể hỏi không?”

Trì Dã đại khái đã đoán được Văn Tiêu muốn hỏi gì, “Có thể hỏi.”

“Chương Minh Phong đã làm gì?”

Văn Tiêu không thích tò mò chuyện của người khác, cũng không hay xen vào việc của người khác, nhưng trong ánh mắt vừa nhìn lướt qua, cậu lại hơi tò mò với chuyện của Trì Dã.

Có lẽ là vì cậu chắc chắn sự thật sẽ không như người ta đồn đại.

Trên đầu hai người đều là cành lá tươi tốt, dưới bóng cây tối tăm thiếu ánh sáng, đôi mắt Trì Dã như ngâm trong nước giếng lạnh lẽo ban đêm, sau đó lại tản ra ý cười biếng nhác.

Bỗng nhiên Trì Dã nhếch mép, cười lên, “Rất tò mò về tôi sao?”

Văn Tiêu không né tránh vấn đề này: “Ừ.”

Đứng yên tại chỗ, Trì Dã rũ mắt nhìn vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Văn Tiêu, “Muốn biết sao?”

“Muốn.”

“Cái giá của sự tò mò rất lớn đó.” Hắn vừa nói vừa dựa gần vào Văn Tiêu, hơi thở của Trì Dã bao vây cậu, giọng nói êm dịu như gió đêm mùa xuân, “Lấy gì trao đổi đi, bạn cùng bàn.”
Bình Luận (0)
Comment