Thật giống như không có chuyện gì lớn.
Thật giống như khi nói ra lời này cũng không có gì ghê gớm cả.
Trong phòng ngủ chỉ còn ánh đèn của đèn bàn, ánh sáng rọi xung quanh một khoảng chật hẹp, không gian còn lại đều chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của đồ vật.
Văn Tiêu cuộn người trên giường, lộ ra gò má tái nhợt, áo phông đen phong phanh trên cơ thể gầy yếu, hở ra đường cong phía sau lưng. Mỗi khớp xương tựa như bị đổ xi măng, nặng trĩu đến mức khó mà nâng nổi một ngón tay lên, lại vừa giống như chỉ có một thân một mình nằm trong băng tuyết ngập trời, bị đông cứng đến chết lặng.
Đôi mắt khô khốc phát đau, tuyến lệ đã khép lại, một giọt nước mắt cũng không thể chảy xuống nữa, theo nhịp thở dạ dày bắt đầu co rút đau đớn dữ dội. Văn Tiêu theo bản năng co chân gập người lại, mãi cho đến khi sống lưng giống như cong đến tận cùng của cây cung, vừa thít chặt lại vừa đau đớn.
Chiếc giường bằng phẳng vì động tác của cậu mà lộn xộn nhiều nếp chăn, Văn Tiêu mở mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, ngay cả chớp mắt cũng quên mất.
Ngực rét run, giống như cơ thể cậu bị cắm một chuôi dao, một dao khoét sạch đi liền trống rỗng.
Sự đau đớn và trống rỗng khiến hô hấp của cậu không ngừng phát run, theo bản năng đưa tay lên miệng, nhét đốt ngón tay vào giữa hàm răng, cắn liên tiếp.
Vết thương vừa ngừng chảy máu lại một lần nữa bị răng cắn rách, máu tươi tràn ra nhưng do cảm xúc đã chết lặng mà mất đi cảm giác đau. Giây phút này, cuối cùng Văn Tiêu mới bật ra âm thanh nghẹn ngào.
Đã vào tháng 6, thời tiết Minh Nam vẫn luôn rất đẹp, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cả thành phố như bừng sáng.
Lúc Văn Tiêu đi ra khỏi phòng, bà ngoại mặc một chiếc sườn xám thêu khổng tước màu xanh da trời, mới vừa tưới hoa xong.
“Vẫn còn sớm, trong nồi có cháo bát bảo và bánh bao khoai môn, cháu ăn đi.” Nhìn lướt qua một cái, bà ngoại liền nhíu mày, “Tại sao sắc mặt cháu kém như vậy? Không thoải mái sao?”
“Tối hôm qua đột nhiên…đau dạ dày.” Giọng Văn Tiêu khàn khàn giống như bị cảm mạo nặng, cậu đi vào phòng bếp bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, lại thất thần.
Bà ngoại nhắc nhở: “Đũa và thìa để ăn cháo cháu vẫn chưa lấy.”
Văn Tiêu giống như hệ thống máy móc gặp trục trặc, mấy giây sau mới chậm chạp đứng dậy.
Để ý đến vết thương rách ra trên môi dưới của Văn Tiêu cùng với nhiều vết xước trên bàn tay trái—-ngày hôm qua trước khi vào phòng vẫn không có, cũng không giống như bị vật gì quẹt qua, trái lại giống như là…tự mình dùng răng cắn.
Không biết là hung hãn đến thế nào, sức lực dùng lớn đến bao nhiêu mới có thể gây ra vết thương nặng như vậy, mơ hồ còn có thể thấy được cả xương.
Tầm mắt bà ngoại dõi theo động tác của Văn Tiêu, hơi mấp máy môi, thấy cậu cố chấp ngậm thìa chậm chạp ăn cháo, nghĩ đến chuyện nội tâm đứa trẻ này vẫn luôn kín đáo chịu đựng nhưng vết thương cắn rõ ràng thế kia, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hỏi thẳng đã có chuyện gì xảy ra, chỉ nói: “Tiêu Tiêu, có chuyện gì, nếu như bằng lòng có thể nói chuyện với bà ngoại một chút.”
Văn Tiêu không ngẩng đầu, chỉ “vâng” một tiếng thật nhỏ.
Ăn sáng xong, ngoài cửa sổ đã có tiếng ồn, tiếng xe tiếng người dần vang lên. Văn Tiêu chống tay lên khung cửa thay giày thể thao màu trắng, tay kia đặt lên nắm cửa kim loại mở ra, vặn xuống một lần vẫn không mở được. Dừng lại vài giây, cậu lại dùng sức thêm lần nữa, cửa mới mở ra được.
Bà ngoại thấy cậu muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi lại: “Tiêu Tiêu, cháu quên chưa mang cặp sách.”
Quay người lại xách cặp ra, chuyển sang tay Văn Tiêu, bà ngoại ân cần: “Sao lại giống như người mất hồn vậy?”
Văn Tiêu đeo cặp sách lên vai xong, phủ nhận, “Không có gì, chỉ là tối hôm qua cháu ngủ không ngon.” Cậu mím đôi môi nhợt nhạt, rũ mắt nói, “Cháu đi học đây.”
Ở cổng trường, Trình Tiểu Ninh đã vào vị trí. Ông mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc, thắt lưng da đeo chặt, tay chắp sau lưng, vẫn dữ dằn như mọi ngày.
“Tưởng là mặc thứ giống với đồng phục học sinh là có thể lừa gạt qua mắt tôi sao? Trò tự lừa gạt lương tâm mình hay định lừa dối ánh mắt của tôi? Không có phù hiệu của trung học Minh Nam trên áo, không có linh hồn!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, thích học tập có thể nhưng không được vừa đi vừa đọc sách! Trò tưởng trò có ba con mắt giống như Nhị lang thần* sao?”
*Nhị lang thần: nhân vật xuất hiện trong Tây Du Ký, có ba con mắt“Văn Tiêu!”
Văn Tiêu chậm chạp xoay người, nhìn thấy Triệu Nhất Dương vẫy tay với mình cùng với Thượng Quan Dục đi bên cạnh.
Ba người cùng nhau đi lên lớp.
Trên đường Triệu Nhất Dương chào hỏi với những người quen biết, sau đó lại than vãn: “Tối hôm qua giải đề đến 2 giờ hay là 3 giờ nhỉ? Tôi nghi ngờ mỗi ngày nếu không ngủ đủ giấc sẽ khiến tôi không thể phát triển được chiều cao nữa! Nếu sau này tôi không thể đột phá đến 185cm, tôi sẽ trao cho trường học một cái cờ thi đua!”
Thượng Quan Dục: “Trên đó viết lên ‘Trường học không có lương tâm, hủy diệt chiều cao của tôi’ hả?”
Triệu Nhất Dương vỗ lên vai Thượng Quan Dục, cười to: “Ha ha ha bệ hạ quả nhiên tài trí nhạy bén, tài văn chương hơn người! Cái này có thể nhớ kỹ, nhưng mà tôi còn chưa hi vọng sẽ có ngày mình thật sự phải sử dụng cách này đâu!”
Cậu ta lại chuyển sang Văn Tiêu: “Môi dưới của cậu sao lại rách ra rồi, có phải bị thương chỗ đó rất đau phải không? Hơn nữa tối hôm qua có phải cậu cũng thức khuya không? Sắc mặt kém như vậy giống như bị ốm nặng một trận. Lão Hứa đã từng nói mấy lời về chuyện này, ví dụ như “Học tập quan trọng, sức khỏe cũng quan trọng không kém!”
Nói xong cậu ta mới nhận ra, Văn Tiêu cứ máy móc bước đi, sự chú ý không biết đã rời đi chỗ nào, tựa như mặc kệ xung quanh, những điều mình vừa mới nói người trong cuộc lại hoàn toàn không nghe.
Triệu Nhất Dương đi chậm lại phía sau nửa bước, hỏi Thượng Quan Dục: “Văn Tiêu sao thế? Chẳng lẽ giọng tôi vừa rồi quá nhỏ sao?”
“Giọng cậu rất lớn.” Thượng Quan Dục đỡ mắt kính, “Có thể là đại ca đang suy nghĩ một câu hỏi với độ khó đạt năm sao.”
Triệu Nhất Dương gật đầu: “Có lý.”
Ở hàng cuối cùng trong lớp, Văn Tiêu kéo ghế ra, ánh mắt rơi lên bàn ghế trống không bên cạnh mình, bàn tay đang đặt trên ghế bỗng dưng nắm chặt.
Cậu đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình thấy Trì Dã ở phòng học, khi đó vừa mới tỉnh ngủ, mở một lon chanh tuyết uống cho tỉnh táo, hỏi, “Tại sao cậu lại ở đây?”
Nhưng bây giờ, trong tiềm thức cậu lại muốn hỏi——
Tại sao cậu không ở đây?
Nếu cậu ở đây…sẽ tốt biết bao.
Không biết có phải do kỳ thi Đại học vừa mới kết thúc hay không, khí thế trong lớp học dâng cao chưa từng có, giờ truy bài sáng sớm, Hứa Quang Khải lặng lẽ đứng ở cửa sau kiểm tra, nhận ra cả lớp không có một ai đọc truyện tranh, chơi điện thoại di động hay nói chuyện phiếm, trong chốc lát không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn lại biển lớp, chắc chắn mình không đi nhầm lớp.
Sau giờ học ở sân tập về lớp, Triệu Nhất Dương mở bài thi Hóa học tìm Văn Tiêu hỏi đề, Hứa Duệ xông vào từ ngoài cửa, giống như quần áo bị bốc cháy: “Xảy ra chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi!”
Triệu Nhất Dương ngoáy tai: “Học ủy, trái đất sắp nổ hay là sang năm thi Đại học, cậu muốn nói cái nào trước? Micro đây, cậu nói cho rõ ràng.”
Mấy người không để ý đến, ngòi bút của Văn Tiêu đè trên giấy, hồi lâu vẫn chưa hề động đậy.
Hứa Duệ vội vàng đến mức không kịp thở, cậu ta nhìn xung quanh một lát, nhận ra không có ai chú ý đến mới hạ thấp giọng, “Là Trì ca! Trì ca đến trường!”
Triệu Nhất Dương quan sát biểu cảm không bình thường của cậu ta, trong lòng cũng hóng hớt theo, liền vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?” Thượng Quan Dục cũng hạ bút xuống quay người nhìn sang.
Hứa Duệ đè ngực: “Sau giờ học thể dục tôi định đi tìm lão Hứa hỏi đề, lúc ở cửa phòng làm việc nhìn thấy Trì ca đứng bên cạnh bàn làm việc của lão Hứa, hình như muốn nói đến chuyện nghỉ học!”
Triệu Nhất Dương đứng bật dậy: “Mẹ kiếp, thật đúng là chuyện lớn! Mau mau mau đi xem!”
Hứa Duệ không hiểu: “Đi đâu cơ?”
“Đến phòng làm việc nghe lén! Cậu không đi hả?”
“Đương nhiên phải đi!” Hứa Duệ đuổi theo, “Chờ chút, bây giờ không ở phòng làm việc nữa, bọn họ nói chuyện trong phòng tư vấn!”
Bên cạnh mỗi phòng làm việc ở trung học Minh Nam đều có một phòng tư vấn, công dụng để giáo viên và học sinh có thể thả lỏng tâm sự với nhau, tiện thể bảo vệ tài sản thất lạc cho học sinh nhưng không có tác dụng mấy. Sau đó không biết giáo viên nào đặt ở trong đó một cái gối, từ đó những buổi trưa nào không về nhà, nơi đây sẽ trở thành địa bàn nghỉ trưa của giáo viên.
Đến cửa phòng tư vấn, Hứa Quang Khải cầm chìa khóa mở cửa, Trì Dã đứng phía sau, theo bản năng nhìn sang hướng lớp Lý 1.
Còn mấy phút nữa là vào giờ học, chắc hẳn Văn Tiêu đang giải đề. Nếu thật sự quá mệt mỏi, cậu ấy sẽ nằm xuống ngủ 5 phút, hơn nửa gương mặt sẽ giấu trong khuỷu tay, chỉ lộ ra cái tai trắng trẻo mềm mại và xoáy tóc rõ ràng.
Nếu có người ồn ào khiến cậu ấy không ngủ được, ánh mắt cậu ấy sẽ tựa như sao mờ trong đêm đông, bên trong lộ ra sự cực kỳ mất kiên nhẫn. Nhưng cậu ấy lại rất biết kiềm chế, lý trí luôn mạnh hơn cảm xúc. Nếu như ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng hoặc đưa tay che tai giúp cậu ấy, cậu ấy sẽ giống như con thú nhỏ được trấn an, yên tâm nhắm mắt lần nữa ngủ.
Gai trên người mềm như vậy, mềm đến mức chạm phải khiến lòng bàn tay ngứa ngáy khó bỏ.
Từ đêm qua, trong lòng Trì Dã như có gió lạnh thổi qua, trống trải như cánh đồng hoang vu, không có bờ bến, không có điểm tựa.
Đóng lại cửa phòng tư vấn, Hứa Quang Khải cẩn thận quan sát Trì Dã, “Em lại gầy đi rồi.”
Trì Dã mặc đồng phục xanh trắng trên người, hiếm khi nào thấy khóa kéo đến độ cao tiêu chuẩn. Hắn trả lời: “Có thể là do em cao lên.”
Hứa Quang Khải thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, giữa hai hàng lông mày và đôi mắt lộ ra sự mệt mỏi, cùng với một vài cảm xúc khác ông không nhìn rõ, so với lúc hăm hở khi mới vào lớp 10 đã thay đổi rất nhiều. Ông ổn định lại cảm xúc trong lòng mới hỏi: “Vừa rồi ở phòng làm việc, em muốn nói đến vấn đề nghỉ học phải không?”
“Vâng.” Trì Dã đứng ngay ngắn, thu lại biểu cảm thờ ơ, biểu cảm nghiêm túc nói, “Thầy, em quyết định nghỉ học một năm.”
Giây phút này, sự khăng khăng chống đối, sự không cam lòng cùng nỗi khổ tâm của người thiếu niên ở nơi không ai biết ầm ầm hạ màn, im hơi lặng tiếng.
Hứa Quang Khải chưa trả lời ngay. Ông suy nghĩ vài giây: “Thầy nhớ vài ngày trước em vẫn còn kiên định nói với thầy sẽ không nghỉ học. Tại sao nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý?”
Trì Dã đứng tại chỗ, ánh mắt trời rọi vào qua ô cửa sổ nhỏ của phòng tư vấn, bên ngoài còn có cành cây khẽ lay động cùng tiếng chim hót. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh tối hôm qua bên cửa sổ, xa xa trông thấy bóng hình kia, đầu lưỡi ngập tràn vị đắng, hắn khàn giọng trả lời: “Bởi vì có người đã chỉ đường cho em.”
Cậu ấy nói cho em biết, phải tiến về phía trước, muốn nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, cho dù có trật chân ngã xuống cũng không được dừng lại.
Chuông vào học vang lên.
Trì Dã lại không nhịn được nghĩ, bây giờ hẳn Văn Tiêu đã bắt đầu nghe giảng.
Văn Tiêu nghe giảng rất có chọn lọc, chỉ nghe những chỗ cậu ấy không biết, dễ mắc lỗi, cho nên một tiết học cậu ấy chỉ ngồi ngay ngắn nghe mấy phút, thời gian còn lại đều tự làm đề theo kế hoạch của bản thân.
Lúc làm đề cậu ấy sẽ rất thích xoay bút, ngón tay thon dài đẹp đẽ, lúc xoay bút rất linh hoạt. Nếu liên tiếp gặp phải mấy câu hỏi quá đơn giản, cậu ấy sẽ mất đi sự hứng thú, giống như máy móc không có cảm xúc giải đề. Một khi gặp phải câu hỏi khó, tốc độ xoay bút sẽ tăng lên rất nhanh.
Bỗng dưng bên tai vọng lại câu nói cuối cùng trong điện thoại tối hôm qua.
Trong nháy mắt, hô hấp Trì Dã đột nhiên căng thẳng, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng như muốn thít chặt dạ dày đến phát đau.
Rõ ràng, rõ ràng tình cảm trong lòng không có bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng bọn họ thất bại trước cuộc sống, thua trận trước số phận.
Văn Tiêu…Thậm chí ngay cả câu nói chia tay không nỡ nhất cũng do cậu ấy mở miệng.
Không khăng khăng hỏi rõ người chỉ đường là ai, quan sát vẻ mặt Trì Dã, trong lòng Hứa Quang Khải đã có suy đoán đại khái, lại hỏi hắn: “Nghỉ học một năm rồi, em có kế hoạch gì chưa?”
Trì Dã lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm một điểm bất kỳ trong không khí: “Kiếm tiền, cố gắng hết sức kiếm được thật nhiều tiền, có thể chống đỡ được tiền thuốc thang của mẹ em, có thể tìm được một ai đó đáng tin cậy giúp em đưa đón em gái đi học khi em vắng nhà, chăm sóc cơm áo, chi tiêu cho con bé. Như vậy em mới có thể tập trung chuẩn bị thi Đại học.”
Đôi mắt Hứa Quang Khải cay cay.
Cho đến bây giờ số phận vẫn chưa bao giờ công bằng, thậm chí vẫn luôn tràn đầy sự độc ác.
Đối mặt với gương mặt dần mất đi sự trẻ trung của người thiếu niên, ông không biết nên nói gì, khuyên bảo điều gì cho tốt.
Trì Dã phát hiện dưới chân hơi trống vắng, không thể đứng tiếp được trên đất, hắn gượng gạo thu lại sự mất tập trung, đứng thẳng lưng, trịnh trọng cúi người trước Hứa Quang Khải.
“Cảm ơn thầy đã tin tưởng và khoan dung suốt hai năm qua.”
Ánh mắt Hứa Quang Khải đỏ lên: “Cần gì phải cảm ơn, thầy vẫn luôn không giúp được gì cho em, chỉ có thể nhìn em vất vả, thầy không nhận nổi hai tiếng cảm ơn này…Mỗi ngày em đều chống đỡ không dễ dàng, em đã làm được mọi thứ với khả năng tốt nhất, em chăm sóc mẹ, chăm sóc em gái, còn cần chăm sóc cả bản thân sống đến tận bây giờ, quá gian nan.”
Trì Dã lại đứng thẳng một lần nữa, khóe miệng dần dần treo lên nụ cười buông tuồng vẫn như thế, “Điều duy nhất em tiếc nuối, chính là khi em trở lại học tiếp lớp 12, chủ nhiệm lớp không phải là thầy nữa. Đến lúc đó em đỗ Đại học với điểm số hạng nhất thành phố, chỉ có thể thuận tiện xuất hiện giữa đường một chủ nhiệm lớp đi khoe khoang.”
Dòng cảm xúc cuồn cuộn dâng lên tạm thời bị cắt đứt, Hứa Quang Khải lườm nguýt Trì Dã, ánh mắt vẫn còn đỏ: “Em có tin tôi đã từng phải học lại một năm mới tốt nghiệp được không? Vậy mà vẫn trở thành chủ nhiệm lớp của em đấy! Hơn nữa, em vẫn luôn thi được 60 điểm, lý do là gì?”
“Không có lý do gì cả.” Trì Dã không quá để ý đáp, “Trơ mắt tự mình thi được 140, 130, 120, 100, 90, 80, 70, 60, còn không bằng thi thẳng luôn được 60 điểm.” Hắn rời ánh mắt đi, giọng thấp xuống, “Xem như là trong tình huống xấu nhất, em vẫn còn giữ lại được danh dự cho bản thân.”
Hứa Quang Khải biết—–từ lúc Trì Dã vừa mới bắt đầu như vậy đã suy nghĩ xong đến tình huống xấu nhất. Hắn cũng đã từng sợ hãi, lo lắng.
Người thiếu niên từng kiêu ngạo, rực rỡ như ánh mặt trời cho dù phải tình nguyện chính tay mình phá vỡ nó cũng không muốn thất bại trước vận mệnh ác ôn, bị nghiền nát rơi vào trong vũng bùn.
Trì Dã vẫn luôn là người thiếu niên kiêu ngạo nhất.
Trước khi đi, thấy Trì Dã đặt tay lên chốt cửa, đáy mắt Hứa Quang Khải ẩm ướt hiện lên sự chua xót: “Mặc dù đồng phục học sinh mặc trên người không đẹp nhưng ngàn vạn lần đừng vứt đi, qua một năm vẫn còn phải mặc nữa.”
Trì Dã không quay đầu, chỉ đáp một tiếng: “Vâng.”
Cửa phòng tư vấn mở ra.
Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục và Hứa Duệ chen nhau đứng sát tường, đối diện với ánh mắt Trì Dã, lời muốn nói ra quá nhiều, hết lần này đến lần khác giống như bị câm vậy.
Trì Dã di chuyển ánh mắt từ người này sang người khác, muốn nói rằng các cậu phải giúp đỡ Văn Tiêu, cậu ấy không quen biết với những bạn học khác, tính tình lại lạnh lùng, hướng nội không thích nói chuyện.
Nhưng lời đến miệng lại gắng gượng nuốt trở lại.
Chính hắn cũng không chăm sóc được cho Văn Tiêu.
Mãi đến khi Trì Dã đi cầu thang xuống dưới tầng, Hứa Quang Khải mới chạy ra từ phòng việc, đuổi theo nhét vào tay hắn một tờ giấy, sau đó xoay người thúc giục ba người Triệu Nhất Dương vẫn còn đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng tư vấn: “Chuông vào học kêu bao lâu rồi, đứng ở đây làm gì? Còn không mau về lớp đi…”
Trì Dã đứng trên bậc cầu thang, cúi đầu mở tờ giấy được gấp không thẳng theo lề, chữ phía trên còn viết ẩu lộn xộn, rõ ràng vừa mới vội vàng viết xuống——-
“
Cho dù phải chịu đựng sự cản trở của số phận, ngàn vạn lần cũng đừng đánh mất sự nhiệt huyết của tuổi trẻ trong lòng mình.”